“Ra oai” là từ mà Thiết Đầu học từ Trần Dương, nó rất thích từ này.
Bởi vì nó thích nhất là “ra oai”. Khi ở núi Thập Vạn, sau khi khiêu khích các con yêu hoàng khác, nó thấy rằng mình đánh không lại chúng, nó bắt đầu “ra oai”: “Loại rác như chúng mày tao chỉ cần vài phút là giết được!”
Sau đó nó chạy trối chết, dẫn bọn chúng đến trước mặt Trần Dương.
Một đạo kiếm xẹt qua với tốc độ cực hạn, đứng ở trên xác của yêu hoàng, Thiết Đầu sẽ luôn nói một câu: “Bất khả chiến bại... Thật là cô đơn!”
Hơn nữa, người đàn ông này chỉ ở cảnh giới Ngưng Đan hậu kỳ mà lại dám phách lối như vậy, ngứa đòn chắc?
Thiết Đầu không dùng nhiều lực ở cú đấm này, Trần Dương trước khi vào thành đã dặn dò nó là phải khống chế bản thân, nếu không nó đã giết thằng này từ lâu rồi.
“Mày xong rồi đấy, chúng mày thực sự xong đời rồi đấy...”
Người đàn ông nằm trên mặt đất không ngừng nôn ra máu: “Mày có biết tao là ai không? Tao là Dương Long. Chú tao là đại chưởng quầy của Thất Bảo Trai... Chú tao sẽ không tha cho mày đâu”.
“Thật sao?”
Trần Dương cười lạnh nói với Thiết Đầu: “Đi thôi, chúng ta đến Thất Bảo Trai xem xem chú nó có thể làm gì chúng ta”.
Nói xong quay người rời đi!
Bọn Thiết Đầu cũng rời đi theo.
“Ông chủ... ông có sao không!”
Chưởng quầy vẻ mặt hoảng hốt, lo lắng giúp Dương Long, người đã bị đánh gãy răng đứng dậy.
“Mẹ nó, mày bị mù à, tao bị đánh thế này, còn không sao à?”
Dương Long tức giận tát thẳng vào mặt chưởng quầy, bây giờ hắn trông vô cùng nhếch nhác, đâu còn dáng vẻ công tử trước đó nữa?
“Còn ngây là đấy làm gì, mau đuổi theo!”
Đồ ngu này, chậm chân chút nữa là mất dấu chúng mất.
Chưởng quầy chợt tỉnh ra, dẫn theo tiểu nhị đuổi theo!
Dương Long rất chú ý đến hình ảnh của bản thân, bây giờ trên người hắn đầy máu, nếu cứ như vậy đi ra ngoài, bị những chủ tiệm khác nhìn thấy, thì không phải sẽ bị bọn họ cười nhạo sao.
Bị người ngoài đánh ngay trong tiệm của mình, nếu tin này truyền ra ngoài, hắn còn có gì là thể diện nữa?
Hắn vội vàng đi ra sân sau, tắm rửa bằng nước sạch, lấy từ trong nhẫn trữ đồ ra một bộ quần áo mới.
Về phần cái răng bị đánh gãy, cái này đối với tu sĩ Ngưng Đan không phải vấn đề gì to tát.
Ngay sau khi khởi động Kim Đan, răng hắn đã mọc trở lại.
Sau khi soi gương, hắn thấy không có vấn đề gì, mới lao ra ngoài!
...
Thánh thành Hải Tân là thành phố lớn nhất trên biển Vô Ngần, trụ sở chính của Thất Bảo Trai được đặt tại đây, có diện tích một nghìn mẫu, một số tòa nhà còn trôi lơ lửng ở giữa không trung.
“Pháp Bảo Các, Đan Dược Các, Vũ Khí Các, Phù Triện Các, Giao Dịch Các, v.v”.
Ở giữa những tòa nhà lớn này là một bảo tháp cao một trăm trượng, đây là trụ sở thực sự của Thất Bảo Trai.
Để vào những lầu các này, phải vào bảo tháp trước rồi mới vào được những cái còn lại.
Đây là pháp trận huyền không, sau đó các lầu các này được sắp xếp theo 7 chòm sao Bắc Đẩu, đây là pháp trận thất tinh.
Có phòng ngự thì ắt sẽ có công kích, xung quanh Thất Bảo Trai có 108 bức tượng đồng bố trí theo hướng đặc biệt.
Pháp trận này rất khủng khiếp, trên mỗi bức tượng đồng đều ẩn chứa khí tức nguy hiểm.
Pháp trận này đã vượt qua pháp trận thượng đẳng và cực phẩm rồi, đây... đây là pháp trận công kích thần cấp!
Mỗi một pho tượng đồng đều là nền tảng của pháp trận, trên thân tượng đồng có một luồng ánh sáng huyền bí mờ ảo chảy qua, Trần Dương chắc chắn đó chính là trận phù.
Trận văn trên tượng đồng không dưới hai ngàn đường.
Đây chắc chắn là pháp trận thần cấp!
Thất Bảo Trai quả là giỏi!
Trần Dương dắt ba con yêu vào trong bảo tháp, nhìn từ bên ngoài vốn tưởng rằng đã lớn lắm rồi, nhưng bên trong... còn lớn hơn bên ngoài gấp mấy lần!
Đây là không gian Tu Di Giới Tử, bảo tháp này là pháp bảo của một hệ thống không gian...
Hơn nữa, nhất định không phải là đạo khí, bên trên đạo khí... là thần khí.
Nói cách khác, bảo tháp này là một thần khí.
Giàu nứt đố đổ vách là như nào? Đây chính là nó đấy.
So với Thất Bảo Trai ở thành Vô Úy, nó chính là sự khác biệt giữa một ngôi nhà đất ở nông thôn và một biệt thự lớn.
Quá thú vị.
Trần Dương cùng ba con yêu bước vào, bên trong có rất nhiều người, không dưới 1.000 người.
Anh gọi một tiểu nhị đến, nói: “Chưởng quầy của các cậu đâu?”
“Xin hỏi, ngài hỏi chưởng quầy chúng tôi có việc gì không ạ”.
Các nhân viên tại Thất Bảo Trai đều được đào tạo đặc biệt, sẽ không đánh giá đám Trần Dương chỉ qua cách ăn mặc của anh.
Trần Dương cũng không dông dài, lấy ngay thẻ hội viên đẳng cấp mà Vương chưởng quầy đưa cho anh ra.
Tiểu nhị sửng sốt: “Vị... vị khách quý này, ngài có thể cho tôi xem lệnh bài trong tay ngài được không ạ?”
Trần Dương ném thẻ qua.
Sau khi nhận được lệnh bài, tiểu nhị nhìn sang trái rồi nhìn lại, cuối cùng lẩm bẩm vài từ, lệnh bài đột nhiên lóe lên ánh sáng vàng.
“Thành viên đẳng cấp thân mến, chào mừng đến với Thất Bảo Trai, chúng tôi sẽ phục vụ ngài tận tình!”
Tiểu nhị khom người, đưa thẻ bằng cả hai tay, lời nói và thậm chí cả biểu hiện của anh ấy đều trở nên vô cùng thành khẩn và tôn kính.
Thiết Đầu ở đằng sau không nói gì, nhưng đôi mắt nó sáng lên.
Lại học được cách “ra oai” rồi.
Hóa ra chủ nhân chính là bậc thầy về “ra oai”.
Trần Dương cầm lấy lệnh bài, vẻ mặt bình tĩnh: “Đi gọi chưởng quầy của các cậu ra đây!”
“Thưa hội viên đẳng cấp, xin hãy theo tôi đi đến phòng VIP trước, tôi sẽ đi mời chưởng quầy đến ngay ạ”.
“Không cần đâu, tôi sẽ đợi ở đây!”
Trần Dương nói.
Tiểu nhị không dám nói thêm nữa, gật đầu rồi vội vàng chạy đi.
Một lúc sau, một người đàn ông trung niên mặc lụa sa tanh, rất giống với Dương Long đi ra.
Ông ta hơi mập, trông giống như một vị Phật Di Lặc ngây thơ.
Chỉ là vào lúc này, vẻ mặt ông ta gấp gáp, như là đang tìm cái gì đó: “Đâu rồi, vị hội viên đẳng cấp cậu nói ở đâu?”
“Chưởng quầy, vị khách quý đang đứng ở ngoài cửa ạ. Anh ta dắt theo một đứa trẻ bảy tám tuổi, phía sau là hai người đàn ông... xấu xí...”
“Tôi nhìn thấy rồi”.
Dương Quảng Tài chạy lại.
“Trương... Trương tiên sinh, tôi là chưởng quầy Thất Bảo Trai của thánh thành Hải Tân, Dương Quảng Tài, rất vui khi được phục vụ ngài!”
Vừa nói, ông ta vừa cúi đầu với Trần Dương, lập tức soi xét Trần Dương.
Ông ta chắc chắn rằng mình không hề quen biết người này, tức là Trần Dương là người từ nơi khác đến, bởi vì ông ta quen biết tất cả những hội viên đẳng cấp của thánh thành Hải Tân, hơn nữa có rất nhiều mối quan hệ, mỗi cái đều là tài sản lớn nhất của Dương Quảng Tài.
“Xin chào, Dương chưởng quầy”.
Trần Dương gật đầu chào.
“Xin hỏi, tôi có thể giúp gì cho ngài?”
Những người có thẻ hội viên đẳng cấp đều là những siêu tu sĩ với tài sản hàng triệu. Những người tiêu dùng như vậy là quân chủ lực của Thất Bảo Trai.
Đó là những người mà Thất Bảo Trai coi trọng nhất.
“Dương Long là cháu trai của ông à?”
Trần Dương hỏi thẳng mà không vòng vo.
Dương Quảng Tài giật mình: “Đúng vậy... cái đồ vô công rồi nghề đó chính là cháu của tôi”.
“Ông dạy dỗ nó rất được đấy”.
Sắc mặt của Trần Dương lập tức lạnh xuống, Dương Quảng Tài lập tức có chút hoảng sợ, đương nhiên, sự hoảng sợ của ông ta thường là giả vờ, dù sao bản thân ông ta cũng là một cường giả Nguyên Thần hậu kỳ.
Mà cảnh giới Trần Dương để lộ ra mới chỉ ở Ngưng Đan hậu kỳ thôi.
Nhưng Dương Quảng Tài vẫn rất thận trọng, lục địa Thần Ma có những kẻ thích kiểu “chủ tịch giả trang và cái kết”.
Một số lão đại thích giả vờ là gà non mới nở sau đó đi khắp nơi để lừa gạt người khác!
“Trương tiên sinh, chả nhẽ cháu tôi đã đắc tội với ngài sao?”
Ông ta vừa dứt lời, bên ngoài liền có vài người xông vào: “Người đâu, những tên đó ở đâu rồi? Tao rõ ràng nhìn thấy chúng vào đây mà”.
“Chưởng quầy, nhìn xem, bọn chúng ở đằng kia!”
Tiểu nhị tiếp xúc lần đầu với Trần Dương chỉ về phía trước và nói.
“Tốt lắm, nhẹ không nghe mà cứ ưa nặng đây mà”.
Chưởng quầy cười lạnh một tiếng, đại chưởng quầy của Thất Bảo Trai là chú của ông chủ bọn họ. Những kẻ ngu ngốc này đến đây, không phải là tự chui đầu vào rọ sao.
“Chúng mày, còn không mau đưa tay chịu trói đi!”
Chưởng quầy chạy đến cùng với hai tên tiểu nhị và bảy tám tên côn đồ, bao vây nhóm Trần Dương lại.
“Bốp!”
Chưởng quầy bay ra ngoài, rơi phịch xuống đất.
Tất cả chuyện này diễn ra quá nhanh, họ không kịp thấy ai đã ra tay.
“Là chúng mày đúng không? Láo quá rồi đấy, nhưng ở đây là...”
“Bốp bốp bốp!”
Sắc mặt Dương Quảng Tài như băng giá, ông ta đá văng những kẻ này ra ngoài với tốc độ kinh hồn, sau đó chúng đều rơi phịch xuống, nôn ra máu.
Đúng lúc đó thì Dương Long đến nơi, nhìn thấy người của mình nằm trên đất, nôn ra máu, rên rỉ, giận run người nói: “Bọn chúng đâu rồi?”
Chưởng quầy ráng đứng dậy chỉ vào trong: “Chúng... chúng ở bên trong...”
“Được lắm, mấy thằng này đúng là gan to bằng trời mà, gây chuyện trên địa bàn của tao thì không nói làm gì còn dám đến chỗ chú của tao gây chuyện, chúng chết chắc rồi!”
Dương Long xông vào, vừa nhìn thấy mấy người Trần Dương, thì hai mắt hắn lập tức đỏ lên.
“Đồ khốn!”
Dương Long hét lên, hàng chục phi kiếm sắc bén xuất hiện bên cạnh hắn.
“Đi!”
Xoát!
Phi kiếm biến thành hàng đạo lưu quang lao vút tới. Những phi kiếm này đều là do chú của hắn ban cho. Mỗi thanh là một linh khí trung phẩm, khi kết hợp lại thì uy lực không hề kém cạnh linh khí thượng phẩm!
Chiêu Khống Kiếm chi thuật này, cũng là một công pháp hạ đẳng thần cấp đã luyện đến cảnh giới cao nhất, Khả Khống Vạn Kiếm.
Nhưng tư chất của hắn quá kém, luyện mất nửa năm khó khăn lắm mới có thể khống chế được mấy kiếm khí này.
Vừa ra tay đã là một sát chiêu, hắn có sát ý với đám Trần Dương, chỉ có giết những người này thì mới có thể trút hết sự căm hận của hắn.
Nhìn thấy kiếm khí sắp đến gần bọn họ, Trần Dương hoàn toàn không lo lắng, anh còn chả buồn chớp mắt.
“Haha, thằng này chắc chắn đã sợ vãi đái ra rồi, ngồi đơ ra thế kia cơ mà!”
Dương Long vui mừng khôn xiết, tuy nhiên, giây tiếp theo... hắn hoàn toàn chết lặng.