Long Tế Chí Tôn

Chương 297: Chương 297: 260 nghìn




Từ Thúy vừa vỗ lưng giúp ông ta bớt giận, vừa chửi rủa không ngừng: “Cái con ranh này...”

Vẻ mặt Lưu Đán cũng u ám.

Hoàng Kỳ ở bên cạnh cảm thấy mình như trò hề.

Mẹ kiếp, suýt nữa thì ông đây đổ vỏ rồi

Hắn vẻ mặt khó coi, đứng dậy bước thẳng ra ngoài.

Lúc này Lưu Đán mới kinh hãi, vội vàng kéo tay hắn: “Em rể, cậu đi đâu vậy?”

“Bỏ tay ra, ai là em rể anh?”, Hoàng Kỳ tỏ vẻ khó chịu nói: “Anh nhìn lại mình xem là cái thá gì mà đòi làm anh rể tôi?”

“Tiểu Kỳ, chuyện không như cháu nghĩ đâu”, Từ Thúy cười xoà nói: “Con bé Xảo Xảo nhà cô bạn trai còn không có, sao có thể có thai được chứ? Đây chắc chắn là nó bịa ra thôi“.

“Bà nghĩ tôi là thằng ngu chắc?”, Hoàng Kỳ tức sắp phát điên: “Con gái bà nát cả rồi, chưa chồng đã chửa, còn muốn làm dâu nhà họ Hoàng? Nằm mơ đi!”

“Thế cậu cũng phải thanh toán đã chứ”, Lưu Cao Sơn hít sâu một hơi nói: “Chuyện này là chúng tôi có lỗi, chúng tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời thoả đáng“.

“Ông nói thế còn nghe được”, Hoàng Kỳ hừ một tiếng: “Nhưng tôi sẽ không trả tiền bữa cơm này, các người tự xử đi“.

Nói xong, Hoàng Kỳ hất tay Lưu Đán ra, rời khỏi phòng riêng.

Ba người Lưu Cao Sơn ngây ra.

Nên làm thế nào bây giờ?

“Này bố nó, bữa cơm này chắc mất nhiều tiền lắm nhỉ? Chúng ta có trả nổi không?”, Từ Thúy nhìn những đồ ăn đắt đỏ trên bàn, nói với vẻ lo lắng.

“Aizzz, gọi nhân viên phục vụ tới đã”, Lưu Cao Sơn thở dài, gọi nhân viên phục vụ đến.

“Cô gái, cô tính giúp tôi xem hết bao nhiêu tiền?

“Xin anh chờ chút ạ“.

Nhân viên phục vụ mỉm cười, sau đó bắt đầu tính, một phút sau, cô nhân viên nói: “Thưa anh, của anh hết tổng cộng hai trăm sáu mươi nghìn lẻ ba trăm tệ. Trừ số lẻ đi, anh chỉ cần trả 260 nghìn là được”.

Sao cơ?

260 nghìn?

Sao các cô không đi cướp luôn đi?

Lưu Đán hết hồn, kêu lên: “Các cô ăn gian à, món ăn gì mà đắt như vậy? Chỗ này đếm hết cũng chỉ 18 món, tôi đã xem thực đơn, món đắt nhất là tôm hùm Úc 3800 tệ, các món khác cộng lại cũng chỉ sáu bảy nghìn, lấy đâu ra 260 nghìn?”

Hai vợ chồng Lưu Cao Sơn cũng hết hồn.

“Cô gái, liệu có tính nhầm không?”, Lưu Cao Sơn cau mày nói.

Nhân viên phục vụ vẫn rất niềm nở, không hề tỏ ra khó chịu khi bị chất vấn, mà kiên nhẫn giải thích: “Anh yên tâm, chúng tôi không tính sai đâu. Tuy món ăn không đắt, nhưng anh chị đã gọi tổng cộng bốn chai rượu vang Petrus nhập khẩu, tổng hết 250 nghìn ạ“.

Sao... sao cơ?

Rượu vang Petrus nhập khẩu?

Mỗi chai hơn 60 nghìn?

Ba người Lưu Cao Sơn ngây ra.

“Cô gái, cô xem, còn hai chai chúng tôi mới uống được ít, có thể trả lại được không?”

“Rất xin lỗi, nếu chưa mở thì có thể trả được, nhưng mở rồi thì không trả được ạ“.

“Bố mẹ, chúng ta trả nổi không?”

“Cái thằng phá gia chi tử này, tất cả là tại mày, mày uống không hết sao chai nào cũng mở hả?”, Lưu Cao Sơn tức giận cằn nhằn.

Đừng nói 260 nghìn, cho dù là 26 nghìn bọn họ cũng không có.

Tiền trong nhà mấy năm nay đã bị Lưu Đán lấy đi cờ bạc hết rồi.

Lấy đâu ra tiền chứ?

“Bố, bố mắng con cái gì? Chẳng phải con sợ thằng nhãi Hoàng Kỳ kia nuốt lời sao?”, Lưu Đán uất ức nói: “Mở rượu rồi, cậu ta muốn trả lại cũng không trả được“.

Thực ra, lúc uống hắn đã biết đây là rượu đắt, nên muốn moi hai chai rượu này về, khoe khoang với đám bạn không ra gì của mình.

Nhưng hắn không ngờ rượu này tận hơn 60 nghìn một chai, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.

“Đúng rồi, rượu này là Hoàng Kỳ gọi, chúng ta có thể bắt cậu ta trả tiền“.

Nói xong, Lưu Đán lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng Kỳ.

Người ở đầu dây bên kia lập tức bắt máy

“A lô, có chuyện gì vậy?”, trong điện thoại vang lên giọng nói cà lơ phất phơ của Hoàng Kỳ.

“Tiểu... Tiểu Kỳ...”

“Tiểu Kỳ cái gì mà Tiểu Kỳ?”

“Anh... Anh Kỳ, tôi là Lưu Đán, anh của Lưu Xảo Xảo”, Lưu Đán cười lúng túng nói: “Chuyện là thế này, anh còn nhớ mấy chai rượu vừa nãy anh gọi không? Bây giờ nhân viên phục vụ đang tính tiền, chúng tôi không mang nhiều tiền như vậy, hay là anh qua đây một chuyến, trả tiền rượu giúp chúng tôi“.

“Trả cái đầu anh ấy, ngu xuẩn“.

Hắn chửi một câu xong liền tắt máy.

Tắt... tắt máy rồi.

Lưu Đán mặt cắt không còn giọt máu nhìn bố mẹ mình, lần này thì tiêu thật rồi.

“Thưa anh, nếu anh không đủ tiền mặt thì chỗ chúng tôi có quẹt thẻ, quét alipay, chuyển khoản qua wechat“.

“Ha ha, người... người đẹp, cô xem thế này có được không, chúng ta thương lượng cái đã”, Lưu Đán bước đến bên cạnh nhân viên phục vụ, nhỏ giọng nói: “Tôi còn 200 tệ, 259 nghìn 800 tệ còn lại tôi trả theo đợt được không?”

Nhân viên phục vụ nghe vậy lập tức biến sắc.

Sao cơ?

Muốn ăn quỵt à?

“A lô, phòng 208 trên tầng có người ăn quỵt, không chịu trả tiền“.

“Đã rõ, lập tức cử người lên“.

Nghe cuộc nói chuyện trong điện thoại, ba người Lưu Đán sợ hãi không thôi.

“Người đẹp, có gì từ từ giải quyết, chúng tôi không phải người ăn quỵt, tuyệt đối không phải“.

Vừa nói xong, bên ngoài phòng riêng vang lên tiếng bước chân gấp gáp, nghe có vẻ có rất nhiều người đến.

Rầm!

Cửa mở, bảy tám bảo vệ cao to lực lưỡng lao vào.

“Chính là bọn họ ăn quỵt”, nhân viên phục vụ chỉ Lưu Đán nói.

“Mẹ kiếp, dám ăn quỵt à? Giã nát nó cho tao, sau đó đưa đến đồn cảnh sát“.

Dứt lời, bảy tám tên đàn ông ấn Lưu Đán xuống đất, tay đấm chân đá.

Bọn họ rất thông minh, biết Lưu Cao Sơn và Từ Thúy đã lớn tuổi, không động đến được.

Liền nhằm vào Lưu Đán mà đánh.

“Trời ơi, các cậu đừng đánh nữa, trời ơi, đừng đánh nữa, đánh nữa là chết người đấy”, Từ Thúy vỗ đùi gào lên.

“Bố nó đâu, ông mau nghĩ cách đi, nhà họ Lưu chúng ta chỉ có mỗi thằng con trai này thôi đấy“.

“A... Bố mẹ, mau cứu con với, con sắp bị đánh chết rồi đây này”, Lưu Đán hét lên thảm thiết, khiến mọi người ở các phòng riêng xung quanh đều mở cửa ra nhìn.

“Xin lỗi mọi người, ở đây có người ăn quỵt“.

Nhân viên phục vụ cúi người xin lỗi bọn họ.

Gì cơ?

Đã thời đại nào rồi mà còn có người ăn quỵt?

Loại ăn tạp uống tạp này đáng bị đánh.

“Đánh hay lắm, loại người này phải cho một bài học nhớ đời“.

“Phải đấy, đánh cho chừa đi!”

Không ít người vỗ tay khen hay, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra quay.

“Đừng đánh nữa, ôi con tôi”, Từ Thúy xông vào giữa đám người, nằm phủ lên người Lưu Đán: “Các người muốn đánh thì đánh chết cả tôi luôn đi“.

“Mẹ, mau gọi điện cho Xảo Xảo đi, chắc chắn nó có tiền”, Lưu Đán mở miệng khó nhọc nói.

“Đúng rồi, bố nó, mau gọi điện cho Xảo Xảo...”

Ở một diễn biến khác, Lưu Xảo Xảo ngại ngùng nhìn Trần Dương nói: “Anh Trần Dương, tôi xin lỗi, khiến anh chê cười rồi“.

Trần Dương mỉm cười, không nói gì. Thực ra, những lời Lưu Xảo Xảo vừa nói khiến anh rất kinh ngạc.

Đây là một cô gái kiên cường tự lập, từ nhỏ đến giờ chưa từng được bố mẹ yêu thương, nhưng vẫn nỗ lực trưởng thành vươn lên.

Điều đáng quý nhất là trái tim ngây thơ của cô ấy, không vì hoàn cảnh mà bị vấy bẩn.

Cô gái như vậy đã không còn gặp nhiều trong xã hội ngày nay nữa.

“Lau nước mắt đi, lem hết son phấn rồi”, Trần Dương đưa một mẩu khăn giấy qua.

Lưu Xảo Xảo nhận lấy khăn giấy rồi lau nước mắt: “Cảm ơn anh, anh Trần Dương“.

“Không có gì”, Trần Dương đáp: “Đi thôi, tôi đưa cô về trường“.

“Vâng”, Lưu Xảo Xảo gật đầu.

Đúng lúc này thì điện thoại cô ấy rung lên.

Cô ấy lấy ra xem rồi do dự.

“Sao không nghe điện thoại?”, Trần Dương hỏi.

“Không... không có gì, là cuộc gọi rác thôi”, nói xong, Lưu Xảo Xảo từ chối cuộc gọi của Lưu Đán.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi...”

“Nghe máy đi Xảo Xảo, mày mà còn không nghe thì anh mày bị người ta đánh chết mất”, Lưu Đán nhìn đám đàn ông như hổ rình mồi xung quanh, run rẩy sợ hãi.

Bên kia điện thoại, Trần Dương nhìn Lưu Xảo Xảo tâm sự nặng nề, khẽ nói: “Đã gọi đến thì nghe máy đi“.

Lưu Xảo Xảo hơi chần chừ, nhưng rồi vẫn nghe.

“Xảo Xảo, cứu anh với, mau đến nhà hàng đi, bố mẹ sắp bị người ta đánh chết rồi...”

Cạch!

Lưu Xảo Xảo nghe vậy thì kinh hãi đến mức đánh rơi cả điện thoại.

“Đi thôi, anh Trần Dương, mau quay lại nhà hàng với tôi”, dứt lời, Lưu Xảo Xảo kéo Trần Dương vội vàng chạy về phía Tây Xuyên Nhân Gia.

Vừa vào nhà hàng đã nhìn thấy Lưu Đán bị đánh cho mặt mũi sưng vù, còn Lưu Cao Sơn và Từ Thúy thì vẫn lành lặn.

Nhìn đám đàn ông xung quanh, cô ấy biết mình đã bị lừa.

Nhìn thấy Lưu Xảo Xảo, Lưu Đán mừng rỡ, Từ Thúy vội vàng bước đến, nắm tay Lưu Xảo Xảo: “Xảo Xảo, cuối cùng con cũng đến rồi, con mà không đến thì anh con sẽ bị đánh chết mất“.

Sắc mặt Lưu Xảo Xảo vô cùng khó coi, nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Thưa cô, các cô tổng cộng đã tiêu hết 260 nghìn ở nhà hàng chúng tôi, xin hỏi cô quẹt thẻ hay trả tiền mặt vậy?”, nhân viên phục vụ ở bên cạnh nói với giọng khó chịu.

Sao cơ?

260 nghìn?

Lưu Xảo Xảo ngỡ mình nghe nhầm, cô ấy nói với vẻ không dám tin: “Sao lại đắt như vậy?”

“Xảo Xảo, mẹ biết con có tiền mà, lần này con nhất định phải giúp anh con đấy, nhà họ Lưu chúng ta chỉ có mỗi anh con là con trai thôi“.

“Mẹ, con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”, Lưu Xảo Xảo cuống lên, cô ấy gom hết lại cũng chỉ có 10 nghìn.

“Người đẹp, cô xem thế này được không, tôi có 10 nghìn tệ, tôi đưa trước cho cô, số còn lại chúng tôi viết giấy nợ được không?”

“Viết giấy nợ? Không được”, nhân viên phục vụ tỏ thái độ cứng rắn: “Hoặc là trả tiền hoặc là chúng tôi báo cảnh sát, 260 nghìn đủ cho các người tù mọt gông“.

Dứt lời, mấy người đàn ông đè Lưu Đán xuống.

Á một tiếng, Lưu Đán hét lên như lợn bị chọc tiết, Từ Thúy và Lý Cao Sơn xót con trai, vội vàng xông đến nhưng lại bị bảo vệ giữ lại.

“Các người mau thả bố mẹ tôi ra!”

Lưu Xảo Xảo cuống lên, tuy chuyện hôm nay rất khó chấp nhận, nhưng bọn họ dù sao cũng là bố mẹ cô ấy.

“Bắt cả cô ta lại“.

Hai người đàn ông liền xông đến.

Đúng lúc này, Trần Dương kéo Lưu Xảo Xảo lại, bảo vệ cô ấy ở phía sau, lạnh nhạt nói: “Ấy đừng ra tay, tôi trả số tiền này cho“.

Ồ!

Anh vừa nói xong, mọi người trong phòng riêng đều ngây ra.

Gì cơ?

Cậu trả tiền?

Nhân viên phục vụ đánh giá Trần Dương, bật cười nói: “Anh đùa gì thế? Cả người anh cộng lại cũng không nổi 200 tệ, anh có trả nổi không?”

Ha ha ha...

Mọi người vây quanh nghe xong lập tức cười ầm lên.

Đùa nhau chắc?

Cái thằng nhãi này cùng một giuộc với nhà ăn quỵt này chứ gì?

Nghèo kiết xác còn giả bộ.

Tưởng mình là triệu phú chắc?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.