“Úi chà, khẩu khí của anh cũng lớn đấy nhỉ?”
Ngô Dung cười khẩy một tiếng: “Ai cho tên phế vật như anh dũng khí nói câu này thế? Cả thành phố Tây Xuyên có ai mà không biết anh nghèo rách mồng tơi? Thế này đi, anh gọi tôi một tiếng ông nội, ông đây sẽ thưởng cho anh một triệu, thế nào?”
Trần Dương lắc đầu ngán ngẩm. Loại nhân vật nhỏ như Ngô Dung, ngoài việc có chút tiền ra thì chẳng có bản lĩnh gì cả. Anh ta hoàn toàn không đáng để anh để ý tới.
“Mẹ kiếp đồ ngu này, anh nói lại lần nữa thử xem!”
Lý Thiên Bá không nhịn được nữa. Tên ngu ngốc này dám bắt nạt anh em của anh ta ngay trước mặt anh ta, như vậy chẳng phải không sợ chết hay sao?
“Không nhận ra đấy nhỉ, một tên phế vật vô dụng mà cũng có người giúp đỡ cơ đấy!”
Ngô Dung vốn không quen biết Lý Thiên Bá, bởi vi địa vị của anh ta quá thấp.
Cho nên Ngô Dung không thể tiếp xúc với Lý Thiên Bá nổi. Vì vậy theo bản năng, Ngô Dung cho rằng tiểu tử trước mặt anh ta cũng là một tên phế vật.
Dù sao thì ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Người giao du với loại phế vật vô dụng như Trần Dương thì có thể lợi hại đến thế nào cơ chứ?
Ngô Dung cười khẩy, anh ta đi tới trước mặt Lý Thiên Bá rồi khiêu khích: “Tôi nói lại lần nữa thì sao hả, chẳng lẽ anh dám ra tay với tôi sao? Anh có tin tôi sẽ khiến anh phải gánh hậu quả...”
“Bốp!”
Ngô Dung còn chưa nói dứt lời thì đã bị lòng bàn tay to bằng quạt hương bồ của Lý Thiên Bá tát một cái khiến anh ta lảo đảo. Trên mặt Ngô Dung xuất hiện một dấu tay với tốc độ dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Ngô Dung bị cái tát này của Lý Thiên Bá tát cho ngơ ngác, đầu óc ong ong. Một lúc sau anh ta mới ôm bên má đã mất cảm giác mà hét lớn: “Anh dám đánh tôi, tôi nhất định phải tìm người giết chết hai tên phế vật các người!”
Từ nhỏ tới lớn Ngô Dung chưa từng phải chịu tủi thân thế này. Hiện giờ một bên mặt của anh ta đã hoàn toàn không còn cảm giác gì nữa, có thể thấy được cái tát này mạnh tới mức nào.
Lý Thiên Bá hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn Ngô Dung. Sau đó anh ta nắm tay Tống Huyên rồi cùng Trần Dương đi vào trong phòng đấu giá.
Thấy Trần Dương còn chẳng thèm cho cô cơ hội nói chuyện mà đã bỏ đi, Từ Tiểu Nhu sốt ruột giậm chân một cái rồi mắng Ngô Dung: “Đều tại anh, tôi hận chết anh!”
Nói xong Từ Tiểu Nhu nhanh chân bước vào hội trường theo Trần Dương.
Ngô Dung khóc không ra nước mắt, anh ta ôm nửa bên mặt gọi với theo: “Nhu Nhu, em chờ anh một chút đã...”
Lúc này trong phòng đấu giá đã ngồi đầy người. Những người có thể tới đây không phải người giàu có thì cũng là người có địa vị cao. Chỗ ngồi càng gần khán đài thì chứng tỏ thân phận càng cao quý.
Mễ Tuyết đại diện cho tập đoàn Huyễn Ngu, đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Trần Dương không muốn để quá nhiều người biết được thân phận thật của anh nên anh và vợ chồng Lý Thiên Bá tìm bừa một góc không có người rồi ngồi xuống.
Mặc dù vị trí này cách khán đài khá xa nhưng tầm nhìn lại rất tốt, hơn nữa còn là từ trên cao nhìn xuống nên vừa nhìn là thấy ngay. Quan trọng là chỗ này khá khuất, cực kỳ phù hợp với ý muốn của Trần Dương.
Anh vừa ngồi xuống thì nhìn thấy Từ Tiểu Nhu cũng đi theo anh. Hai tay cô vò vò tà váy, cắn môi nói: “Trần Dương...tôi, tôi có thể ngồi cạnh anh được không?”
Đã nhiều ngày Từ Tiểu Nhu không gặp Trần Dương, hôm nay khó khăn lắm mới tình cờ gặp được anh ở đây nên cô muốn ngồi gần Trần Dương một chút. Cho dù chỉ có thể nhìn anh thì cô cũng thỏa mãn rồi.
Hơn nữa hiện giờ Trần Dương còn có thân phận thầy giám định vật quý của Trân Bảo Các, lát nữa nếu có món đồ cổ nào cô vừa ý thì có thể tham khảo ý kiến của Trần Dương...
Đương nhiên là những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là cô muốn ở bên Trần Dương.
Lúc này Ngô Dung cũng che mặt đi tới. Anh ta bước tới trước mặt Từ Tiểu Nhu rồi nịnh nọt: “Nhu Nhu, chỗ này không chính diện lại cách xa khán đài như thế, chúng ta vẫn nên ngồi ở phía trước thì hơn.”
Khi nói câu này, Ngô Dung dùng ánh mắt coi thường nhìn Trần Dương. Phế vật thì chính là phế vật, chỉ xứng ngồi trong góc mà thôi.
“Anh tự đi đi, tôi muốn ngồi ở đây.” Từ Tiểu Nhu lạnh nhạt nói một câu, đến liếc cũng chẳng thèm liếc Ngô Dung lấy một cái. Toàn bộ sự chú ý của cô đều đặt lên người Trần Dương.
Ngô Dung hậm hực đến mức nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể làm gì khác. Anh ta cố gắng kiềm chế sự bất mãn trong lòng rồi ngồi xuống.
Chỗ ngồi dần dần được lấp đầy người, từ vị trí của Trần Dương nhìn xuống có thể thấy được đâu đâu cũng là người. Có lẽ buổi đấu giá lần này có không ít hơn năm trăm người tham gia.
Thực lực của phòng đấu giá Đinh Đinh này cũng thật sự không thể coi thường, tổ chức một buổi đấu giá mà có thể mời được nhiều nhân vật có tên tuổi thế này.
Sau khi mọi người ngồi đầy chỗ, đúng tám giờ ba mươi phút người bán đấu giá bước lên khán đài. Cô dùng một cái búa gỗ gõ lên bàn, tuyên bố buổi đấu giá lần này chính thức bắt đầu.
Thông thường những món đồ được đem ra đấu giá đầu tiên đều là vài thứ không đáng giá cho lắm, sau đó tới lượt vài món đồ chơi nhỏ mới mẻ để làm nóng bầu không khí.
Đúng như dự đoán, sau vòng đấu giá đầu tiên mặc dù chỉ có mấy món đồ chơi nhỏ mấy chục nghìn, mấy trăm nghìn tệ được đem ra đấu giá nhưng bầu không khí trong phòng đã được làm nóng, mọi người vô cùng hào hứng.
Đương nhiên là trong mắt người trong nghề thì mấy món đồ nhỏ này đều không đáng chú ý.
Lần này thứ Từ Tiểu Nhu muốn có được nhất chính là “Thiên Không Chi Thành”, mấy món đồ chơi nhỏ này cô thật sự không có chút hứng thú.
Sau khi vòng bán đấu giá đầu tiên kết thúc, vòng đấu giá thứ hai bắt đầu. Thông thường thì món đồ đầu tiên được đem ra đấu giá ở vòng thứ hai nhất định sẽ là một món bảo bối có giá trị không nhỏ, đây gọi là món đầu. Đối với một người trong nghề thực thụ mà nói thì hiện giờ buổi đấu giá này mới được coi là chính thức bắt đầu.
Vòng đầu tiên chỉ là món khai vị mà thôi.
Đúng như dự đoán, khi cô gái bưng đồ mặc sườn xám màu đỏ dùng chiếc khay gỗ đàn hương bưng bảo bối lên khán đài thì toàn bộ các cô gái có mặt trong phòng đấu giá đều không kiềm chế được mà đứng dậy, đồng thanh thốt lên đầy kinh ngạc.
Là một sợi dây chuyền đá quý được chế tác tinh xảo, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn sân khấu!
“Thiên Không Chi Thành”, cuối cùng cũng đợi được nó rồi!
Nhìn sợi dây chuyền mà cô vô cùng khao khát có được, Từ Tiểu Nhu không khỏi kích động.
Lần này nhất định cô phải giành được sợi dây chuyền này sau đó giấu đi. Đợi tới khi cô kết hôn đeo sợi dây chuyền này trong hôn lễ, nhất định cô sẽ trở thành cô dâu xinh đẹp nhất thế gian.
Trong lòng nghĩ vậy, Từ Tiểu Nhu càng không kiềm chế được mà tưởng tượng tới cảnh cô mặc bộ váy cưới trắng tinh, đeo sợi dây chuyền Thiên Không Chi Thành” từng bước bước về phía chú rể.
Trước đây Từ Tiểu Nhu không biết trông chú rể của cô sẽ ra sao, nhưng hiện giờ cô phát hiện ra dáng vẻ của “chú rể” kia dần dần trở nên rõ ràng. “Chú rể” của cô trông giống hệt Trần Dương...
Nghĩ tới đây, gương mặt tươi cười của Từ Tiểu Nhu nóng bừng lên.
“Món đồ đang được đấu giá chính là tác phẩm giải nghệ của đại sứ nước Pháp Ellen, “Thiên Không Chi Thành“. Trên toàn thế giới có tổng cộng mười tám sợi dây chuyền “Thiên Không Chi Thành“...” Người bán đấu giá giới thiệu về sợi dây chuyền một chút sau đó nói: “Hiện tại sợi dây chuyền này được bán với giá khởi điểm mười triệu đô-la Mỹ, mỗi lần tăng giá tối thiểu một trăm nghìn đô-la Mỹ. Bắt đầu đấu giá!”
Giá bán khởi điểm là mười triệu đô-la Mỹ, tương đương với sáu mươi triệu Nhân Dân tệ. Từ Tiểu Nhu đem theo tổng cộng một trăm hai mươi triệu Nhân Dân tệ, nếu không đủ cô chỉ có thể đem món đồ cổ quý giá mà cô cất giấu ra đổi tiền mà thôi.
Người bán đấu giá vừa dứt lời, Ngô Dung ngồi bên cạnh Từ Tiểu Nhu không thể chờ đợi thêm nữa lập tức giơ bảng trong tay lên.
“Số 38, Ngô tiên sinh ra giá mười triệu đô-la Mỹ!” Người đẹp bán đấu giá mỉm cười báo giá.
“Nhu Nhu, anh biết em luôn muốn có được dây chuyền Thiên Không Chi Thành. Lần anh nhất định anh sẽ hoàn thành mơ ước của em!” Đây là cơ hội tốt, chỉ cần anh ta giành được sợi dây chuyền Thiên Không Chi Thành thì Từ Tiểu Nhu sẽ cảm động. Nói không chừng cô ấy còn đồng ý qua lại với anh ta cũng nên?
“Mười triệu đô-la Mỹ lần thứ nhất!”
“Mười triệu đô-la Mỹ lần thứ hai!”
“Còn ai ra giá không?” Người đẹp bán đấu giá giơ chiếc búa gỗ lên cao, nhìn mọi người dưới khán đài rồi hỏi.
“Mười một triệu đô-la Mỹ!”
“Được, mười một triệu đô-la Mỹ!”
“Mười hai triệu đô-la Mỹ!”
“Mười lăm triệu...”
“Mười tám triệu đô-la Mỹ!”
Chỉ trong vòng một phút ngắn ngủi, giá bán sợi dây chuyền Thiên Không Chi Thành từ mười triệu đô-la Mỹ tăng lên thành mười tám triệu đô-la Mỹ!
Tương đương với một trăm mười triệu Nhân Dân tệ!
Cái gì?
Ngô Dung ngẩn người tại chỗ!
Mấy cô gái này bị điên rồi sao?
Hơn nữa bọn không không báo giá một trăm nghìn đô-la Mỹ một lần mà thẳng tay tăng thêm một triệu đô-la Mỹ một lần.
Bỏ ra hơn một trăm triệu để mua một sợi dây chuyền vớ vẩn sao?
Mấy cô gái này cũng điên cuồng quá rồi.
Ngô Dung nghĩ có lẽ mười tám triệu là giá cao nhất rồi. Mấy cô gái này có tiêu tiền tới phá sản thì cũng không thể tăng giá nổi nữa.
Vừa rồi anh ta đã trót miệng ba hoa với Từ Tiểu Nhu sẽ giúp cô hoàn thành mơ ước, có nhắm mắt Ngô Dung cũng phải giành được sợi dây chuyền này cho Từ Tiểu Nhu.
Nghĩ vậy, Ngô Dung lại giơ bảng lên lần nữa: “Mười tám triệu một trăm nghìn đô-la Mỹ!”
Ngô Dung vừa dứt lời, toàn bộ phòng đấu giá đều không nhịn được mà bật cười.
Ha ha ha!
Mấy cô gái này đều tăng giá mỗi lần một triệu đô-la Mỹ, vậy mà một người đàn ông như anh ta lại tăng giá có một trăm nghìn đô-la Mỹ?
Đúng là buồn cười!
Nghe những tiếng cười nhạo của mọi người, Ngô Dung không khỏi lúng túng.
Phải, nhà anh ta giàu có thật nhưng cũng không thể tiêu tiền theo cách này!
Nhà họ Ngô bọn họ mở tiệm cầm đồ, mua rẻ bán đắt mới phù hợp với quan niệm của gia tộc bọn họ. Hiện giờ tiêu tốn hơn một trăm triệu để mua một sợi dây chuyền đã khiến anh ta đau khổ không chịu nổi rồi, làm như vậy chẳng khác nào dùng dao cắt thịt anh ta.