Cô gái này tên là Kỷ Thanh Thanh, là tiểu hoa đán đang “hot” trong giới giải trí.
Hai cô gái đang đỡ Kỷ Thanh Thanh là trợ lý của cô ta.
“Anh bị mù đấy à, còn không mau xin lỗi Thanh Thanh.” Một nữ trợ lý đang đứng bên cạnh Kỷ Thanh Thanh chỉ vào Trần Dương rồi nói.
“Mau xin lỗi đi, mắt có nhìn được không thế? Có phải anh không cần công việc vệ sĩ này nữa không hả?” Một nữ trợ lý khác trừng hai mắt nhìn Trần Dương.
Kỷ Thanh Thanh có chút sốt ruột, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi. Cô ta là người được sắp xếp lên sân khấu biểu diễn tiết mục mở màn.
Nhưng đang chuẩn bị lên sân khấu thì cô ta phát hiện trâm gài tóc ngọc bích của mình biến mất.
Đó là đồ cổ, cô phải bỏ ra hai triệu tệ mới mua được. Có người nói đó là món đồ yêu thích của một vị cách cách thời nhà Thanh.
Thấy chẳng mấy phút nữa là tới giờ lên sân khấu, Kỷ Thanh Thanh lo lắng dẫn hai trợ lý đi tìm khắp nơi. Vậy mà giờ không tìm được trâm gài tóc, lại còn bị người ta va phải. Tâm trạng cô ta vốn đã bực bội giờ càng xấu hơn.
Đều do tên vệ sĩ này, tai bị điếc đấy à? Không nghe thấy có tiếng động ở phía sau sao?
“Anh còn không mau xin lỗi đi?”
Kỷ Thanh Thanh khó chịu nhìn Trần Dương, giọng nói rất lạnh lùng.
“Không phải chứ, tôi thật sự không hiểu nổi. Rõ ràng là ba người va trúng tôi, tại sao tôi lại phải xin lỗi?”
Trần Dương bị ba cô gái này chọc cười. Nhìn thì xinh đẹp vậy mà lại là kiểu bên ngoài vàng ngọc bên trong thối nát, ngang ngược không hiểu lý lẽ.
“Láo xược, một chút quy tắc cũng không có. Có phải anh thật sự không muốn làm công việc này nữa không?” Kỷ Thanh Thanh không khỏi tức giận.
“Mắt mù đấy à? Đến Thanh Thanh cũng không nhận ra ư!” Nữ trợ lý bên cạnh bước lên một bước chỉ vào mặt Trần Dương, nói: “Đắc tội với cô ấy anh không gánh nổi hậu quả đâu.”
“Phải đấy, mau xin lỗi đi.” Một nữ trợ lý khác hùa theo.
Thấy bọn họ càng nói càng quá đáng, Trần Dương cũng bị chọc cười. Anh biết trong giới giải trí có đủ loại quy tắc, nhưng không ngờ hôm nay anh lại phạm phải toàn bộ mấy quy tắc này.
“Vậy các người nói cho tôi biết, rốt cuộc cô gái này có thân phận thế nào mà lợi hại như vậy. Có thể khiến tôi không gánh nổi hậu quả ư! Tôi thật sự không tin, muốn mở mang tầm mắt!”
“Thật cứng đầu!” Trợ lý cau mày, nói: “Cũng được thôi. Nếu anh đã tỏ vẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ thì tôi sẽ nói cho anh biết, nghe cho kỹ đây. Cô gái này tên là Kỷ Thanh Thanh, là tiểu hoa đán đang “hot” trong nước, cũng là chị đại của công ty giải trí Thiên Hạ. Anh không xin lỗi cô ấy thì cút khỏi đây ngay!”
Thái độ vênh váo của cô trợ lý khiến Trần Dương bật cười.
Công ty giải trí Thiên Hạ?
Đáng sợ lắm ư? Chẳng phải ông chủ của bọn họ cũng bị anh dạy dỗ cho ngoan ngoãn rồi sao?
“Là chị đại của công ty giải trí Thiên Hạ thì có thể ngang ngược không nói lý lẽ ư?” Trần Dương cười khẩy: “Các cô va phải tôi trước, nói thế nào thì cũng là các cô vô lý. Vậy mà còn dám ở đây giở trò ngang ngược với tôi sao?”
Đừng nói là một ngôi sao như cô ta, cho dù ông chủ của bọn họ có tới đây thì cũng không dám nói chuyện với anh như vậy.
Lúc này có không ít người tập trung tới chỗ này. Rất nhiều người nhận ra Kỷ Thanh Thanh, bọn họ thấy Trần Dương tranh cãi với cô ta thì đều lắc đầu.
Anh ta có thân phận gì không tự xem lại bản thân ư? Kỷ Thanh Thanh là khách quý được mời tới buổi tiệc, đắc tội với cô ta sẽ có kết quả tốt được hay sao?
Thấy xung quanh càng lúc càng tập trung nhiều người, Kỷ Thanh Thanh vô cùng tức giận. Một ngôi sao lớn như cô ta mà lại bị một tên vệ sĩ chống đối, như thế chẳng phải cho cô ta một cái tát ư?
Kỷ Thanh Thanh nghiêm mặt, tức tối nói: “Ai cho tên vệ sĩ như anh cam đảm để chống đối tôi hả? Bây giờ anh lập tức xin lỗi tôi còn kịp đấy, nếu không tôi sẽ cho anh biết thế nào là lễ độ!”
Xung quanh có rất nhiều người, cô ta tỏ vẻ ngang ngược quá cũng không ổn. Như thế sẽ để lại ấn tượng về một Kỷ Thanh Thanh ngang ngược vô lý trong lòng mọi người.
Người khác nghe cô ta nói vậy thì tưởng rằng Trần Dương là người có lỗi trước, ai nấy nhìn anh mà chỉ trỏ bàn tán.
Thấy mọi người đều đứng về phía Kỷ Thanh Thanh, hai cô trợ lý không khỏi đắc ý. Bọn họ định lên tiếng thì cửa phòng vệ sinh mở ra.
Chân Kiến và hai vệ sĩ lần lượt bước ra ngoài.
Cả người Chân Kiến ướt sũng, trên người gã tỏa ra mùi khai của nước tiểu thấy mà nuồn nôn.
Hai anh em Đại Tráng và Nhị Tráng ôm một cánh tay khập khiễng đi theo sau Chân Kiến. Ba người bọn họ trông cực kỳ chật vật.
“Giám đốc Chân!”
Chân Kiến vừa bước ra, Kỷ Thanh Thanh ngọt ngào gọi gã một tiếng rồi chạy tới đón.
Cô ta vừa tới gần thì ngửi thấy mùi nước tiểu, không nhịn được mà bịt mũi nói: “Giám đốc Chân, có một tên vệ sĩ ăn nói thô lỗ chống đối tôi. Anh phải làm chủ cho tôi!”
Nói xong cô ta không chút biến sắc lùi lại phía sau hai bước. Mùi khai này quả thực quá nồng, khiến cô ta buồn nôn.
“Cái gì? Tên vệ sĩ nào to gan dám trêu chọc cô hả?” Chân Kiến vốn đã bực bội, nghe Kỷ Thanh Thanh nói có một tên vệ sĩ dám gây sự với cây hái ra tiền của công ty gã thì lập tức nổi giận.
Mẹ kiếp, Kỷ Thanh Thanh không chỉ là chị đại trong công ty gã mà còn là cây rụng tiền của công ty. Mặc dù Chân Kiến rất háo sắc nhưng gã cũng phân biệt được chuyện gì quan trọng hơn.
Gã có nằm mơ cũng muốn ngủ với Kỷ Thanh Thanh, nhưng vì thân phận của cô ta mà không tiện ra tay.
“Giám đốc Chân, chính là anh ta!” Kỷ Thanh Thanh chỉ tay về phía Trần Dương đang đứng ở một bên.
Chân Kiến nhìn theo ngón tay cô ta chỉ, lập tức bối rối!
Chết tiệt, đây chẳng phải tên sát tinh kia ư?
Trán Chân Kiến đổ mồ hôi, cổ họng khô khốc. Mẹ kiếp, vừa rồi suýt nữa thì gã ta bị tên nhóc ranh này giết chết trong phòng vệ sinh. Tại sao bây giờ lại đụng phải anh ta nữa chứ.
“Chân Kiến, anh quản lý nghệ sĩ của mình thế nào vậy?” Trần Dương chậm rãi nói: “Là một ngôi sao mà đến cả tố chất chuyên nghiệp cơ bản cũng không có. Cô ta không chỉ ngang ngược vô lý, không phân biệt đúng sai mà còn có ý đồ dùng quyền thế chèn ép người khác. Nghệ sĩ như thế mà cũng là chị đại trong công ty anh ư? Có muốn tôi thay anh dạy dỗ một chút không?”
“Cái gì, tai họa sắp giáng xuống đầu rồi mà anh còn dám ăn nói linh tinh. Tôi thấy anh chưa thấy quan tài...”
“Im miệng!” Chân Kiến quát lớn một tiếng cắt ngang Kỷ Thanh Thanh rồi trừng mắt nhìn cô ta: “Cô không nói chuyện thì cũng chẳng có ai tưởng cô bị câm đâu!”
Kỷ Thanh Thanh bị Chân Kiến dọa sợ nhảy dựng lên một cái. Từ trước tới giờ cô ta chưa từng thấy Chân Kiến nổi giận đến mức này bao giờ, gã cũng chưa từng dùng giọng điệu này nói chuyện với cô ta.
Kỷ Thanh Thanh hoảng sợ đến mức không dám nói gì. Cô ta chớp đôi mắt to, cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, cảm thấy cực kỳ oan ức.
Mẹ kiếp, đã là lúc nào rồi còn giả vờ đáng thương. Chân Kiến hiểu quá rõ tính tình Kỷ Thanh Thanh.
Kỷ Thanh Thanh nổi tiếng từ khi còn trẻ, hơn nữa lại có địa vị chị đại công ty giải trí Thiên Hạ. Vì vậy dần dần cô ta trở nên ngang bướng, bình thường nói chuyện với gã cũng dùng giọng điệu thanh cao.
Nếu không phải Chân Kiến nể mặt tiền bạc thì gã đã cưỡng ép cô ta từ lâu rồi. Nói thẳng ra thì cô ta chẳng qua chỉ là một ca sĩ mà thôi, dám chọc giận gã, gã lập tức chặn đứng sự nghiệp của cô ta.
Chân Kiến đi tới trước mặt Kỷ Thanh Thanh rồi tát cô ta một cái: “Mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, đây chính là tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu, tổng giám đốc Trần. Còn không mau xin lỗi tổng giám đốc Trần đi?”
Kỷ Thanh Thanh đột nhiên bị tát một cái thì không khỏi hoang mang, một khắc sau cô ta mới phản ứng lại. Thì ra người đàn ông đeo kính râm này không phải vệ sĩ mà là ông lớn cô ta không đắc tội nổi.
Kỷ Thanh Thanh tồn tại trong giới giải trí lâu như vậy, đương nhiên cô ta biết đắc tội với một ông lớn thì sẽ có hậu quả thế nào.
Kỷ Thanh Thanh không khỏi sợ hãi. Cô ta không muốn bị hết thời, cô ta còn muốn tiếp tục nổi tiếng.
Nghĩ vậy Kỷ Thanh Thanh vội vàng tới trước mặt Trần Dương rồi cúi thấp đầu xuống, hoảng sợ tới mức sắc mặt tái mét: “Tổng...tổng giám đốc Trần, tôi sai rồi. Vừa rồi tôi không có mắt va phải anh trước, anh độ lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân như tôi.”
Kỷ Thanh Thanh vừa nói xong tất cả những người đang xem trò vui lập tức xôn xao.
Mấy người vừa rồi chỉ trỏ Trần Dương đều im lặng không nói gì, ồn ào cả nửa ngày thì ra là cô ta va trúng người ta trước.
Nhưng mọi người vẫn không khỏi sửng sốt, rốt cuộc người đàn ông đeo kính râm này là ai mà có thể khiến Chân Kiến nhận thua chứ. Đây quả là tin lớn.
Còn có cả Kỷ Thanh Thanh, mặc dù cô ta là tiểu hoa đán đang “hot” nhưng trong mắt một số người thì cũng chẳng là gì cả. Đến cả ông chủ cũng phải cúi đầu, một ngôi sao nho nhỏ như cô ta không chịu cúi đầu thì chẳng phải tự tìm đường chết ư?
“Ừm, không tệ!” Trần Dương nhìn Chân Kiến rồi hài lòng gật đầu, không thèm liếc mắt nhìn Kỷ Thanh Thanh lấy một cái. Trong mắt Trần Dương, Kỷ Thanh Thanh chỉ là một ngôi sao nhỏ mà thôi.
Chỉ cần anh muốn thì anh có thể khiến cô ta lập tức biến mất trước mặt khán giả.
Nhìn Trần Dương rời đi, sắc mặt Chân Kiến hết sức khó coi. Gã nghiến răng nghiến lợi nói: “Mối thù này không báo, Chân Kiến này thề không làm người!”