Tinh thần ta đã vô cùng mệt mỏi, chỉ nằm trong lòng Tu La vương phụ thân nghe người tức giận chất vấn, giọng nói vang dội như sấm chớp cuồn cuộn, khí thế mạnh mẽ chấn động Cửu Châu. Ngược lại Thiên lôi Điện mẫu trên đỉnh đầu đã ngừng thi pháp, tức khắc trời trong xanh tựa ngọc, khung cảnh trước mặt chợt sáng hơn gấp mấy lần. Tuy lúc này có hơn mười vạn người ở đây nhưng ai cũng nín thở, chỉ nghe giọng nói tức giận của Tu La vương phụ thân mà không hề nghe thấy tiếng của những người khác.
Sóng nước dưới chân vang lên mấy tiếng nổ, bởi vì chuyện của Ngột Liệt mà giờ phút này ta cảm thấy kinh hãi đối với những thứ đột nhiên nổi lên khỏi mặt nước nên vội vàng từ trong lòng phụ thân ngẩng đầu lên xem, nam tử cao khỏe rẽ sóng nước đi đến, trong tay nắm chặt Thanh Linh bảy sắc của ta, khói xanh nhàn nhạt trong sắc mây ráng chiều, ánh sáng lấp lánh chiếu sáng gương mặt ngăm đen mà kiên định của nam tử kia. Hắn đạp sóng mà đến, đứng nghiêm ở trước mặt phụ thân, đúng là Hùng Lực-người bị ta để lại một bức thư rồi trốn đi.
Hắn đưa thanh kiếm cầm trong tay cho ta, trên mặt đầy vẻ hối hận, quỳ gối xuống sóng biển thỉnh tội với phụ thân: “Vương, thuộc hạ bảo hộ công chúa bất lực, hại công chúa trọng thương, thuộc hạ chết muôn lần cũng không thể bù đắp sai lầm này, xin Vương giáng tội!”
Tu La Vương phụ thân xưa nay trị quân rất nghiêm cẩn, giờ phút này trên mặt bao phủ sự lạnh giá, nếu không phải biết người luôn yêu thương ta như sinh mệnh mình thì tất nhiên giờ khắc này ta đã bị hù dọa mất rồi. Ta sợ hãi kéo kéo tay áo người, toàn thân đau đớn, trên hai cánh tay đều bị thương, nhất thời đau đến mức toàn thân run run, dường như vừa khóc ra tiếng vừa nói: “Phụ thân, việc này hoàn toàn không thể trách Hùng Lực. Là nữ nhi không nghe lời phụ thân mà tự làm theo ý mình, Hùng Lực là một nam nhi không thể lúc nào cũng theo bên cạnh nữ nhi?”
Nếu để Hùng Lực vì ta mà chịu phạt thì đó là ta bất nghĩa.
Hùng Lực đột nhiên liếc nhìn ta, thấy ta máu tươi đầm đìa thì quật cường nói: “Công chúa đừng cầu xin cho Hùng Lực, Hùng Lực chưa tận trách bảo vệ công chúa, để công chúa bị thương nặng như vậy, xin Vương trừng trị Hùng Lực thật nặng!”
Ta thấy giữa khoảng gian mày của phụ thân ánh lên vẻ tàn bạo nên biết người đã rất giận, lập tức vùng vẫy muốn nhảy khỏi lồng ngực của người: “Đương nhiên Hùng Lực bảo vệ bất lực, nhưng nếu như nữ nhi không càn quấy thì sao có thể xảy ra chuyện này được? Nhưng phụ thân, nữ nhi đã sớm hạ quyết tâm muốn đến Đông Hải để xem an nguy của Ly Quang…nay hắn…” Đưa mắt nhìn sóng biển mênh mông, nơi nơi rải rác hài cốt tay chân gãy đứt, lệ nóng trong mắt lại cuồn cuộn rơi xuống: “Hiện nay Ly Quang dữ nhiều lành ít, mặc dù Hùng Lực và nữ nhi quen biết không lâu nhưng nữ nhi cũng không muốn vì sự ham chơi của mình mà liên lụy đến hắn. Không bằng phụ thân phạt nặng nữ nhi là được rồi!”
Nét mặt phụ thân hòa hoãn đôi chút, thở dài rồi lại ôm ta vào lòng: “Con, nha đầu ngốc này, con đang nói lời ngốc nghếch gì thế? Nếu như con đã quay trở về bên cạnh phụ thân, phụ thân không thể chấp nhận con bị chút thương tổn nào, mà nay con nhìn xem, cả người con đầy thương tích…” Lời nói bộc lộ muôn vàn tình cảm thương tiếc chở che.
Ta vòng tay ôm chặt lấy cổ phụ thân, mấy vết thương này có gì quan trọng đâu? Nếu có thể đổi lại được Ly Quang vẫn đứng rõ ràng ngay trước mắt thì cho dù ta có bị thương nhiều hơn nữa thì có làm sao chứ?
Phụ thân không biết suy nghĩ đang xoay chuyển trong đầu ta, có lẽ cho rằng ta đã nghĩ thông nên không trách phạt Hùng Lực hộ vệ bất lực nữa, bảo hắn đứng dậy rồi quay đầu chuyển ta vào trong lòng hắn.
Hùng Lực đỏ mặt, cứng ngắc như một pho tượng ôm ta vào trong lồng ngực. Ta không đề phòng chuyện phụ thân lại đặt ta vào một vòng tay xa lạ, vùng vẫy mấy cái muốn thoát khỏi lồng ngực của hắn lại bị hắn ôm chặt hơn, thẳng thắn nói: “Công chúa, xin người hãy cho tiểu thần một con đường sống đi!”
Thần dân tộc Tu La luôn tôn kính phụ thân như một vị thần linh, lệnh đã ban ra sao dám không tuân! Phụ thân đã giao ta vào trong tay hắn, nếu ta cứ tiếp tục làm theo ý mình thì người chịu khổ sau này chắc chắn là hắn. Do đó ta mềm lòng, yên lặng để hắn bế đi theo phụ thân xuyên qua vòng vây của U Minh Thiết Kỵ tiến về phía binh tướng Tu La, trong lòng ta luôn trăn trở, tính toán đợi sau khi U Minh Thiết Kỵ bỏ chạy thì ta nhất định sẽ xuống dưới biển vớt Ly Quang.
Còn chưa đi được nửa đoạn đường thì nghe Lăng Xương Thái tử cất cao giọng gọi: “Tu La Vương xin dừng bước!”
Nhìn sang bên cạnh, gân xanh trên thái dương của Tu La Vương phụ thân đã nổi lên, cuối cùng người quay đầu lại nghiến răng nói “Thái tử Thiên Giới còn có chuyện gì muốn nói sao?”
U Minh Thiết Kỵ phía sau Lăng Xương đột nhiên dừng lại giống như kỳ tích, Lăng Xương đắc ý cất tiếng cười to, trong mắt lộ ra vẻ cuồng ngạo: “Xưa nay Giao Tộc Đông Hải ỷ có yêu thạch Tử Mạch không xem Thiên Tộc ta ra gì, trong trận chiến hôm nay yêu thạch đã vỡ, Giao Vương bỏ mạng, ngay cả thái tử Giao Tộc cũng không biết sống chết thế nào, U Minh Thiết Kỵ của ta luyện binh vạn năm dùng trong một lúc, cũng không biết có thể so sánh với Tu La Thiết Kỵ không?”
Lời này của hắn rất vô lễ!
Trước nay tính tình phụ thân luôn chính trực, chỉ sợ sau khi nghe lời này đương nhiên sẽ muốn đánh nhau ngay tại nơi này với hắn. Tuy rằng quân Tu La dũng cảm thiện chiến, nhưng cứ chém giết không ngừng thì cũng có lúc mệt mỏi đuối sức. Ta đang muốn mở miệng ngăn cản thì phụ thân đã ngửa mặt lên trời cười to: “Hoàng mao tiểu nhi mà cũng dám cao giọng thách đấu trước mặt Bổn vương?” Chỉ thấy tay người chợt lóe lên ánh sáng màu tím,nhanh chóng đánh thẳng về phía hai U Minh Thiết Kỵ. U Minh Thiết Kỵ đánh hoài không chết, kỳ thật là bộ xương khô hợp lại mà thành, hành động đương nhiên có chút chậm chạp, không chờ bọn họ kịp phản ứng thì bộ xương đã bị ánh sáng màu tím tách ra, kế đó lần lượt bay về phía phụ thân, mạch đao trên tay phải tuy rằng có chút rỉ sét nhưng mạch đao này ta sớm đã được lĩnh giáo, biết rằng tuy nó không bắt mắt nhưng khi thi pháp thì sắc bén vô cùng.
Tim ta đập mạnh cơ hồ muốn thoát ra khỏi lồng ngực bật lên cổ họng, ta sợ phụ thân bị ám hại, nào biết hai U Minh Thiết Kỵ rơi vào tay phụ thân, còn chưa kịp ráp lại thì phụ thân đã mở bàn tay to tựa chiếc quạt hương bồ ra làm phép, trong miệng lẩm bẩm, lập tức một trận gió biển thổi đến, hai bộ hài cốt kia liền hóa thành bột mịn phiêu tán theo gió, chỉ còn hai tọa kỵ xoay quanh một vòng tại chỗ rồi hóa thành một làn khói xanh bay về phía tây.
Trên chiến trường có mấy người có tiên pháp cao thâm chú mục quan sát kỹ thì sẽ thấy hai U Minh kỵ binh kia là hai thiên binh thiên tướng một già một trẻ, chòm râu ông lão đã bị cháy khô, cánh tay trái đã mất, má bên trái của thiếu niên thì lún sâu thành một lỗ màu đen ngòm. Hai linh hồn này đột nhiên thoát khỏi bộ xương trắng, nếu nhìn thấy Lăng Xương thì nên tiến đến bái kiến mới đúng, nào ngờ hai linh hồn này mặc dù đứng khá gần Lăng Xương lại quay đầu chạy về phía phụ thân.
Ta không biết hai linh hồn này có ý gì, đang muốn bảo phụ thân cẩn thận thì hai linh hồn kia lại quỳ xuống trước mặt phụ thân run rẩy.
Biến cố lần này đột ngột đến mức khiến cho mọi người đều khó hiểu, không rõ hai hồn phách thoát cốt mà ra này không chạy về phía chủ nhân mà chạy đến quỳ dưới chân kẻ địch, trong đó ẩn giấu điều kỳ lạ gì?
“Phụ thân –”
Ta lo lắng gọi người một tiếng, người chỉ quay đầu lại cười nhạt với ta rồi bảo: “Không sao đâu!” Từ trong lòng lấy ra một bình gốm màu trắng ngọc cực nhỏ, ánh sáng màu tím chợt lóe lên rồi hai hồn phách kia đột nhiên biến mất.
Sắc mặt Lăng Xương tức khắc trắng nhợt, ánh mắt lướt nhìn Nhạc Kha mấy lượt, dường như có chút đăm chiêu suy tư, lại vừa vội vừa giận hỏi: “Không biết vì sao Tu La Vương giam cầm hồn phách U Minh binh của Bổn vương?”
Phụ thân hoàn toàn không hề để ý đến, huýt sáo mấy tiếng, khác hẳn với âm thanh gọi ta lúc trước, giống như tiếng binh khí bằng thiết cọ sát vào thành bình gốm mỏng, tiếng huýt gió rất chói tai, cổ họng ta khẽ động, phút chốc trước mắt tối đen, miệng đã có mùi máu tanh nhưng ta lại ngoan cố nuốt xuống.
Sau đó, tiếng huýt sáo của phụ thân lại hòa lẫn vào trong tiếng đọc chú ngữ, ban đầu U Minh Thiết Kỵ còn ngây ngẩn đứng tại chỗ, kế đó thì bứt rứt sốt ruột không thể khống chế, chẳng phân biệt được địch ta mà chém giết lẫn nhau, cũng có những bộ xương bị gãy đứt nhưng không hề tiếp tục nối lại nữa, cục diện này vô cùng hỗn loạn. Tu La thiết kỵ thấy thế, tiếng hô “Giết” rung động đất trời, thúc giục thiên mã, đôi cánh quạt gió, bụi trần cuồn cuộn, trong khoảnh khắc nhật nguyệt ảm đạm, lại xảy ra một trận ác chiến.
Ly Quang từng nói, U Minh Thiết Kỵ có thế sánh với Tu La Thiết Kỵ, lời này quả không sai. Tu La Thiết Kỵ dũng mãnh thiện chiến, U Minh Thiết Kỵ xương gãy cũng có thể nối lại, thắng bại trong trận chiến này đều phụ thuộc vào tài thống lĩnh của chủ soái, tiên pháp của Lăng Xương thái tử và phụ thân chênh lệch rất xa, chỉ thoáng chốc cũng có thể đoán thắng thua.
Ánh sáng màu tím đột nhiên bừng chiếu, cả người phụ thân tựa như đại bàng giương cánh xuyên qua vạn quân, thoáng chốc đã dừng lại giữa khoảng không trên đỉnh đầu Lăng Xương, tưởng chừng như đang muốn giẫm nát kim quan trên đầu hắn, tiếng huýt sáo lại vang vọng, Tu La thiết kỵ giống như thủy triều nhanh chóng thoái lui, công lùi có chừng mực, trật tự chỉnh tề, hiển nhiên đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Lăng Xương Thái tử tức giận lắc đầu lại không cách nào đánh người rơi xuống. Phụ thân lạnh lùng nói: “Mặc dù ngươi là Thái tử Thiên Giới cao quý, sát phạt Giao Nhân thì sát phạt Giao Nhân, hà cớ gì lại làm tổn thương con gái ngoan của Bổn vương?”
Lần này người tức giận đùng đùng, ngữ khí chất vấn không giống như nghiêm phụ mà lại tựa như từ mẫu. Từ trước đến nay ta hiếm khi được trưởng bối che chở như vậy nên trong lòng vừa chua xót lại vừa vui mừng, chờ câu trả lời của Lăng Xương.
Từ khi Lăng Xương sinh ra đến nay chưa từng nếm qua mùi vị bị người khác xem thường giẫm đạp? Nhưng hắn cũng coi như biết thức thời, lập tức bác bỏ: “Tu La Vương ức hiếp một tiểu bối nhỏ hơn mình mười vạn tuổi, nếu truyền ra ngoài không sợ bị người đời chê cười hay sao? Con gái của ngài không nên sống chết cùng với thái tử Giao Nhân, ngài bảo Bổn vương phải làm thế nào? Nếu như…nếu như nàng chịu ở cạnh bên Bổn vương thì Bổn vương quyết không làm khó dễ nàng, không để nàng bị tổn thương!”
Lời này của hắn thật buồn cười, ta với hắn đã chẳng còn ân nghĩa gì, vì sao phải bỏ Ly Quang mà ở bên cạnh hắn chứ? Cơn tức giận dâng cuồn cuộn trong lồng ngực, cuối cùng ta nôn ra một ngụm máu. Không ngờ lại để cho phụ thân nhìn thấy, thân hình của người khẽ động, ngay lúc Lăng Xương nghĩ người vì lời nói của hắn mà trầm tư sắp nhảy khỏi phát quan của hắn thì người đã đánh vào đầu gối hắn, đường đường thái tử Thiên Giới lại quỳ gối hướng về phía ta, nhất thời da mặt hắn tím đỏ, cách đó không xa hai vị Thần Quân Chu Tước, Huyền Vũ và thiên binh thiên tướng đều lớn tiếng gọi: “Thái tử –”
Phụ thân lại giẫm lên phát quan của hắn, quát: “Con gái Bổn vương nguyện ý ở cùng ai đó là tự do của con bé, còn chưa đến phiên một đứa trẻ miệng còn hôi sữa như ngươi quản. Nhưng ngươi dám làm thương tổn con bé, tội này không thể tha, không bằng ngươi dập đầu mấy cái với con gái Bổn vương tạm xem như là nhận lỗi?”
Cũng không biết người dùng pháp thuật gì mà Lăng Xương thái tử cắn chặt răng, sắc mặt nghẹn đến tím tái, thậm chí đã nói thì làm đâu ra đấy, hắn bị ép dập đầu ba cái với ta, sóng nước làm cho trán hắn thấm ướt, đôi mắt càng phun lửa, oán giận bất bình.
Phụ thân nhẹ tay chỉ vào Hùng Lực bảo: “Lần này để cho đứa trẻ miệng còn hôi sữa ngươi nhìn cho rõ, con gái ngoan của Bổn vương đã có phu quân từ sớm, nam nhi tộc Tu La ta chẳng phải mạnh mẽ hơn nhiều so với đám tiểu bạch kiểm Thiên Giới các ngươi sao?
Tuy rằng người nói chuyện với Lăng Xương nhưng ánh mặt lại nhìn lướt qua Nhạc Kha.
Nhạc Kha nhất thời ngây ra.
Miệng ta thấy đắng nghét tựa như nuốt phải hoàng liên, vị đắng lan tràn ngay cả tâm phế cũng đắng chát. Phụ thân an bày Hùng Lực ở bên cạnh ta, quả thực đã có ý đồ từ sớm. Trước mặt hai quân và Nhạc Kha nói rõ như thế, chẳng phải là dùng dao đâm vào lòng ta đó sao? Thêm vào đó là cái chết của Ly Quang khiến ta nhất thời cảm thấy tức đến nghẹn uất , cố gắng chống chọi một lúc thì trước mắt tối đen, liền hôn mê bất tỉnh.