Long Tế Chí Tôn

Chương 528: Chương 528: Chỉ cần trong lòng có Phật




Trần Dương dựa vào đá đạo vận thủy hỏa và cỏ Kiếm Nguyên, chìm đắm vào cảm ngộ.

Đại Địa kiếm ý của anh đã lên viên mãn, Lôi Đình kiếm ý cũng đã lĩnh hội được bảy phần.

Trần Dương cả đời dùng kiếm, thứ anh dùng thuận tay nhất cũng là kiếm.

Cảm ngộ đối với kiếm cũng sâu nhất.

Thiên thời địa lợi nhân hòa đều đứng về phía Trần Dương, vậy nên anh chỉ cần 5 ngày đã lĩnh hội được bảy phần Liệt Diễm kiếm ý và Nhược Thủy kiếm ý.

Trần Dương có thần khí trung phẩm là Hải Vương Kích, lại có linh hỏa Hồi Thiên, nên độ khó khi lĩnh hội kiếm ý cũng giảm nhiều, lại thêm cỏ Kiếm Nguyên vô cùng kỳ diệu, đương nhiên mọi việc trôi chảy.

Thực lực của Trần Dương lúc này lại tiếp tục tăng lên, đạo vận thủy và đạo vận hỏa cũng tăng lên 5%.

Là đạo vận mạnh nhất của anh hiện giờ.

Rời khỏi động phủ, Trần Dương nhận được phản hồi mà phân thân gửi cho anh.

Tiên Kiếm 1 đã phát sóng xong, cả biển khóc ròng.

“Nguyệt Như chết rồi, Linh Nhi cũng chết rồi! Thanh xuân của tôi kết thúc rồi!”

“Mẹ kiếp, đây là kết cục ai quay vậy? Ông đây muốn liều mạng!”

“Bái Nguyệt Giáo chủ chết tiệt, tất cả là do mày, trả Linh Nhi muội muội lại cho tao!”

“Thực ra Bái Nguyệt Giáo chủ cũng không sai, chỉ là suy nghĩ của ông ta đi trước…”

“Ầm!”

Người kia còn chưa nói xong đã bị pháp thuật dìm xuống.

Cùng với đại kết cục, uy danh của Vô Cực Kiếm Tông cũng đạt đến đỉnh cao.

Nhất là Đỗ Trường Nguyên, anh ta đã trở thành người nổi tiếng nhất biển Vô Ngần.

Anh có thể không biết Tông chủ của Tam Đại Thánh Tông là ai, nhưng… anh nhất định phải biết Lý Tiêu Dao và Đỗ Trường Nguyên!

Đại sư huynh trước kia là Cố Trường Thanh cũng bị anh ta vượt mặt.

Nhưng vai diễn Đường Ngọc của anh ta cũng được rất nhiều người yêu thích, bây giờ ngày nào cũng có vô số sư muội sư tỷ chờ trước động phủ, muốn cùng anh ta vẽ nên câu chuyện tình đầu ý hợp kia.

Người đau khổ nhất Vô Cực Kiếm Tông chắc là anh chàng đầu trọc kia.

Đầu trọc tên Từ Trường Quang, bởi vì tướng mạo đặc biệt, lọt vào mắt xanh của Trần Dương, nên bị giao vai diễn Bái Nguyệt Giáo chủ!

Trước động phủ của anh ta không có hoa tươi, cũng không có người đẹp, chỉ có trứng thối và rau nát.

Hàng ngày đăng nhập máy truyền ảnh đời thứ 2 đều có thể đọc được tin bạn bè gửi tới.

“Xin lỗi, bạn của bạn Hoa Khai Phú Quý đã đẩy bạn ra khỏi nhóm”.

“Tin của bạn không thể gửi được, tiểu sư muội Thân Thân đã cho bạn vào danh sách đen!”

“Ông trời ơi, tại sao tôi phải làm Bái Nguyệt Giáo chủ chứ?”

Điều thực sự khiến Từ Trường Quang sụp đổ là trong mục tin tức gợi ý mỗi ngày trong máy truyền ảnh có một tin “Hội người hâm mộ Bái Nguyệt Giáo chủ hải vực Hoảng Loạn quyết định lẻn vào Vô Cực Kiếm Tông, đón Bái Nguyệt giáo chủ về, thành lập Bái Nguyệt Thần Giáo, lật đổ thế giới (tin này do người hâm mộ liều mạng cung cấp!)”

Từ Trường Quang: Mày mới lật đổ thế giới ấy, cả nhà mày đều là tà giáo!

Cảm giác bị cao thủ ma đạo để mắt tới thực sự quá tệ.

Các sư huynh sư tỷ đều được mọi người vây quanh tán tụng, còn anh ta thì chỉ có thể sống trong sợ hãi, thậm chí người nhà còn chẳng thèm nhìn tới anh ta, khiến anh ta muốn sụp đổ.

Anh ta rất khó chịu, chẳng còn cách nào khác đành đến tìm Diệu Nguyên chân quân.

Thời gian này Diệu Nguyên chân quân tự cảm thấy mình quá sa đọa, nhịn đau từ chối lời mời của Hàm Nguyên sư muội (chủ yếu là vì quá xấu), đang chuẩn bị tu luyện thì Từ Trường Quang tìm tới.

“Trường Quang, sao nhìn ủ rũ thế?”

Từ Trường Quang quỳ sụp xuống đất: “Các chủ, xin hãy cứu con với, con sắp không sống nổi nữa rồi!”

Diệu Nguyên chân quân ngây ra: “Bị người hâm mộ làm phiền à?”

Từ Trường Quang gật đầu lia lịa.

Diệu Nguyên chân quân cũng được trải nghiệm sâu sắc sự cuồng nhiệt của người hâm mộ: “Aizzz, chắc đây là sự phiền não của sự nổi tiếng. Con phải nhớ một câu, trời giáng sứ mệnh xuống người ai thì phải mài giũa ý chí người đó trước, con phải điềm nhiên chấp nhận tất cả mọi công danh lợi lộc của mình hiện giờ”.

“Nào, con lại đây hít thở theo ta, thế giới tươi đẹp thế này, còn ta lại cứ cáu bẳn…”

Từ Trường Quang làm theo mấy lần: “Các chủ, trong lòng con vẫn thấy rất đau khổ!”

Diệu Nguyên chân quân sầm mặt xuống: “Cậu thành danh rồi còn buồn phiền cái gì nữa? Có người cố gắng cả đời còn không bằng một phần vạn của cậu, cậu còn trẻ tuổi đã nổi danh khắp biển, gần như không ai không biết, lẽ nào khả năng chịu đựng của cậu kém đến thế sao? Đây chính là đạo tâm và sự kiên trì của cậu sao?”

“Các chủ, con…”

Từ Trường Quang cảm thấy vô cùng xấu hổ, Diệu Nguyên chân quân nói rất có lý, có người tiếng thơm trăm năm, nhưng cũng có người tiếng xấu ngàn đời.

Từ góc độ nào đó thì hình như tiếng xấu ngàn đời… cũng là nổi tiếng.

“Con biết rồi ạ, con nhất định sẽ lấy lại tâm thế!”

Sắc mặt Diệu Nguyên chân quân hơi dịu lại: “Con hiểu ra thì tốt, con xem ta đi, cũng bị người hâm mộ làm phiền, chẳng phải cũng khổ sở sao?”

Từ Trường Quang sững người: “Lẽ nào có người to gan như vậy, ngày nào cũng ném trứng thối, rau nát trước cửa Các chủ sao?”

Sao cơ?

Diệu Nguyên chân quân nhất thời cũng không cua kịp.

“Con hiểu rồi, Tửu Kiếm Tiên của Các chủ tuy ngầu, nhưng ông ta vứt vợ bỏ con, cũng khiến rất nhiều người căm ghét, nửa tốt nửa xấu. Hóa ra Các chủ cũng phải chịu nỗi khổ sở lớn giống con, con hiểu rồi!”

Từ Trường Quang vái một cái thật sâu: “Cảm ơn Các chủ đã chỉ điểm, con nhất định sẽ giữ vững niềm tin, không để bản thân lạc lối!”

Anh ta nói xong thì quay người rời đi, đi rất hiên ngang, không còn sự mơ hồ và bực bội như lúc đến nữa.

Diệu Nguyên chân quân vẻ mặt khó hiểu: “Hình như những gì cậu ta nói với những gì mình hiểu… khác nhau hoàn toàn…”

Đến Diệu Nguyên chân quân cũng không ngờ cậu đệ tử nhìn có vẻ tầm thường này, trong tương lai không xa sẽ trở thành trụ cột của Vô Cực Kiếm Tông.



Phân thân Cực Dương của Trần Dương đã đến Ma Kha Giáo.

Không hổ là thánh địa Phật môn, không khí trang nghiêm, Phật quang sáng lòa, gần như chiếu sáng phạm vi nghìn dặm.

Trần Dương rất tò mò mọi người trong phạm vi nghìn dặm này sẽ ngủ kiểu gì, bọn họ không đau mắt à?

Phóng mắt nhìn ra thấy toàn là đầu trọc.

Sự xuất hiện của Trần Dương nhận được sự chào đón nhiệt tình của Ma Kha Giáo.

Những hòa thượng này ai nấy ăn đến béo múp đầu, khuôn mặt hồng hào, vừa nhìn đã biết là ăn uống rất tốt.

Trần Dương cũng không lãng phí thời gian, bắt tay vào chọn diễn viên luôn: “Chỗ các ông có hòa thượng nào lôi thôi, uống rượu ăn thịt không?”

Anh vừa dứt lời, Quảng Tản và các đệ tử khác ở bên cạnh đều biến sắc.

“Điêu đạo hữu, ở chốn Phật môn thì đừng đùa kiểu vậy, ăn thịt uống rượu là đại kỵ Phật môn, sao chúng tôi lại có đệ tử như vậy chứ?”

Quảng Tản nói: “Về phần lôi thôi thì lại càng không thể, đứng trước Phật Đà sao có thể vô lễ như vậy được?”

Trần Dương bĩu môi, Phật môn đúng là lắm quy tắc, thế mà còn nói chúng sinh bình đẳng, anh thấy người bất bình đẳng nhất là bọn họ mới đúng.

“Được rồi, được rồi, tôi không muốn nghe những lời này, chỗ nào mà chẳng có đệ tử tốt và xấu, kiểu gì chẳng có người không nhịn được phạm giới!”

Trần Dương nói: “Nếu chỗ ông không có nhân vật tôi cần thì thôi vậy, bộ phim này tôi không quay nữa!”

Dù sao cũng chưa thu tiền, anh có thể phá hợp đồng đơn phương bất cứ lúc nào.

Quảng Tản khó xử, đúng lúc này, một hòa thượng béo bước tới bên cạnh ông ta, nhỏ giọng nói hai câu.

“Việc này… không được ổn lắm thì phải!”

“Sư thúc, còn hơn là kinh động đến Thế tôn chứ?”

Hòa thượng kia nói: “Thế tôn nói rồi, chỉ cần có thể truyền giáo thì hy sinh một chút có là gì?”

Quảng Tản nghe cũng có lý, nếu để Trần Dương đi mất, đến Bồng Lai Tiên Tông, lại quay một bộ cho Vô Cực Kiếm Tông thì bọn họ hết chỗ.

Thế thì còn truyền đạo gì nữa, đệ tử nhà mình sắp bị lôi kéo đi hết rồi.

“Điêu đạo hữu chờ chút, tôi dẫn cậu đến một nơi!”

Quảng Tản vội vàng kéo Trần Dương lại.

“Phối hợp ngay từ đầu chẳng phải tốt hơn sao?”

Trần Dương nói: “Lần sau tôi nói gì các ông cứ phối hợp là được rồi, đừng có mặc cả với tôi!”

Quảng Tản cảm thấy tủi hờn, ở địa bàn nhà mình mà bị Trần Dương dạy bảo như con vậy.

Rốt cuộc ai mới là Bồ Tát của Ma Kha Giáo thế?

Vì truyền giáo, ông ta nhịn vậy: “Phải, Điêu đạo hữu đừng giận mà!”

Ông ta lại nói: “Người cậu muốn chọn chắc A Tu La Giới có!”

“Mau dẫn tôi đi!”

Quảng Tản nhanh chóng dẫn Trần Dương đến A Tu La giới.

Cái gọi là A Tu La giới chính là tiểu thế giới mà Ma Kha Giáo dùng để nhốt các đệ tử phạm giới.

Tam Đại Thánh Tông đúng là xa xỉ, còn biến tiểu thế giới thành nhà tù nữa!

“Đây là Liễu Chân, phạm sắc giới, vọng giới!”

“Không được, không được, hòa thượng này tai to mắt híp, vừa nhìn đã không phải hạng tốt đẹp gì!”

“Đây là Liễu Pháp, phạm sân giới và sát giới!”

“Thôi khỏi đi, ông nhìn hắn mặt đằng đằng sát khí, đâu giống đệ tử Phật môn, chẳng khác gì đồ tể!”

“Đây là Liễu Tội, phạm tội trộm cắp…”

Quảng Tản vừa đi vừa giới thiệu, nhưng chẳng có ai vừa ý Trần Dương.

Đây toàn là những thể loại gì không biết nữa?

Trần Dương cũng cạn lời luôn.

“Đây là Đại Giác, phạm tội nói dối và uống rượu, người này…”

“Tôi cần người này!”

Trần Dương ngồi xổm trước thiên lao, nhìn hòa thượng trung niên mặc chiếc áo cà sa tơi tả, vẻ mặt thoải mái nằm dưới đất, còn rung đùi không ngừng, chẳng có vẻ gì đang ngồi nhà lao cả.

“Điêu đạo hữu, người này nhiều lần hỗn xược với Thế tôn, để hắn làm… e là…”

“Rốt cuộc ông quay phim hay là tôi?”

Trần Dương trở mặt: “Hay là ông quay nhé?”

Quảng Tản hơi xấu hổ, cố nén tức giận trong lòng: “Điêu đạo hữu nói đùa gì thế, nếu Điêu đạo hữu đã muốn như vậy thì… thôi được rồi”.

Dứt lời, ông ta nói với tôn giả canh giữ: “Mở cửa ra!”

Tôn giả canh giữ mở cửa nhà lao: “Đại Giác, hôm nay ông mãn hạn được phóng thích, hy vọng sau này ông có thể biết đau mà sửa đổi!”

Ai ngờ Đại Giác kia đáp: “Ra ngoài được uống rượu, được ăn thịt không? Nếu không được thì tôi còn ra ngoài làm gì, ở đây cũng tốt mà!”

“Đại Giác to gan…”

Tôn giả canh giữ nổi giận, liền rút Phật bảo ở eo ra, đang định quất về phía Đại Giác.

“Khoan đã!”

Trần Dương hét lên, Quảng Tản cũng vội vàng ngăn lại, lắc đầu với tôn giả kia.

Tôn giả canh giữ hừ lạnh một tiếng, thu Phật bảo lại.

Trần Dương bước vào phòng giam: “Đi đóng phim với tôi thì sao? Đảm bảo thịt rượu ê hề!”

Anh vừa nói xong, Đại Giác liền sáng mắt lên: “Thật chứ?”

“Đương nhiên là thật rồi!”

Trần Dương nói: “Hơn nữa tôi dám đảm bảo, từ nay về sau, chắc chắn không ai dám ngăn cản ông uống rượu ăn thịt nữa!”

Sắc mặt Quảng Tản khó coi, cảm thấy Trần Dương hơi to mồm.

Không ai dám ngăn cản Đại Giác uống rượu ăn thịt, câu này hơi chém gió thì phải.

Nhưng nghĩ lại, đây chắc là mẹo mà Trần Dương dùng để lừa Đại Giác thôi.

“Được rồi, tôi theo cậu ra ngoài!”

Đại Giác đứng dậy, phủi mông, vênh váo bước ra ngoài, coi Quảng Tản và tôn giả canh giữ như người vô hình.

“Tốt, đúng là rất tốt!”

Trần Dương cười lớn: “Chỉ cần trong lòng có Phật, ăn thịt uống rượu có hề gì?”

Một câu kinh Phật khiến Quảng Tản và tôn giả canh giữ đều kinh ngạc.

Cùng lúc đó, Thế tôn đang nhắm mắt trên mây cũng mở mắt ra: “Hay cho câu chỉ cần trong lòng có Phật, ăn thịt uống rượu có hề gì. Điêu đạo hữu này có Phật duyên, có tuệ căn, có duyên với Phật ta, chỉ đáng tiếc… đáng tiếc…”

Dứt lời, ông ta lại nhắm nghiền mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.