Long Phượng Trình Tường

Chương 99: Chương 99: Thiên nhai quyện khách




(Chân trời xa xăm, mỏi chân lữ khách)

Ta níu chặt tay áo Nhạc Kha, rõ ràng con đường trước mắt còn chưa rõ, nhưng lại liều mình không chịu để hắn quay về Thiên đình làm Thái tử– Bướng bỉnh như vậy, quả thật không giống ta thường ngày.

Hắn nhíu chặt đôi mi dài, kéo dài giọng : “Thanh nhi, nàng định thế nào?”

Ta định thế nào?

Nâng mắt nhìn quanh, phụ thân đứng cách đó ba bước quắc mắt nhìn: “Nha đầu, lẽ nào con còn muốn đi theo tiểu tử này, vậy thì đừng gọi ta là phụ thân nữa?”

Trong lòng ta đau đớn, trăm suy vạn tính đều không được, lập tức khóc lớn, trước giờ luôn cẩn thận tránh để sự việc như thế này xảy ra, không ngờ vẫn không thể nào tránh được phải chọn lựa như vậy, chuyện đến trước mắt, bảo ta phải chọn một người, ta đều không nỡ rời xa.

Nhạc Kha lạnh lùng nói: “Thanh nhi, nàng ngăn cản tiền đồ của ta như vậy, nàng cũng biết từ lúc ta rời Thiên đình, đợi ngày này đợi đã vạn năm rồi?”

Ta hoảng hốt nhận ra, hắn rời Thiên đình đã hơn vạn năm, từ lúc đi theo mẫu thân, trong đó có biết bao gian truân, một lời không thể nào nói hết, ngay đến bản thân cũng nhịn không được mà xem thường sự ích kỷ của chính mình, nhưng trong lòng thật sự khó chịu, vừa khóc vừa hỏi: “Chàng đi như vậy là đặt ta ở nơi nào? Lẽ nào đối với ta một chút suy nghĩ cũng không có?”

Bình thường trong lòng ta đối với hắn cho dù là dựa dẫm yêu thương hay tín nhiệm, vui cười giận mắng, cũng chưa từng nói ra buồn thương cất giấu trong lòng, hôm nay không biết vì sao, dũng khí nhân lên gấp bội, trong lúc cấp bách nói ra lời chân thật.

Nét mặt hắn mờ nhạt, nhỏ giọng nói câu gì đó, ta cũng chưa kịp nghe rõ ràng, trong lòng khẩn trương vội vàng đưa tay ra muốn níu giữ hắn lại, không ngờ bàn tay trống rỗng, “A -“ lên một tiếng, mở choàng hai mắt.

Thì ra là nằm mộng.

Ta ngân ngẩn ngồi dậy, chỉ nghe cửa điện kêu một tiếng nhẹ, ngoài cửa có thị nữ khẽ giọng nói: “Công chúa, công chúa…” Nhất định là thị nữ này quấy nhiễu giấc mộng của ta, ta mới không nghe được câu trả lời của hắn. Trong lòng phát hỏa, liền mất đi vài phần hòa nhã ngày thường: “Sáng sớm đã quấy rầy người khác tỉnh giấc, liệu có phải Phương Trọng dạo gần đây biếng nhác rồi không?”

Chỉ nghe được “phịch” một tiếng, tất nhiên là thị nữ đó quỳ xuống: “Bẩm công chúa, nô tỳ không dám, chỉ là có thị vệ đến bẩm báo, có hai tiểu cô nương dẫn theo vài thị tùng đến cửa cung xin cầu kiến, nói công chúa chính là ân nhân cứu mạng của nàng, hôm nay đặc biệt đến bái tạ, xin công chúa chỉ thị!”

Ta tâm tâm niệm niệm nghĩ đến việc Nhạc Kha kế vị Thiên đế Thái tử, phi thường buồn bực, tức giận nói: “Bổn tiên cứu một tiểu cô nương khi nào? Nhất định là phường lừa đảo, còn không nhanh đánh đuổi đi, thế nhưng dám đến trong cung mà lừa gạt!”

Thị nữ đó thận trọng đáp vâng rồi lui xuống. Ta “hức” lên một tiếng, chỉ thấy đầu đau như muốn nứt ra, vùi đầu vào trong, chính lúc đang mơ màng muốn ngủ thì bỗng dưng nhớ ra, bổn tiên quả thực từng cứu một tiểu cô nương.

Tiểu cô nương đó còn là một thất linh kim phượng hiếm có.

Qua loa mặc xong y phục, ngay đến mặt cũng không rửa, lệch bệch kéo hài xông về hướng tiền điện. Cung nhân dọc đường đều bị dáng vẻ lửa cháy tới lưng của ta dọa sợ, im hơi lặng tiếng đứng hầu một bên. Còn chưa đến cửa cung đã nghe thấy tiếng tranh chấp, có vài người xẹt qua, nhưng chỉ thấy nơi cửa cung một mảnh huyên náo, mấy vị Tu La thân thuộc lướt qua ai nấy đều ngóng cổ nhìn vào trong, cửa cung ầm ầm ĩ ĩ có người quát: “…Phàm là Phượng Hoàng đều chẳng có con nào tốt cả, đừng có mà nghe nói tỷ tỷ ta hiện giờ trở thành công chúa liền có ý đồ xấu với tỷ ấy. Vị thị vệ đại ca này nói không sai, tỷ tỷ ta ở trong cung truyền lệnh, tỷ không hề cứu con chim nào hết, còn không mau cút đi?!”

Ta nghe thấy lời này của Cửu Ly, âm thầm bật cười. Thằng nhỏ này từ nhỏ giống ta ở một điểm, đã quen thấy dáng vẻ tâm cao khí ngạo của Đan Chu, đối với Phượng tộc sớm đã không có chút hảo cảm nào, hiện giờ lại không cần phải núp dưới mái hiên nhà người khác, đương nhiên muốn lôi hận cũ ra tính.

Chỉ nghe trong đám huyên náo có một người nhã nhặn nói: “Vị tiểu ca này, tại hạ cũng không hề có ác ý, lần trước từ biệt, đã lâu không gặp Loan tỷ tỷ nên đặc biệt đến bái tạ! Lời này của tiểu ca có chút thiên kiến, Phượng tộc cũng không phải chỉ có một người, không thể vì cá nhân một người mà xem hết thảy Phượng tộc đều là ác tộc.” Bị Cửu Ly sỉ vả, nhưng cũng không hề tức giận, làm khó một tiểu cô nương còn nhỏ tuổi, thế nhưng cũng có chút trí tuệ khí độ.

Ta thả chậm cước bộ, âm thầm đứng phía sau cửa cung, trộm nghe hai người này lời qua tiếng lại.

Cửu Ly thấy tiểu kim phượng có lý có tình, cũng không bị khí thế của nó dọa sợ, ngược lại khăng khăng muốn gặp ta, tức giận nói: “Ngươi con chim này đúng là không biết xấu hổ mà, tỷ tỷ ta há có thể để cho ngươi gọi sao? Ta biết tỷ ấy đã lâu, có thấy tỷ ấy cứu ai bao giờ? Tỷ ấy không đi đánh nhau gây lộn sinh sự đã phải cảm tạ Phật tổ rồi, cớ gì lại đi cứu mạng của một kẻ xa lạ? Nhất định là ngươi nhớ sai rồi!”

…Dưới biết bao quần chúng nhân dân nơi đại điện, thằng nhỏ này cũng không biết giữ mồm giữ miệng, đem gốc gác thanh danh của bổn tiên giũ sạch.

Bổn tiên che mặt muốn trốn. Một thị vệ nơi cửa cung vẫn đứng bên cạnh ta quan sát thấy ta quay đầu, vội vàng rống cổ họng: “Công chúa người muốn đi đâu?”

Bổn công chúa ta…ta gấp đi tiểu không được a?

Ta hung hăng trừng mắt nhìn thị vệ trẻ tuổi đó, bấy giờ mới phát hiện người này chẳng phải ai xa lạ, chính kẻ mà đêm qua ngay tại dạ yến đã cầu hôn bổn tiên – Ma Lạc, hôm nay hắn mặc áo giáp, mặt đầy vẻ cười xấu xa, nhất thời ta không nhận ra hắn.

Tiếng tranh cãi nơi cửa điện lập tức ngừng lại, có người hô: “Tỷ tỷ nhanh đến đây, có người nịnh bợ tỷ cũng không có gì lạ, nhưng vì để nịnh nọt tỷ lại nói tỷ trong lúc rảnh rỗi chạy đến núi Đan Huyệt cứu mạng nàng ta. Từ khi tỷ bị biếm hạ xuống núi Nữ Sàng, chưa từng quay trở lại cái nơi chết tiệt đó? Đệ thật sự không biết. Đệ thấy con chim này cũng không có ý gì tốt, chi bằng kêu thị vệ trong cung nhanh đến đuổi đi.”

Ta giật mình, thì ra thằng nhỏ này một mực khẳng định tiểu kim phượng đến đây lừa đảo, ngoại trừ việc ta ở trong cung truyền lệnh ra, còn vì nó đoán chắc rằng ta chưa từng quay trở lại núi Đan Huyệt, cho nên mới ầm ĩ.

Ta lùi về sau một bước, sau lưng Ma Lạc thấp giọng hỏi: “Công chúa muốn di giá đi đâu?”

Bổn tiên quay ra sau trừng mắt lườm hắn một cái, tiến lên phía trước hai bước, bên tai đã nghe thấy giọng nói của Nhạc Kha: “Công chúa và Ma Lạc thống lĩnh có thời gian rỗi rảnh nói chuyện, có thể dời bước đến mật thất, nơi này đông người, bị người bên cạnh trông thấy thật sự không tốt cho lắm.” Lời này nghe ra sao lại có gì đấy không đúng.

Tim ta nhất thời đập loạn, chỉ thấy tình cảnh trước mắt càng lúc càng rối, quay đầu tìm kiếm xung quanh, nhưng ngoại trừ nghe được giọng nói, còn thì cũng không nhìn thấy bóng dáng hắn, vì vậy sải rộng năm bước, bước qua thị vệ nơi cửa cung, sờ sờ bả vai Cửu Ly: “Tiểu Ly sáng sớm như vậy có lẽ còn chưa ăn sáng? Sao lại nóng tính đến như vậy?”

Cửu Ly lập tức đờ người đứng nguyên tại chỗ, quay đầu lại nhìn ta, cười đến đắc ý: “Tỷ tỷ, tỷ đến đây lúc nào? Nhanh chóng lại đây giải quyết con chim này!”

Một đám thân bằng quyến thuộc Tu La ánh mắt mong mỏi dán nơi cửa cung, có một người cao lớn tráng kiện, cổ họng cũng lanh lanh: “Chuyện hôm nay thật sự kỳ lạ, nếu như công chúa đã đến, xin hãy giải quyết dứt điểm, nếu không sợ là qua mấy ngày sau lại có con chim nào đó chạy đến, bịa ra những chuyện không đâu.”

Có vẻ tộc Tu La ai nấy đều cho rằng bổn tiên trước giờ sẽ không làm người tốt, cứu giúp phượng hoàng gì đấy? Lẽ nào bổn tiên thật sự là một kẻ bụng dạ hẹp hòi như vậy?

Ta nói chuyện với Cửu Ly, di chuyển sang bên cạnh, đứng trước cửa cung, tiểu kim phượng lập tức vui mừng đến nghênh chào: “Loan tỷ tỷ, tỷ đã tới!”

Ta nhìn tiểu kim phượng– người có thể chứng minh cho phẩm chất tốt đẹp của bổn tiên, mừng mừng tủi tủi, nắm chặt cổ tay nàng, vui mừng hỉ hả xoa xoa: “Các vị cô dì đại tỷ, đây là Tiểu kim phượng, đích thực là được bổn tiên cứu.”

Cửu Ly lập tức kéo dài giọng, không tình nguyện kêu lên: “Tỷ tỷ–“ Quần chúng nhân dân cũng không đồng tình, tức thì có người khó hiểu nói: “Công chúa, Phượng tộc chẳng có con chim nào tốt cả, công chúa sao còn cứu nàng ta?”

Ta thực sự không biết tộc Tu La lại coi Phương tộc như kẻ địch, chuyện này lớn không lớn nhỏ không nhỏ, tộc Tu La trước giờ chính trực thẳng thắn, bình thường sẽ không đi hận một bộ tộc nào đó, nhưng nếu đã hận thì sẽ là mối thù đến chết cũng khó giải. Nếu hôm nay không đem chuyện này giải quyết, ngày sau khó tránh khỏi hỗn loạn, dẫn đến chiến tranh giữa hai tộc.

Vì vậy bổn tiên nhẹ nhàng khuyên giải: “Chư vị cảm thấy Phượng tộc không ai tốt cả, liệu có phải thứ nhất là vì chuyện của mẫu thân, thứ hai là vì lần trước phụ thân ở núi Đan Huyệt bị Xích Diễm tộc trưởng bày mưu làm trọng thương?”

Mọi người liên tục gật đầu.

Ta đành phải kiên nhẫn giải thích: “Mọi người có điều không biết, Tiểu kim phượng này nhà ở hải ngoại tiên châu, chính là hậu duệ của một người con gái khác của bà cố Thanh Loan, tính ra thì cũng là đường muội cùng tộc với ta. Chỉ vì Xích Diễm vô đạo, dung túng nữ nhi lạm sát, Tiểu kim phượng đi đến núi Đan Huyệt, suýt nữa thì mất mạng. Trước đó là do bổn tiên mơ ngủ hồ đồ, mới không nhớ ra việc này.” Lại cao giọng nói: “Mọi người đều hận Xích Diễm, Thanh Loan càng căm hận bà ta hơn, chỉ mong sớm ngày báo được thù cha hận mẹ, nên mới mời Tiểu kim phượng đến đây, mong nàng thay thế chức thủ lĩnh Phượng tộc, dứt khoát diệt trừ mẹ con Xích Diễm!”

Những Tu La quyến thuộc vây quanh lúc này mới nhao nhao gật đầu, ai nấy đều lộ nét vui mừng: “Công chúa tuệ mẫn, có thể thay Vương đảm đương một nửa gánh nặng rồi!”

Ta cùng với Tiểu kim phượng quay trở về, đám người tụ tập ở cửa cung cũng tản đi, Cửu Ly gương mặt tối sầm theo sát phía sau, ánh mắt như đao, hận không thể khoét trên người Tiểu kim phượng mấy lỗ. Ta thấy khúc mắc của nó với Phượng tộc quá nặng, đành phải một tay kéo nó, một tay dắt Tiểu kim phượng, thật giống một đại tỷ dắt tay một đôi đệ đệ muội muội, chỉ là hai đệ muội này không hợp nhau.

Bước qua cửa cung, bổn tiên nhịn không được hướng mắt nhìn xung quanh, giấc mộng sáng nay quá mức chân thực, khiến trong lòng bổn tiên thấp thỏm lo âu. Nhưng bên trong cửa cung ngoại trừ thị vệ luân phiên canh gác thì cũng không còn người nào khác nữa. Ma Lạc trêu chọc nói: “Công chúa lẽ nào đang tìm Thái tử Thiên giới?”

Hắn không nói lời này còn đỡ, hắn vừa nhắc đến, ta mới biết Nhạc Kha đã được phong làm Thiên giới Thái tử, thì ra cả bát hoang lục hợp đều biết, muốn tránh cũng không tránh được rồi.

Ta gật gật đầu: “Vừa rồi nghe tiếng hắn nói, Ma Lạc thống lĩnh có biết hắn đi đâu?”

Ma Lạc cười đến ung dung: “Tiểu thần quả thật không biết.” Nhưng thấy gương mặt hắn ngập tràn ý cười, nhất định là biết rõ. Bổn tiên hết nhịn lại nhịn, chỉ thấy hắn chính là cố ý, trông thấy cái mũi cao thẳng trên gương mặt hắn, cực kỳ muốn đánh một quyền cho hắn gãy mũi, khổ nỗi tay trái tay phải đều dắt một đứa, lại có Tiểu kim phượng một đứa trẻ nhu thuận nhã nhặn ở bên, tấm gương như vậy sẽ không tốt, đành phải từ bỏ.

Tiểu kim phượng lần này dắt theo khoảng mười tùy tùng. Ta cùng với nàng ngồi trong Tư Hoàng Điện, nói câu hàm ý hai nghĩa: “Tiểu kim phượng lần này thật sự có chút dáng vẻ của thủ lĩnh điểu tộc tương lai!”

Nàng ngượng ngùng mỉm cười: “Chuyện này là ý của gia mẫu, kể từ lần trước tiểu muội mang theo thương tích trở về, gia mẫu tức giận vô cùng, lần này ra cửa lại sợ tiểu muội bị thương mới sai mấy người này theo. Nhưng lần này chính là tiểu muội đến thành Tu La, không phải núi Đan Huyệt, sao có thể bị thương chứ? Gia mẫu lo lắng quá rồi.”

Ta thấy nàng tuổi tác còn nhỏ, lại rất khiêm tốn, liền chân thành nói: “Lần trước muội lẻ loi một mình, quả thực có chút mạo hiểm, mẫu thân muội lo lắng, cũng nên phái theo vài hộ vệ.” Bỗng dưng sực nhớ hai người chúng ta có cùng bà cố, lại nói: “Nói mới nhớ, mẫu thân muội muội, ta lý ra cũng nên gọi một tiếng dì, không biết dì có khỏe không?”

Tiểu kim phượng khẽ nở nụ cười yếu ớt: “Mẫu thân nghe Kim Phượng nói tỷ tỷ vui tính dễ gần, lại cứu Kim Phượng một mạng, cũng rất muốn gặp tỷ tỷ, có điều dạo gần đây thân thể người không khỏe, không thể tự mình đến cảm tạ, nên mới bảo muội muội đến đây. “ Lại chỉ vào mười người tùy tùng: “Còn không nhanh mang lễ vật đến.”

Mười người đó dâng lên lễ vật, ta liền bảo không dám, lại thấy trong đó có một tỳ nữ mình mặc tố y trông có chút quen mắt, chỉ vào nàng ấy nói: “Tiểu nha đầu này là…”

Tiểu kim phượng cười bảo: “Bệnh hay quên của tỷ tỷ cũng nặng lắm a, tỷ quên rồi sao? Vị này chính là tiểu hỉ thước.”

Tiểu hỉ thước bị họa diệt tộc chỉ vì một cái hột bổn tiên ném ra…Chuyện này thật sự rất xấu hổ. Ta mặt mày đỏ ửng, gọi thị nữ trong điện chuẩn bị chỗ cho nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.