Có tiếng bước chân nặng nề, một nam tử trẻ tuổi từ từ xuất hiện phía phủ đệ của Điền Trì Giao Vương, cảm giác mơ hồ như chỉ mới ly biệt ngày hôm qua, ý cười trêu chọc bên khóe môi, mày kiếm mắt phượng, ngọc đai kim quang, tay áo tung bay trong gió, yên lặng mà bước đến.
Một chân ta đang đạp lên lưng của đám tiểu đồng, bộ dạng cực kỳ thất thố, sau khi sự việc xảy ra, có lẽ vẫn còn có chút si ngốc, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn hắn, lại nhớ tới thái độ của phụ thân, bản thân nghĩ hết cách mới có thể gặp lại hắn, hốc mắt đỏ lên, cơ hồ rơi lệ. Thế nhưng hắn trông thấy bộ dạng ta thế này, ý cười nơi mắt mặc dù chưa từng mất đi, nhưng lại nghiêm nét mặt, quay đầu ra sau nói: “Tam thúc, ra đây đi, con thấy a đầu đanh đá này có chút quen mắt!”
Điền Trì Giao Vương từ sau lưng hắn đột ngột xuất hiện, lập tức bày ra gương mặt tươi rói: “Thanh nha đầu, sao lại rảnh rỗi tới đây? Hơn hai trăm năm không gặp, xem ra càng lúc càng tiến bộ.”
Ta miễn cưỡng thu hồi lại cảm giác yếu đuối, trong lòng băn khoăn, cuối cùng nghĩ tới một điểm: Nhạc Kha tên nhãi này mắc chứng hay quên, hiện giờ một hồn vẫn còn bị trấn giữ trong thạch thất Đông Hải, bệnh này nhất thời sẽ chẳng thể nào khỏi được. Nặn ra một nụ cười yếu ớt, thăm hỏi: “Giao Vương bặt vô âm tín a? Cũng đã hai trăm năm không gặp, thấy Giao vương cơ thể vẫn kiện khang.”
Đôi mày của Giao vương khẽ nhếch một chút, cười nói: “Thanh nha đầu không phải cũng có tiến bộ đó sao? Mới đến đã đem tiểu đồng giữ cửa của ta đánh cho tơi bời hoa lá, còn chơi trò xếp La Hán (1) nữa.”
(1): người này chồng lên người kia.
Ta lúc này mới nhớ tới bản thân hình như có chút thất lễ, nhưng đám tiểu đồng trông cửa thật sự đáng giận mà, mở miệng khép miệng cứ coi ta như tặc tử, ta há có thể nuốt trôi cục tức này? Nhưng nghĩ tới việc Nhạc Kha lại quên ta rồi, trong lòng liền đau đớn quặn thắt, như thể ăn phải Hoàng Liên, nhưng cũng không nghĩ sẽ vô duyên vô cớ vì mấy tiểu đồng này mà chịu thiệt, liền thu chân lại, đám tiểu đồng đó ai ui lồm cồm bò dậy. Ta cười ngỏn ngoẻn nói: “Lời này của Giao vương là sao? Thanh Loan lý nào lại là một con chim không hiểu lễ nghĩa như vậy? Thanh Loan mặc dù chỉ là một địa tiên nho nhỏ, nhưng khách đến cửa cần phải tôn trọng phép tắc, biết phép lịch sự, không thể há miệng tặc tử ngậm miệng tặc tử cứ thế mà gọi loạn.”
Tiểu đồng đó bị ta đè nằm bên dưới những tiểu đồng khác, gương mặt sớm đã sung huyết đỏ ửng lên. Vất vả lắm mới ngồi dậy được, gương mặt đỏ hồng mới vừa nhạt bớt một chút, nghe thấy lời này lại đỏ lựng lên như gan heo.
Giao vương nhìn nhìn ta, bị ta hung hăng trừng mắt nhìn lại, lập tức quay đầu quan sát tiểu đồng gương mặt hãy còn đang đỏ bừng đó. Thấy tiểu đồng cũng có chút không tự nhiên,có vẻ như bị ta nói trúng, tức thì quắc mắt liếc hắn, tức giận nói: “Ngay đến giữ cửa cũng làm không xong, ngươi đồ vô dụng này còn giữ làm gì?” Nói rồi điểm một cái, tiểu đồng ấy tức thì biến thành một con cá kim tiền, trên cơ thể màu đỏ hồng điểm hơn chục chấm đen lốm đốm, dáng vẻ có chút thú vị.
Giao vương kế đó cười nói: “Thanh nha đầu đừng giận. Hai trăm năm không gặp, mới tới cửa đã nổi giận rồi, không đáng không đáng! Nhìn xem, ta đã biến tên tiểu đồng này về nguyên thân rồi, có thể giải cơn giận của ngươi chưa?”
Ta biết Điền Trì Giao vương làm vương nhưng lại không hề kiêu ngạo, phàm là những người hợp tính, tất cả đều đối xử ngang hàng, nếu như ta còn nghiêm nét mặt, không chừng y sẽ thật sự nhận lỗi ngay tại nơi này. Vị Giao Long này chính là Tam đệ của Đông Hải Long Vương, chỉ vì năm đó mắc phải nợ phong lưu, nhưng lại không chịu cưới những tiên tử bị mình trêu ghẹo về nhà nên mới bị phụ vương của y phạt trấn giữ Điền Trì, cả đời này không được phép đặt chân đến Đông Hải Long Vương phủ.
Thiên sơn như mộng, vạn lý thành hàng(2). Người mà ta nhớ thương, hiện giờ rõ ràng đang đứng trước mặt ta, nhưng hắn đã quên ta rồi, gương mặt ngập tràn ý cười, đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt. Ta nhịn lại nhịn, cuối cùng đem nghi vấn nuốt xuống, cười nhạt nói: “Thanh Loan vô tình cứu được một con thất linh kim phượng, đúng lúc ở chốn hoang vu không nơi trú ngụ, ngang qua Điền Trì, muốn mượn quý phủ của Giao vương để Tiểu Kim Phượng này dưỡng thương.”
(2): Trải muôn dặm đường trường, vượt qua muôn nghìn núi, cảm giác như một giấc mộng
Hùng Lực ôm Tiểu Kim Phượng, cúi đầu gọi ta: “Công chúa…”
Điền Trì Giao vương vỗ tay vui mừng: “Thanh a đầu thế nhưng hiện giờ đã làm công chúa của tộc Tu La rồi. Mấy hôm trước Bổn vương còn nói đó là lời đồn, cũng không thể tin được. Thì ra chuyện này là thật?”
Ta gật gật đầu, lướt mắt nhìn Nhạc Kha, nhưng thấy trong đôi mắt phượng của hắn dường như có tia mơ hồ, trong lòng chỉ cảm thấy vừa ngọt ngào vừa đau đớn. Ta từng thức suốt đêm không ngủ, lo lắng hắn ở Thiên giới bị người ám toán, chẳng những không thể cứu được Trắc phi nương nương mà còn liên lụy đến tính mạng của bản thân. Khi ấy cũng chưa từng mong mỏi tương lai của chúng ta có thể sống chết không rời. Chẳng qua là một lòng tưởng nhớ, vô tình quyến luyến, đến bây giờ không thể vãn hồi.
Điền Trì Giao vương tiến lên hai bước, hết nhìn lại nhìn nơi ngực Hùng Lực, kinh hỉ nói: “Tiểu phượng hoàng này thế nhưng lại là thất linh kim phượng hiếm có. Xem ra trời cao đã có ý, tộc trưởng Điểu tộc cũng đã đến lúc nên thay đổi rồi.”
Ta thu lại tâm tình, ngạc nhiên nói: “Thất linh kim phượng này có gì đáng coi trọng như vậy?”
Giao vương vẫn liếc nhìn chăm chú Tiểu Kim Phượng, nói: “Chuyện này có liên quan mật thiết đến Phượng tộc. Nghe nói loài tôn quý nhất Phượng tộc chính là thất linh kim phượng. Phượng hoàng bình thường, giống như tộc trưởng Xích Diễm hiện tại cũng chỉ có ngũ linh. Vị trí Tộc trưởng Điểu tộc vốn dĩ chỉ truyền cho thất linh kim phượng. Mẫu thân của ngoại tổ mẫu ngươi chính là thất linh kim phượng. Sau khi bà ấy sinh hạ ngoại tổ mẫu ngươi thì lại đi yêu một nam tử tộc Cửu Vỹ Hồ, bỏ chồng bỏ con, bỏ cả vị trí tộc trưởng, trốn đi với Cửu Vỹ Hồ này. Sau đó bà ấy với Cửu Vỹ Hồ lại sinh một tiểu phượng cũng là thất linh kim phượng. Ngoại tổ mẫu ngươi mặc dù chỉ là phượng hoàng ngũ linh, nhưng lúc đó trong tộc e ngại nữ nhi của Cửu Vỹ Hồ danh bất chính ngôn bất thuận, vì vậy không đồng ý để nàng ta làm tộc trưởng, mới để Ngoại tổ ngươi mẫu làm chức trưởng tộc này. Chỉ là từ sau thời ngoại tổ mẫu ngươi, Phượng tộc càng lúc càng lụi tàn. Bà ấy sinh hai nữ nhi, một là phượng hoàng, một lại là chim loan. Xích Diễm càng tệ hơn, cũng chỉ sinh được một con phượng hoàng đỏ. Nhưng thất linh kim phượng này cũng ít gặp, đương nhiên là con cháu của Cửu Vỹ Hồ và bà cố của ngươi rồi.”
Trong lòng ta chợt lạnh, phỏng đoán: “Giao vương nói vậy, lẽ nào dì cũng đã biết được chuyện cũ? Cho nên mới để Đan Chu xuống tay sát hại Tiểu Kim Phượng này?”
Tiểu Kim Phượng khẽ đau đớn rên lên một tiếng, gương mặt nhỏ nhắn đổ mồ hôi ròng ròng, trông rất đáng thương.
Giao vương kinh ngạc nói: “ Ngươi nói Tiểu Kim Phượng này chính là bị Đan Chu đánh đến nông nỗi này?”
Ta gật gật đầu, vừa bảo Hùng Lực đi vào trong Giao Vương phủ vừa nói: “Ta đi đến núi Đan Huyệt một chuyến, ngầm thấy Đan Chu đang đánh giết Tiểu Kim Phượng này, nhất thời phẫn nộ liền ra tay giải cứu.”
“Núi Đan Huyệt…” Nhạc Kha cất cao giọng khiến ta thất kinh lảo đảo một cái, ngừng lại, toàn thân cứng đờ. Thế nhưng hắn lại như không có gì, rảo bước hướng về phía trước.
Điền Trì Giao vương tựa tiếu phi tiếu nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn ta, tiến lên trước một bước, dẫn một hàng người hướng khách phòng trong phủ mà đi.
Vì trong lúc vô tình cứu Tiểu Kim Phượng, ta mới mượn cớ ở lại nơi này. Nhưng trong lòng thống khổ, cũng không biết còn có thể gặp Nhạc Kha được mấy lần. Hắn lại không nhớ chuyện trước đây, thật sự khiến người đau lòng.
Qua ngày thứ hai thì Tiểu Kim Phượng tỉnh lại, ta tận tình gặng hỏi mới biết, luận theo bối phận, nàng và ta chính là chị em họ cùng tổ mẫu. Bà cố của chúng ta và ông cố của nàng sớm đã quy tiên, ngay cả tổ mẫu (bà nội) của nàng cũng đã tạ thế. Trước mắt người coi quản mọi chuyện trong nhà chính là mẫu thân nàng. Chỉ vì dạo gần đây mẫu thân nàng trong lòng không yên, nhiều lần mơ hồ có dự cảm núi Đan Huyệt bị ngoại địch xâm chiếm, gặp phải kiếp nạn lớn, cho nên mới sai nàng đi dọ thám.
Tiểu Kim Phượng từ trước đến nay chưa từng xa nhà, lại thêm tính tình bộc trực thẳng thắn, lúc đến núi Đan Huyệt, chỉ thấy trên núi oán chướng mịt mù, sốt ruột xông vào, kinh động đến Điểu tộc tuần tra núi, bị bắt áp giải đến chỗ dì.
Dì nhìn nàng, cũng chỉ đơn giản hỏi một vài chuyện, lại nói trong nhà chỉ có duy nhất một nữ nhi, chính là đường tỷ của nàng, mấy ngày trước vừa bị hối hôn, tâm trạng buồn bực phiền não, lại không có người bên cạnh, thấy nàng tuổi nhỏ nhanh nhẹn khôn khéo, muốn nhờ nàng bầu bạn với nữ nhi mình.
Trong lòng ta cười lạnh: Đan Chu hà cớ gì phải cần có người bầu bạn cơ chứ? Chiêu mượn đao giết người này của dì quả thực quá khéo. Dì biết rõ Đan Chu thường ngày quen thói đánh đập cung nga, lần này bị hối hôn lại càng ra sức phát tiết, đẩy Tiểu Kim Phượng tới đó, chính là rắp tâm muốn giết!
Đôi mắt Tiểu Kim Phượng lộ nét kinh hãi, thân mình nho nhỏ run rẩy một hồi, nghĩ lại mà sợ nói: “Muội đâu biết vị đường tỷ này lại tàn nhẫn hung ác như vậy chứ?”
Tuổi nàng còn nhỏ, chỉ cho rằng việc bị đánh đập thô bạo là chuyện đáng sợ nhất, nào biết điều đáng sợ nhất chính là cảm giác vô vọng thê lương trong lòng, như tình cảnh ta hiện tại giữa ta và Nhạc Kha. Ta chung tình với hắn, hắn rõ ràng cũng một lòng đối với ta, thế nhưng gặp nhau lại như người xa lạ. Trong lòng đau đớn cơ hồ rỏ máu, nhưng nỗi đau này lại không cách nào nói được nên lời, lại thêm ngại Tu La phụ thân, không thể cùng hắn cầm sắt hòa minh tương thân tương ái, cũng chẳng còn gì vui thú, thống khổ vô cùng.
Ta sờ sờ cái đầu nhỏ của nàng, an ủi: “May mắn là hiện tại muội đã rời khỏi núi Đan Huyệt, không cần phải sợ nữa rồi. Đợi đến khi thương thế lành thì về nhà đi a.”
Tiểu Kim Phượng cảm kích nói: “Đa tạ Loan tỷ tỷ, bằng không lại thêm ba ngày nữa, muội có thể không chịu đựng nổi.”
Giờ ta mới biết, trước lúc ta và Hùng Lực xông vào trong điện, nàng đã bị đánh đập ba ngày, quả thực là đáng thương!
Ngoắc tay gọi tiểu Hỉ thước, bảo nàng chăm sóc tiểu kim phượng cho tốt, lúc này ta mới đi đến chỗ của Điền Trì Giao vương. Chẳng qua là vì rất muốn gặp Nhạc Kha mà thôi.
Giao Vương chiếm hai biển đông và nam hải, lại nhấn chìm một phần ba nhân giới, ép bức đến độ Đông Hải Long Vương và Nam Hải Long Vương không thể không nương nhờ vào Tam đệ Điền Trì Giao vương. Phủ của Điền Trì Giao Vương mặc dù không quá lớn như Đông Hải Long Cung, nhưng cũng được coi là nguy nga tráng lệ. Ta xuôi theo trí nhớ khi đến chỗ Điền Trì Giao vương trước đây, vừa mới bước qua một khu vườn đã nghe thấy trong vườn có tiếng nói chuyện cười đùa huyên náo, trộm thò đầu đi nhìn, thì ra là con gái nhỏ của Nam Hải Long Vương đang đùa nghịch. Một người nữa ngồi trên dây đu chính là Bích Dao. Chỉ mới mấy tháng không gặp, thế nhưng nàng đã tiều tụy đến như vậy, đôi gò má gầy xộp, dáng vẻ yếu ớt, giống như một người phàm bị bệnh nặng, thê thảm đến độ không nỡ nhìn.
*Giao vương ở đây chữ Hán khác nhau:
Giao trong Điền Trì Giao vương là chữ蛟: có nghĩa là Giao long, thuồng luồng, còn Giao trong Giao Nhân là chữ 鲛: nghĩa là cá nhám, cá mập. Để dễ phân biệt, Giao Vương cha của Ly Quang mình sẽ in nghiêng.
Người đứng bên cạnh nàng, chính là Nhạc Kha. Chỉ là gương mặt hắn không có bất kỳ biểu cảm gì, cực kỳ lạnh nhạt, khiến ta vô cớ rùng mình ớn lạnh.
Ta biến thành một con cá nhỏ, nhẹ nhàng bơi qua, vừa vặn nghe được đoạn đối thoại của huynh muội hai người họ.
Bích Dao gương mặt đẫm lệ nức nở nói: “Tam ca, ca thật sự không thể nói một câu thật lòng với muội sao? Ly Quang ca ca huynh ấy rốt cuộc thế nào rồi?”
Nhạc Kha nhíu mày nhìn nàng, mi gian hoàn toàn không có nét dịu dàng ấm áp như ngày xưa: “Sống chết của hắn thì có can hệ gì đến muội? Tiểu muội, chuyện này đừng nhắc đến nữa!”
Trong lòng ta chợt căng thẳng, không biết Ly Quang đến cùng xảy ra chuyện gì, lẽ nào còn dính tới sống chết?
Bích Dao tựa như hoàn toàn không một chút cảm kích, đột ngột bưng mặt òa khóc: “Phụ vương mẫu phi và các huynh ai nấy đều gạt muội, nếu không phải thân thể muội yếu ớt, muội nhất định cũng sẽ bỏ trốn với huynh ấy.”
Trên mặt Nhạc Kha chợt lóe lên nét giận dữ, lạnh lùng nói: “Cái chuyện đại loại như bỏ trốn này chung quy cũng cần phải lưỡng tình tương duyệt. Người trong lòng Ly Quang là ai, không phải muội không biết.”
Lời này của hắn, có chỗ nào giống với mắc bệnh hay quên?