Mộc Thuyên giữ chặt đầu Trần Dương, cố ra vẻ bình tĩnh: “Giáo chủ nói đi!”
Uông Thần Thông nói: “Phu nhân, em nói xem Thần Long Giáo có ý gì vậy? Còn cử người đến tặng quà cho anh“.
Thần Long Giáo tặng quà?
Nghe vậy Mộc Thuyên thở phào nhẹ nhõm, hoá ra Uông Thần Thông đúng là có chuyện muốn hỏi cô ta.
Đây là chuyện bình thường, Nhật Nguyệt Thần Giáo có chuyện lớn nhỏ gì, Uông Thần Thông cũng thường đến bàn bạc với cô ta.
Vì vậy cô ta cũng có cái danh nữ Gia Cát trong Nhật Nguyệt Thần Giáo.
“Thần Long Giáo và Nhật Nguyệt Thần Giáo chúng ta trước giờ quan hệ rất tệ, sao đột nhiên lại tặng quà cho chúng ta?”, Mộc Thuyên nhíu mày: “E là có âm mưu“.
Giáo chủ gật đầu đáp: “Phu nhân nói phải, anh cũng nghi ngờ chúng có âm mưu, nhưng cũng còn một khả năng nữa“.
Khả năng gì?
Uông Thần Thông cười nói: “Thần Long Giáo gần đây bị Lục Đại Phái vây giết, anh đoán bọn chúng không trụ được nữa, lần này nhân cơ hội sinh nhật anh đến tặng quà, mục đích là muốn chúng ta giúp đỡ“.
Mộc Thuyên gật đầu: “Đúng là có khả năng này, Lục Đại Phái tuy riêng lẻ thì chúng ta không sợ, nhưng đoàn kết lại vẫn có sức uy hiếp. Giáo chủ thánh minh, nhưng chúng ta cũng không thể lơ là“.
“Phu nhân nói có lý”, Uông Thần Thông bật cười: “Phu nhân đoán xem lần này Thần Long Giáo tặng quà gì nào?”
Mộc Thuyên lắc đầu: “Em chịu không đoán được, Giáo chủ đừng vòng vo nữa, mau nói đi“.
Uông Thần Thông mỉm cười: “Thái Âm Kinh“.
Cái gì?
Thái Âm Kinh?
Đây là cái gì vậy?
Nhưng lúc này Mộc Thuyên lại rùng mình, kinh ngạc thốt lên: “Sao cơ? Thần Long Giáo tặng hẳn Thái Âm Kinh?”
Trên đời tổng cộng có tám quyển kỳ thư, bốn quyển Thái Cực Kinh, bốn quyển Thái Âm Kinh.
Nghe nói trong tám quyển kinh thư này ẩn giấu bí mật cực kỳ lớn.
Nhưng mấy trăm năm nay, chưa ai từng sở hữu đầy đủ. Có lời đồn rằng, chỉ có người nào thấu hiểu bí mật trong đó thì mới có thể trường sinh.
Mỗi khi lên được một cảnh giới, tuổi thọ của người tu hành sẽ được kéo dài nhất định. Người tu hành cảnh giới Tiên Thiên như Trần Dương, cả đời không bệnh tật tai nạn, ít nhất có thể sống được một trăm tuổi.
Đối với người trong giang hồ, sống càng lâu thì càng sợ chết.
Nhất là với những người đứng ở vị trí cao, tu luyện có thành tựu, trường sinh là một từ vô cùng mê hoặc.
Đến vị Hoàng đế thiên cổ như Tần Thủy Hoàng cũng bắt Từ Phúc dẫn ba nghìn tiên đồng ra biển tìm thuốc trường sinh bất lão.
“Giáo chủ, Thần Long Giáo này chắc chắn không có ý tốt”, Mộc Thuyên giả vờ tức giận nói.
“Bất kể Thần Long Giáo muốn làm gì, đến đâu hay đến đó. Nếu chúng đã đưa kinh thư đến mà anh không nhận, thì chẳng phải sẽ bị chúng cười vào mặt sao?”
Mộc Thuyên gật đầu, không lên tiếng.
“Phu nhân, không giấu gì em, mấy năm nay anh đã tìm được hai quyển Thái Cực Kinh và một quyển Thái Âm Kinh. Thêm Thái Âm Kinh Thần Long Giáo tặng, chúng ta đã sở hữu một nửa rồi. Với tốc độ này, chẳng bao lâu nữa, anh sẽ có thể hoàn thành một việc lớn dang dở mấy trăm năm. Hiểu được bí mật của kinh thư là chúng ta có thể trường sinh rồi”.
“Vậy em xin chúc mừng Giáo chủ“.
Nghe đến đây Trần Dương mới hiểu, hoá ra ngoài Thái Cực Kinh còn có Thái Âm Kinh.
Trong tay Giáo chủ đã có hai quyển Thái Cực Kinh và một quyển Thái Âm Kinh, thêm Thái Âm Kinh Thần Long Giáo tặng, tổng cộng là bốn quyển.
Còn một quyển Thái Cực Kinh trong tay Trương Viễn Kiều.
Nếu lấy được quyển đó nữa thì tổng là năm quyển.
Lợi hại, mấy trăm năm chưa ai sở hữu đủ tám quyển kinh thư, vậy mà Giáo chủ lại sắp làm được điều này.
Uông Thần Thông nghĩ một lát, lấy ra hai quyển Thái Cực Kinh bìa vàng và hai quyển Thái Âm Kinh bìa xanh, đặt vào tay Mộc Thuyên: “Phu nhân, bốn quyển kinh thư này phiền em giữ gìn vậy“.
“Giáo chủ làm thế sao được? Kinh thư quý giá như vậy, anh để ở chỗ em thì chẳng phải là...”
Không chờ cô ta nói hết, Uông Thần Thông đã xua tay nói: “Phu nhân, mấy quyển kinh thư này anh đã đọc chán chê rồi vẫn chưa tìm được bí mật ẩn giấu trong đó. Phu nhân là người thông minh, với tài trí của em không chừng có thể nhìn ra bí mật của kinh thư này“.
Ông ta hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Hơn nữa, mang theo kinh thư này cũng không tiện, để ở phòng bế quan anh lại không yên tâm, để ở chỗ phu nhân là anh yên tâm nhất“.
“Vậy... được rồi!”, Mộc Thuyên bất đắc dĩ gật đầu.
“Thôi anh đi đây, em nghỉ sớm nhé”, Thấy Mộc Thuyên đã nhận kinh thư, Uông Thần Thông thở phào nhẹ nhõm.
Dứt lời, ông ta rời đi.
Chờ tiếng bước chân xa hẳn, Trần Dương vội vàng chui khỏi váy Mộc Thuyên.
Sau đó hít lấy hít để không khí trong lành.
Mẹ kiếp, suýt nữa thì anh chết ngạt!
Trốn trong váy thơm thì có thơm nhưng cũng thật là kinh khủng.
Trần Dương vừa chui ra đã nhìn thấy Mộc Thuyên sắc mặt đỏ bừng.
“Hơ hơ, phu nhân... Cảm ơn phu nhân...”, Trần Dương ngại ngùng nói.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi Trần Dương trốn dưới làn váy của mình, cô ta cảm thấy mình không còn mặt mũi nào nhìn anh nữa.
“Anh... mau đi đi, nhỡ Giáo chủ quay lại thì không hay“.
Nghe Mộc Thuyên nói, Trần Dương cũng cảm thấy sợ hãi, vội vàng gật đầu: “Vậy phu nhân nghỉ sớm đi, tôi... đi đây“.
Dứt lời, Trần Dương rời khỏi phòng của Mộc Thuyên.
Nhìn bóng lưng Trần Dương, Mộc Thuyên không khỏi thở dài, nở nụ cười buồn bã. Anh ta... quả nhiên vẫn chê mình nhiều tuổi, chê thân phận của mình...
Nghĩ đến đây, bả vai Mộc Thuyên run lên, khóc rấm rứt.
…
Hôm sau, Băng Hoả Đảo giăng đèn kết hoa, vô cùng nhộn nhịp.
Các đệ tử bình thường ở bên ngoài hôm nay cũng đều trở về chúc thọ Giáo chủ. Còn có rất nhiều gia tộc và thế lực nhỏ dựa dẫm Nhật Nguyệt Thần Giáo cũng cử không ít người đến chúc thọ.
Ngày quan trọng thế này đương nhiên không thể vắng mặt Nhật Nguyệt Nhị Sứ và Tứ Đại Tinh Quân của Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Lúc này, khách khứa đến chúc thọ đều đã vào chỗ.
Giáo chủ Uông Thần Thông ngồi trên đại điện, ngồi cạnh ông ta là phu nhân Mộc Thuyên.
Thoạt nhìn vô cùng uy phong, ngạo nghễ.
Mộc Thuyên hôm nay mặc chiếc áo bào đỏ tươi của tối qua, lông mày do Trần Dương kẻ.
Trần Dương là Thánh Tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo, đương nhiên ngồi dưới Giáo chủ và Giáo chủ phu nhân.
Sau đó là Nhật Nguyệt Nhị Sứ và Tứ Đại Tinh Quân.
Đây là lần đầu Trần Dương nhìn thấy Nhật Nguyệt Nhị Sứ, lần trước khi anh được phong Thánh Tử thì hai người này vắng mặt.
Hai người này đều đeo mặt nạ, một người mặc quần áo có vành nhật hoa, một người mặc quần áo hình mặt trăng. Một người rất cao, gầy như que củi.
Một người rất thấp, béo như quả bóng tròn.
Mẹ kiếp, tên béo này chẳng phải là Tôn Giả gầy sao?
Trần Dương nhìn một cái đã nhận ra Tôn Giả gầy đang đeo mặt nạ, trước đó anh còn đang nghĩ tên Tôn Giả gầy này có địa vị gì ở Nhật Nguyệt Thần Giáo, không ngờ hắn lại là một trong Nhật Nguyệt Nhị Sứ.
Thảo nào hắn nói có thể bảo vệ được anh, hoá ra cũng không phải chém gió.
Nghĩ đến đây, Trần Dương bèn để tâm, lát nữa nhất định phải chú ý hơn.
Ngoài ra còn có Tứ Đại Tinh Quân, người duy nhất anh quen trong số này là Huyền Vũ Tinh Quân Triệu Uy Vũ. Lần trước phu nhân phong anh làm Thánh Tử, cũng chính tên này phản đối gay gắt.
Còn lại Thương Long Tinh Quân, Bạch Hổ Tinh Quân và Chu Tước Tinh Quân thì anh không quen.
Thương Long Tinh Quân tướng mạo đẹp trai, khí chất trầm tĩnh, ngồi yên bất động, như một pho tượng tạc.
Bạch Hổ Tinh Quân là một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, nhất là mái tóc xoăn tít của hắn ta lại càng bắt mắt.
Người khiến Trần Dương chú ý nhất là Chu Tước Tinh Quân, cô ta tóc vàng mắt xanh, là một người nước ngoài.
Quần áo cô ta mặc là của Ba Tư.
Thú vị đấy, Nhật Nguyệt Thần Giáo này còn để một người nước ngoài làm Tinh Quân.
Lúc Trần Dương đánh giá bọn họ thì bọn họ cũng đang đánh giá anh.
Đúng lúc này, Huyền Vũ Tinh Quân Triệu Uy Vũ đứng lên, quỳ một gối nói với Giáo chủ: “Bẩm Giáo chủ, Trần Dương tuổi còn trẻ, thực lực còn non, không xứng làm Thánh Tử, xin Giáo chủ minh xét!”
Anh ta vừa nói xong, Bạch Hổ Tinh Quân cũng ở bên cạnh bước ra, chắp tay nói: “Giáo chủ, Huyền Vũ Tinh Quân nói đúng, để một thằng nhãi miệng còn hôi sữa làm Thánh Tử đúng là thiếu suy nghĩ“.
Đây cũng là lần đầu Uông Thần Thông nhìn thấy Trần Dương, thật ta, lúc ông ta tính kế đẩy Trần Dương ra, cũng không hề suy xét đến cảnh giới của anh.
Tiên Thiên hậu kỳ đối với người bình thường đúng là không tệ, nhưng đối với Uông Thần Thông thì đúng là tầm thường, đến Tứ Đại Tinh Quân cũng đạt đến cảnh giới Phản Phác hậu kỳ.
Nghĩ đến đây, Uông Thần Thông dùng chân khí truyền âm: “Phu nhân, Trần Dương này có tu vi thấp quá, tu vi như vậy đừng nói là làm bia ngắm, cho dù tự bảo vệ mình cũng khó“.
Lần đầu tiên Trần Dương đến Băng Hoả Đảo thì ông ta đang bế quan, nếu ông ta biết Trần Dương có tu vi thấp như vậy thì chắc chắn sẽ không để anh làm Thánh Tử.
Thật ra, bây giờ Mộc Thuyên đã thấy hối hận. Nếu biết mình sẽ mất đời con gái trong tay Trần Dương, cô ta chắc chắn sẽ không để anh vào Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Nhưng bây giờ chuyện đã đến nước này, điều duy nhất cô ta muốn làm chính là bảo vệ vị trí của Trần Dương.
Mộc Thuyên nhìn Huyền Vũ Tinh Quân và Bạch Hổ Tinh Quân, vẻ mặt tức giận: “Hai người thật là hỗn xược, ngày vui mà dám làm mất hứng như vậy? Có phải các anh không coi Giáo chủ ra gì không?”
Rồi cô ta nói với Uông Thần Thông: “Giáo chủ, tuy Trần Dương thực lực không cao, nhưng anh ta còn trẻ, cũng tức là có tương lai rộng mở. Hơn nữa Trần Dương một lòng trung thành với Thần Giáo, là lựa chọn chính xác nhất cho vị trí Thánh Tử“.
Những lời này cô ta nói cho cả Huyền Vũ Tinh Quân, Bạch Hổ Tinh Quân và Uông Thần Thông nghe.
Uông Thần Thông tuy võ công cái thế, nhưng năm nay ông ta đã bảy mươi tuổi, có không ít người đã nhòm ngó vị trí Giáo chủ.
Để củng cố địa vị của mình, Uông Thần Thông mới nghĩ ra cách đề bạt một Thánh Tử để thu hút sự chú ý của mọi người.
Giáo chủ trầm ngâm một lát rồi lên tiếng: “Phu nhân nói đúng, hiện giờ Nhật Nguyệt Thần Giáo chúng ta không thiếu cao thủ, Trần Dương một lòng trung thành, có các cậu giúp đỡ, cậu ta chắc chắn sẽ nhanh chóng nâng cao tu vi“.
Tu vi thấp tuy không tốt, nhưng lại dễ khống chế.
Uông Thần Thông nói xong, ánh mắt Tứ Đại Tinh Quân nhìn Trần Dương đều thay đổi. Vốn tưởng Giáo chủ sẽ lật đổ vị trí Thánh Tử của Trần Dương, không ngờ lại bảo bọn họ giúp đỡ anh.
Lẽ nào Giáo chủ đang bồi dưỡng Trần Dương trở thành Giáo chủ đời tiếp theo?
Nghĩ đến đây, sắc mặt bọn họ lập tức trở nên khó coi.
Nhưng Giáo chủ nói là làm.
Ông ta đã nói như vậy rồi, ai dám trái lời?
Huyền Vũ Tinh Quân và Bạch Hổ Tinh Quân hậm hực trở về chỗ ngồi của mình.
Đúng lúc này, Uông Thần Thông đột nhiên lên tiếng: “Lần trước phu nhân sắc phong Trần Dương làm Thánh Tử thì tôi đang bế quan. Lần này nhân dịp sinh nhật tôi, tiện thể tặng cậu một món quà gặp mặt“.
Dứt lời ông ta vỗ tay: “Mang thần dược lên đây!”
Ông ta vừa nói xong, một nữ đệ tử bưng khay bước lên.
Chứng kiến cảnh này, tất cả mọi người đều ngây ra.