Trong ngực ta ôm Cửu Ly, nhìn nhìn nó, bất ngờ vươn tay cốc trán nó một cái: “Đệ không phải đã hóa thân rồi sao? Vì sao vẫn giả bộ là một tiểu thú chưa thành hình?”
Nguyệt Lão ở bên cạnh đau lòng “ai ôi” một tiếng, chòm râu bạc gấp đến độ vểnh vểnh lên, nói: “Tiên tử nhẹ tay. Nhẹ tay, tiểu thú này mặc dù nghịch ngợm một chút, bất quá là đem tơ hồng làm rối thành một nùi, thật sự không cần hung hăng đánh như vậy.”
Cửu Ly bi thương liếc nhìn ta, lòng ta không nhịn được mềm nhũn, lại vươn tay xoa cái đầu nhỏ của nó, chỉ vào nó nói: “Còn không hóa thành hình người, tỷ sẽ không thèm quản đệ nữa.”
Trước mắt chợt lóe lên một luồng sáng, Cửu Ly hóa thành một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, đầu cúi thấp, vẫn là không chịu nói chuyện, hai trăm năm không gặp, nó thật sự đã lớn lên rất nhiều.
Nguyệt Lão vòng quanh nó hai vòng, trên mặt có chút tức giận, chỉ vào nó nói: “Con tiểu hồ ly này, sau khi được ta cứu về tới giờ đều là dáng vẻ một con thú nhỏ, cư nhiên lừa lão phu?!”
Bả vai Cửu Ly rụt xuống, trốn sau lưng ta. Ta ngăn Nguyệt Lão lại, kéo váy lên, chỉ vào tơ hồng trên chân nói: “Tiểu tiên đạo pháp thấp kém, thiên luật lại không biết nhiều, nhưng dù gì cũng có thể coi là một địa tiên, thật chưa từng nghe qua trên chân tiên nhân buộc tơ hồng. Nguyệt Lão nhìn xem, tơ hồng này nên xử lý thế nào?”
Nguyệt Lão bị ta ép, đương nhiên buông tha Cửu Ly, lùi về sau hai bước, vuốt râu nói: “Tơ nhân duyên sau khi buộc không thể thu hồi. Lão phu thấy…. thấy Long Tam thái tử nhân phẩm rất tốt, chi bằng tiên tử nên thuận theo thiên ý…”
Ta chém ra Ngũ sắc thanh linh trong tay, một đám hoa hoa cỏ cỏ trước mặt rơi xuống, Nguyệt Lão đau lòng đến độ ngũ quan co rút lại một chỗ, không ngừng nói: “Tiên tử bớt giận, tiên tử bớt giận. Việc này thật sự là lão phu suy nghĩ không chu đáo…”
Phía sau vang lên một thanh âm uể oải: “Nguyệt Lão, tơ hồng này cũng là bổn vương năm đó suy nghĩ nông nỗi, vẫn là tháo ra cho nàng đi.”
Quay đầu nhìn, không biết Thái tử điện hạ đến từ lúc nào, phảng phất như thể sự việc trước đó chưa từng xảy ra. Trong lòng ta tức giận, nhất định không thể như ý hắn, buông tay thả váy xuống, cười lạnh nói: “Tơ hồng này tiểu tiên chính là vẫn chưa muốn tháo.”
Sắc mặt hắn lập tức biến thành cực kỳ khó coi.
Trong lòng ta vui sướng, lại suy tính xem đi đâu mượn bảo kiếm âm thầm đem tơ hồng này chặt đứt, nhất định không thể để hắn biết.
Đồng Sa điện hạ bên cạnh kéo kéo tay áo ta, ta không thèm để ý, kéo tay Cửu Ly, vượt qua Thái tử điện hạ hướng bên ngoài mà đi, bên tai mơ hồ vọng đến một câu hỏi: “Nàng thật sự muốn gả cho tên ngốc đó?”
Ta dừng lại, khiêu khích hướng hắn mỉm cười: “Đây không phải là chiều theo ý của Thái tử điện hạ sao?”
Hắn tựa như có chút hổn hển nói: “Bổn vương khi đó còn chưa quen biết nàng, chẳng qua là nhất thời vui đùa, tất thảy đều vì câu nói đó của phụ vương, bất quá là hai đứa nhỏ đánh nhau, nói không chừng là mối nhân duyên không đánh không quen biết…”
Trong đầu ta thoáng hồi tưởng, trong lòng có chút bi phẫn nhớ lại từng chút từng chút việc cùng Nhạc Kha quen biết, cũng không biết là tơ hồng phát huy tác dụng, hay là ta thật sự đối với hắn động lòng, càng nhớ trong lòng càng hoảng loạn, lại càng hận tên Thái tử điện hạ này xen vào việc người khác, hung hăng trừng mắt với hắn, phẫn nộ nói: “Ngươi đã có được mối nhân duyên mãn ý, ấn định thiếu nữ trong lòng làm vợ, liền muốn đem nhân duyên người khác ra làm trò đùa, chơi vui không?”
Sắc mặt hắn lập tức hiện lên nét chán nản cùng thất bại, cắn chặt môi nhẫn nhịn một hồi, cuối cùng vẫn không suy nghĩ mà thốt ra: “Ta sao lại không cảm thấy đây là thiếu nữ trong lòng ta?”
Trong đầu ta rầm rầm một tiếng, quả nhiên, Thái tử điện hạ và Đan Chu tính tình không hợp. Phản ứng đầu tiên chính là, nếu như dì biết được việc này liệu có gấp đến độ ngất xỉu hay không? Hỉ sự mà Điểu tộc trông mong hơn vạn năm, vẫn luôn cho là duyên trời định, cuối cùng bất quá thành chuyện cười?
Đồng Sa điện hạ ở bên cạnh mở to hai mắt nói: “Ca ca, huynh nói lời điên khùng gì vậy? Đại thủ lĩnh Điểu tộc đang ở trong cung. Sáng nay phụ vương chẳng phải kêu huynh trước đi bàn chuyện đón dâu sao? Để tẩu tẩu nghe được lời này, chẳng phải thương tâm đến chết?”
Thái tử điện hạ như gió từ trước mắt ta đi mất, hung hăng để lại một câu đã không thấy bóng dáng.
Hắn nói: “Nàng ta thương tâm hay không thương tâm, có can hệ gì đến ta?”
Ta và Đồng Sa điện hạ hai mặt lén nhìn nhau, Đan Chu thương tâm không liên quan đến hắn thì lý nào lại liên quan đến chúng ta?
Cửu Ly ngồi trên núi đá cao nhất trong phủ Nguyệt Lão, đầu cúi thật thấp, rất lâu sau mới nói: “Tỷ tỷ, nữ nhân tất cả đều đáng sợ!”
Ta bị lời nói không đầu không đuôi này của nó chọc đến ôm bụng cười lăn lộn chảy nước mắt.
Nguyệt Lão bị ta phá rất nhiều hoa cỏ, đau lòng đi bổ cứu, Đồng Sa điện hạ bị câu nói của Thái tử điện hạ dọa đến lo lắng không thôi, sớm đã bám theo Thái tử điện hạ tìm hiểu rõ nguyên nhân. Nếu một đám người nhàn rỗi đã tản đi, ta liền kéo Cửu Ly ngồi ở phủ Nguyệt Lão kể những sự việc từ sau khi ly biệt.
Cửu Ly đứa nhỏ này trước đây hoạt bát thích náo nhiệt, bất quá chỉ rời xa hai trăm năm, liền trầm mặc kiệm lời thành bộ dạng như hiện tại. Ta nhiều lần thử thăm dò, nó mới đáp lại ta câu này.
Ta lau nước mắt, sát lại chọc cười nó: “ A, Cửu Ly thử nói cho tỷ tỷ xem, nữ nhân đáng sợ chỗ nào?”
Nó nhìn nhìn xung quanh, từ núi đá này trên cao nhìn xuống, bên trong phủ Nguyệt Lão một bóng tiên nga cũng không có, toàn bộ đều là tiểu đồng mặt mày như họa, tuổi tác tương đương với Cửu Ly. Hết nửa ngày nó mới ngẩng lên níu cánh tay ta nói: “Tỷ tỷ, trước đây đệ có việc giấu tỷ, tỷ có thể không giận được không?”
Ta vỗ vỗ đầu nó, trầm ngâm nói: “Cái này còn phải xem liệu có thể tha thứ hay không. Nếu như đệ có nỗi khổ tâm, đương nhiên có thể lượng thứ.”
Nó chần chừ một phen, cuối cùng nói: “Lúc đệ rời khỏi núi Nữ Sàng, đầu óc nóng lên, đi được nửa ngày mới suy nghĩ rõ ràng, tỷ hiển nhiên là muốn đệ đi tránh nạn mới kích động đệ rời đi. Đáng tiếc đệ muốn quay về, nhưng bị Tử Hồ thi triển thuật pháp, toàn thân vô lực. Nàng ta…Nàng ta còn dán lên người đệ, sống chết cũng muốn làm…làm vợ của đệ…”
Cửu Ly lớn lên dáng vẻ có chút mị hoặc. Không, Cửu Vỹ Hồ chính là loài có dáng dấp đủ để mê hoặc lòng người, Cửu Ly hiện thời mặc dù bất quá chỉ là một thiếu niên, nhưng đôi mắt như tửu mong mỏi nhìn ta, đủ khiến ta đầu óc có chút choáng váng.
Nhưng Tử Hồ dọa một đứa nhóc sợ thế này, cũng là cực kỳ không nên.
Ta sờ sờ đầu Cửu Ly, tức giận nói: “Tử Hồ này không nằm trong tay tỷ, nếu ở trong tay tỷ tỷ, xem tỷ tỷ thế nào thay đệ trút giận.”
Nó thấy ta không có ý tức giận, mới cúi đầu xuống thấp giọng nói: “Năm đó đệ rời khỏi Thanh Khâu cũng là bất đắc dĩ.”
Ta kinh ngạc nhìn nó, vẫn cho rằng bản thân lừa gạt dụ nó, thì ra con tiểu hồ ly này cũng có chuyện bất đắc dĩ.
Nó nói: “Phụ vương đệ là Quốc Vương Thanh Khâu, mẫu hậu sinh hạ đệ và ca ca. Ai ngờ phụ vương lại thích một nữ nhân khác, tiện nhân đó lừa phụ vương giết mẫu hậu, muốn lập mình làm quốc mẫu, ca ca bất bình, đêm đó mang đệ từ trong cung chạy ra, muốn đệ cứ thế mà chạy không được quay lại. Huynh ấy lấy ra một thanh bảo kiếm, hàn quang bắn ra bốn phía, nói muốn đi giết tiện nhân kia và phụ vương, trả thù cho mẫu hậu…”
Thân thể dán chặt bên người ta dường như sợ lạnh mà run lẩy bẩy, trong lòng ta nói không ra đây là tư vị gì, vốn dĩ cho là con thú nhỏ ngây thơ vô tri, thì ra vẫn có chuyện thương tâm, nó giấu giếm ta…Nó giấu giếm ta…kỳ thực cũng không sai.
Ai cũng có nỗi khổ tâm không thể nói cho người ngoài.
Ta duỗi tay ôm chặt nó, thiếu niên trong ngực khẽ khóc nức lên, giống như nước mắt nhẫn nhịn rất lâu nay tràn xuống: “Đêm đó đệ quay về nhìn, trong Vương cung lửa cháy đỏ rực, không biết ca ca đã giết chết tiện nhân kia hay chưa? Hay là ca ca ngay cả phụ vương cũng giết rồi? Phụ vương thật ra đối với đệ không tệ, nhưng mẫu hậu đối xử với đệ càng tốt hơn. Trong lòng đệ mâu thuẫn, lại không thể hóa thành hình người, dáng vẻ của ca ca lúc đó rất đáng sợ, nhưng huynh ấy cầm lấy kiếm muốn đệ chạy, càng xa càng tốt…Đệ ở trong rừng đói bụng ba ngày, sau đó thì tình cờ gặp tỷ tỷ.”
Ta tự giễu nói: “Cho nên, đệ mới có thể bị ta – một con gà rừng lừa về núi Đan Huyệt?”
Hắn ở trên người ta lau nước mắt, buồn bã nói: “Khi đó đệ chỉ muốn nhanh chóng rời Thanh Khâu…Nhưng những năm tháng sống chung với tỷ tỷ, vẫn cảm thấy tỷ tỷ tốt nhất.”
Thiếu niên mở rộng tay đem ta ôm vào trong lồng ngực. Trong lòng ta thương xót, mặc dù cảm thấy tư thế này rất không thỏa đáng, nhưng khi ấy nó bi thương vô cùng, vẫn không nhẫn tâm đẩy nó ra, chỉ từng chút từng chút xoa xoa lưng nó, mong có thể an ủi nó.
Lại nhớ tới Tử Hồ, cũng không biết hồ yêu này làm thế nào dọa nó, khiến nó thất hồn lạc phách thế này. Trong lòng hiếu kỳ, không khỏi hỏi: “Tử Hồ cuối cùng làm gì đệ?”
Nó đột nhiên từ trong ngực ta bắt đầu ngọ nguậy, gương mặt ửng đổ đến độ cơ hồ sắp chảy ra nước: “Nàng ta…Nàng ta nhằm thẳng trên người đệ mà dựa vào…”
Ta mặc dù có lòng an ủi nó, nhưng nghe thấy lời này vẫn là cực kỳ vui vẻ, thấy nó bộ dáng khó chịu không tự nhiên, chỉ cảm thấy đứa nhóc này bị ta dẫn dắt đến ngốc rồi, tình ái nam nữ không biết cũng thôi đi, thế nhưng lại sợ thành dáng vẻ này. Sờ đỉnh đầu nó nói: “Vậy sau đó đệ sao lại theo Nguyệt Lão lên Thiên đình?”
Viền mắt nó đỏ ửng nói: “Khi đó đệ tìm cách thoát khỏi Tử Hồ và Thỏ yêu, lại quay về núi Nữ Sàng quan sát một lúc, thấy nhà sập người đi, trong lòng lo lắng sợ hãi, suốt ba ngày tìm kiếm tỷ khắp nơi mà không thấy bóng dáng. Có một đêm ở trên cây lim dim ngủ, nhìn thấy Tử Hồ và Thỏ yêu quay về tìm kiếm, vì vậy liền chạy thục mạng xuống nhân gian, trốn trong một ngôi miếu Nguyệt Lão, không ngờ Tử Hồ lớn gan da dày, thế nhưng cũng đuổi theo xuống, may mà hôm đó Nguyệt Lão hạ phàm, đệ mới hóa về chân thân, bi thương khẩn cầu, ông ấy mới mang đệ về Thiên đình.”
Ta chỉ vào đám tơ rối trong đình viện xa xa, nói: “Cái này nguyên do lại là vì sao?”
Nó có chút không biết xấu hổ: “Ông lão này cực kỳ cổ hủ. Đệ chẳng qua muốn dựa vào ông ấy tránh Tử Hồ, vẫn muốn xuống trần tìm tỷ. Nhưng ông ấy lại đem đệ chạy về Thiên đình, còn nhiều lần hạ phàm nhưng lại không mang đệ theo…Bất quá bây giờ tốt rồi.” Trong chớp mắt nó bày ra gương mặt tươi cười hớn hở: “Tỷ tỷ nếu đã đến Thiên đình, Cửu Ly đương nhiên cũng sẽ không xuống trần nữa.”
Mặc dù ta gật đầu đồng ý với nó, nhưng trong lòng rõ ràng, lưu lại Thiên đình cuối cùng chẳng qua là suy tính lợi ích, nếu có thể rời khỏi nơi này, ta đương nhiên cam tâm tình nguyện rời đi.