Trong lúc Trần Dương đang nghĩ cách trốn đi thì anh nhìn thấy tên đầu trọc cầm cái xẻng trên mặt đất đi thẳng tới chỗ một cái cái cây khác cách đó mười mấy mét.
“Các người thật to gan, dám lập nhóm đi đào trộm mộ. Thế này là phạm pháp đấy, còn không mau dừng lại!”
Tên đầu trọc còn chưa tới gần thân cây thì phía sau cái cây phát ra tiếng nói.
Mẹ kiếp, còn tưởng là anh bị lộ rồi chứ.
Đối mặt với nhiều người có vũ khí thế này, anh có lợi hại đến đâu thì cũng khó mà chống đỡ nổi.
Cũng may là người bị lộ không phải là anh, nhưng mà...tại sao giọng nói này lại quen thế nhỉ?
Trong lúc Trần Dương đang nghi ngờ thì có một người bước ra từ phía sau cái cây, phong thái rất tự tin.
Trần Dương sửng sốt.
Khuôn mặt xinh đẹp bao phủ bởi sự lạnh lùng, đôi mắt đẹp đẽ không chút sợ hãi, đây không phải Vu Lan thì còn có thể là ai được chứ?
Chết tiệt, tại sao lại là cô ấy? Chắc cô ấy không tới đây một mình đấy chứ!
Vu Lan nhìn chằm chằm tên đầu trọc trước mặt cô, cực kỳ tức giận.
Chiều tối hôm nay sau khi tan làm ở sở cảnh sát, cô nhìn thấy một nhóm người cầm theo búa xẻng lén lút lên núi Đông Mang.
Cô cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ. Ngọn núi này ban ngày còn chẳng có mấy người dám lên, trời sắp tối rồi mà mấy người này còn lên núi, chắc chắn có chuyện mờ ám. Vì vậy cô âm thầm theo sau bọn họ.
Sau khi tan làm, Vu Lan đã thay đồ cảnh sát thành đồ thường, cũng không đem theo vũ khí phòng thân. Khi thấy bọn họ bắt đầu đào trộm mộ, cô không manh động mà tìm cơ hội gọi điện thoại cho đồng nghiệp xin trợ giúp
Vậy mà Vu Lan còn chưa kịp báo tin thì đã bị tên đầu trọc này phát hiện ra rồi.
Tên đầu trọc nhìn thấy người đẹp thì ngây người, những người xung quanh cũng nhìn chằm chằm Vu Lan.
“Ha ha, thật không ngờ trên ngọn núi hoang dã này lại có người đẹp.” Tên đầu trọc hồi phục tinh thần, nhìn Vu Lan đầy dâm tà.
“Ôi, cô em này cũng thật xinh đẹp, đẹp như minh tinh ấy.”
“Thật có khí chất, nếu có thể ngủ với cô ấy thì dù có phải tổn thọ mất mười năm tôi cũng đồng ý.”
Nghe mấy kẻ đồng bọn nói vậy, tên đầu trọc cười tới nỗi mặt mũi trở nên hung dữ, cả người không ngừng lắc lư. Gã dung tục nhìn Vu Lan: “Người đẹp có nghe thấy mấy anh em chúng tôi nói gì không, tới đây giúp mấy ông đây vui vẻ một chút nào.”
Vu Lan nghiến răng nghiến lợi mắng: “Các người nói chuyện sạch sẽ một chút, nói cho các người biết, tôi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Tây Xuyên. Mau bỏ hết mấy thứ đang cầm xuống cho tôi, hai tay ôm đầu, ngồi xổm xuống.”
Nghe vậy, sắc mặt của đám người kia lập tức xấu đi. Bọn chúng đã nghe nói ở Thành Phố Tây Xuyên có nữ cảnh sát rất xinh đẹp, không ngờ chính là cô ta.
Ánh mắt tên đầu trọc có chút kiêng dè, nhưng sự kiêng dè này cũng nhanh chóng bị gã ném qua một bên. Gã cười lạnh nói: “Cô chỉ có một mình mà cũng dám lớn giọng như vậy sao.”
Vừa nói gã vừa dùng tay ra hiệu cho đám người phía sau, một người đàn ông trung niên lập tức dẫn theo đám người đó đi tới.
“Các người muốn làm gì hả?” Vu Lan vào thế chiến đấu, lớn tiếng quát.
Tên đầu trọc dữ dằn nói: “Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng!”
Chết tiệt, đã đến nước này rồi bọn họ cũng không thể buông tay chịu trói được.
Tên đầu trọc vừa dứt lời, người đàn ông trung niên và mấy kẻ khác liền xông tới.
Vu Lan nghiêm túc hẳn lên, ánh mắt cô trở nên lạnh lùng. Không chờ mấy kẻ đó xông tới hết cô đã hành động trước.
Dù có chiến đấu một mình thì cô tin rằng trong đám người này cũng chẳng có ai là đối thủ của cô cả. Nhưng nếu bọn họ cùng nhau xông lên thì cô thật sự gặp nguy rồi.
Là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, Vu Lan nhanh chóng phân tích tình hình tìm ra được phương án đánh vào chỗ yếu.
“Ui da.”
Không thể không thừa nhận rằng thân thủ của Vu Lan rất giỏi. Trong vòng hơn hai mươi giây đã có mấy kẻ bị cô đánh gục.
Nhưng bọn chúng có tới mười mấy người, Vu Lan có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ có một mình. Rất nhanh sau đó, Vu Lan bất cẩn bị tên đầu trọc đánh lén. Gã dùng dây thừng trói chặt cô lại.
“Đội trưởng đội hình sự thì đã sao chứ? Chẳng phải vẫn bị tao trói lại đấy sao?” Tên đầu trọc đắc ý cười lớn: “Mày trừng mắt với tao thì cũng thế thôi. Chờ tao đào bảo vật xong sẽ chơi với mày.”
“Phì, anh đừng có đắc ý, mấy kẻ các người chẳng ai chạy thoát đâu.”
Tên đầu trọc lau nước miếng trên mặt đi rồi độc ác nói: “Còn dám ngang ngược với tao à, mày có tin tao tìm chỗ chôn mày xuống không.”
Nghe mấy lời dơ bẩn của gã, Vu Lan tức giận đến run cả người. Thật không ngờ một đội trưởng đội cảnh sát hình sự như cô mà lại bị một tên đào mộ sỉ nhục, làm sao mà cô chịu nổi chứ.
“Ha ha, các người đúng là to gan, thật sự không biết chữ “chết” viết thế nào sao?”
Lúc này Trần Dương cũng không trốn nổi nữa. Nếu anh còn không ra mặt thì Vu Lan sẽ gặp nguy hiểm.
Vu Lan và đám người tên đầu trọc nhìn sang, thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng bên dưới một gốc cây cách đó không xa.
“Là anh?” Vu Lan lập tức nhận ra Trần Dương. Nhìn thấy Trần Dương, Vu Lan vừa mừng rỡ lại căng thẳng. Mấy kẻ này đều là hạng liều mạng, rơi vào tay bọn chúng thì coi như xong đời.
“Mau chạy đi, mau báo cảnh sát!”
Trần Dương đứng tại chỗ không nhúc nhích, không hề có ý định chạy đi.
Tên đầu trọc nhìn Trần Dương, lạnh giọng nói: “Mày là ai? Sao lại ở đây!”
Gã vừa hỏi xong thì người đàn ông trung niên đứng bên cạnh chỉ vào Trần Dương mà hô lớn: “Chết tiệt, mày không phải thầy giám định vật quý của Trân Bảo Các sao?”
Thầy giám định vật quý?
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Cái gì mà thầy giám định vật quý chứ. Vu Lan chỉ biết người đang đứng ở đó là con rể ở rể nhà họ Tô mà thôi.
“Anh mau đi đi!” Vu Lan sốt ruột không chờ nổi nữa, cô hét lên với Trần Dương.
Khi Vu Lan đang giục Trần Dương thì tên đầu trọc đi tới chỗ cô, lấy ra một viên thuốc trong túi rồi nhét vào miệng Vu Lan. Gã mỉm cười đầy dâm dục: “Mày câm miệng, chờ chúng ta giải quyết tiểu tử này xong sẽ chơi với mày.”
Sau khi bị gã ép nuốt viên thuốc kia, Vu Lan liền cảm thấy chân cô bắt đầu run run: “Anh… anh cho tôi uống cái gì vậy?”
“Người đẹp đừng lo lắng.” Tên đầu trọc cười khẩy mà nói: “Đây không phải thuốc độc mà là một loại thuốc làm mày mất hết sức lực. Sau khi uống vào cả người mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.”
Cả người Vu Lan cứng đờ, cô không khỏi hoảng sợ.
Thuốc làm mất sức lực?
Đây là thứ thuốc vớ vẩn gì thế, nghe thôi đã biết không phải thứ tốt lành gì.
“Mày… tại sao mày lại theo dõi tao? Tao bán bình hoa của tao, mày giám định bảo vật của mày, tao có đụng chạm gì tới mày hả? Tại sao mày lại theo dõi tao?”
Lúc này người đàn ông trung niên bước lên một bước chỉ vào Trần Dương mà hỏi.
“Tôi giúp ông kiếm lời những tám trăm nghìn tệ đấy, ông không cảm ơn tôi thì tôi lại còn chất vấn tôi?” Trần Dương giả vờ thở dài, chậm rãi đi về phía ông ta.
Thật ra Trần Dương cũng không chắc chắn cho lắm. Mặc dù Bát Cực Quyền mà anh luyện rất lợi hại, nhưng anh cũng không chắc chắn liệu anh có thể đối phó với nhiều người thế này không.
Cho nên, Trần Dương đành phải khiến bọn chúng bình tĩnh buông lỏng cảnh giác trước.
“Cảm ơn mày?”
Người đàn ông trung niên kia nghe Trần Dương nói vậy thì cảm thấy hình như cũng có lý, nhất thời bối rối.
Trần Dương cười thầm, anh bước chậm lại rồi đột nhiên nói: “Thật ra cái bình hoa vừa nãy của ông là giả, không có tôi mà ông bán được cái bình đó mới lạ đấy.”
Giả sao?
Không thể nào, ai cũng nói cái bình đó là Nguyên...cái gì mà Thanh Hoa cơ mà.
Người đàn ông trung niên kia ngẩn người, rõ ràng là bị Trần Dương làm rối rồi.
Đúng lúc đó, Trần Dương chuyển người một cái.
Bịch!
Người đàn ông trung niên kia không phản ứng kịp, bị Trần Dương xông lên đánh một quyền hôn mê bất tỉnh.
Sau khi đánh ngất người đàn ông trung niên kia, Trần Dương không hề do dự mà xoay người một cái xông về phía những kẻ khác.
Bát Cực Quyền thế như gió, mạnh như cây.
Lần này Trần Dương chẳng khác nào hổ gặp bầy dê, căn bản không có ai đỡ nổi một hiệp của anh.
“Chết tiệt, mau giết nó cho tao!” Tên đầu trọc vừa giận dữ vừa sợ hãi, hắn điên cuồng gào lên. Nhưng điều khiến hắn không ngờ là tốc độ của Trần Dương không chỉ nhanh mà anh ra tay rất dứt khoát. Những kẻ bị anh đánh trúng đều không còn sức mà chiến đấu.
Chỉ trong vòng một phút ngắn ngủi, mười mấy tên đồng bọn của gã đều bị một mình Trần Dương đánh gục.
“Mày...rốt cuộc mày là ai?” Tên đầu trọc không biết mình đã đụng phải cao thủ nào, hắn sợ hãi tới nỗi nói năng lắp bắp, nói một câu mà cũng không lưu loát nổi.
Trần Dương xoa xoa nắm đấm vì đau nhức, mỉm cười nói: “Thầy giám định vật quý của Trân Bảo Các chứ ai.”
Vừa nói xong, Trần Dương liền đánh quyền Bát Cực Băng của Bát Cực Quyền ra. Chiêu này đẩy tên đầu trọc ra xa vài mét rồi ngã xuống đất, gã hôn mê tại chỗ.