“Anh không biết sao?”
Thiết Đầu nhìn Trần Dương với vẻ ngạc nhiên: “Anh chưa từng nghe nói đến việc cường giả Nhân tộc và yêu thần ký hiệp ước sao?”
“Sao mày dài dòng thế nhỉ?”
Trần Dương trừng mắt với nó: “Còn không mau kể cho tao nghe!”
Tính ra anh đến đại lục Thần Ma mới được 10 ngày, sao biết được nhiều chuyện như vậy.
Đôi mắt nhỏ tí của Thiết Đầu tỏ vẻ khinh bỉ: “Thế mà cũng không biết!”
“Thôi được rồi, để tôi kể cho anh nghe vậy!”
Thiết Đầu nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Trần Dương, rụt đầu lại: “Chuyện là thế này, rất nhiều năm về trước, Nhân tộc và Yêu tộc nổ ra một trận đại chiến, trận đó đánh mất mấy trăm năm, Nhân tộc không biết đã chết bao nhiêu người, Yêu tộc cũng chết không ít yêu...”
“Vào thẳng vấn đề!”
Trần Dương cố dằn xuống suy nghĩ bóp nát nguyên hồn của nó.
“Khụ khụ... Bởi vì tổn thất quá nặng nề, loài người và Yêu tộc không thể tiếp tục đánh nhau được nữa, cuối cùng ký kết hiệp ước. Tu sĩ Nguyên Thần loài người không được vào núi Thập Vạn, không được giết dã thú ở núi Thập Vạn. Yêu hoàng không được chủ động tấn công các thành của loài người, lại càng không được tàn sát các tu sĩ loài người có cảnh giới dưới Nguyên Thần“.
Hoá ra là thế!
Nói thẳng ra là nghỉ ngơi dưỡng sức chứ gì?
Với tu sĩ Nguyên Thần như anh, cho dù có bao nhiêu dã thú và mãnh thú, thậm chí hung thú cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Tương tự, nếu yêu thú cấp yêu hoàng tấn công thành thì thành Vô Uý sẽ không ai sống sót được cả!
Nhưng anh cũng có một điều khó hiểu.
“Chẳng phải đã ký hiệp ước rồi sao? Tại sao năm nào thành Vô Úy cũng gặp Bão thú?”
“Dã thú, mãnh thú cấp thấp năm nào cũng sinh sản rất mạnh, tài nguyên của núi Thập Vạn thì có hạn, nếu không loại bỏ bớt một phần thì sớm muộn gì cũng miệng ăn núi lở!”
“Hơn nữa hiệp ước chỉ ràng buộc đối với tu sĩ loài người cảnh giới Nguyên Thần và yêu thú cấp yêu hoàng, chứ không có ràng buộc đối với Vương thú và các dã thú cấp thấp hơn“.
“Nói thẳng ra là mạnh được yếu thua, tôi nói thế anh hiểu được chứ? Nếu bên nào dám phá hiệp ước thì Nhân tộc và Yêu tộc sẽ cùng giết!”
Thiết Đầu lắc lư cái đầu nói: “Chưa kể tu sĩ loài người rất bổ đối với chúng, ăn thịt người có thể giúp chúng tiến hoá nhanh hơn“.
Thiết Đầu cảm thấy cổ mình lành lạnh, vội vàng giải thích: “Anh đừng nghĩ nhiều, tôi chưa từng ăn thịt người, tộc của tôi cũng không ai ăn thịt người cả!”
Nó vừa nói xong thì cảm giác kinh hãi liền biến mất.
Trần Dương đại khái đã hiểu, lúc trước cường giả Nhân tộc và yêu thần Yêu tộc ký hiệp ước này, mục đích là vừa không muốn hoà giải hoàn toàn, vừa không muốn đấu đến mức sống còn.
Mà là tuân theo chọn lọc tự nhiên, mạnh được yếu thua.
Loài người giết thú ăn thịt, dùng da thú làm Phù Triện, dùng răng thú, xương thú, vuốt thú chế tạo vũ khí, dùng Thú Đan chế thuốc.
Vậy thì tại sao yêu thú không thể ăn thịt người chứ?
Đây không phải là nơi con người đứng ở vị trí cao nhất trong chuỗi thức ăn như ở Địa Cầu.
Trần Dương thở dài, thế này thì khác gì chặt đứt con đường săn giết dã thú để lấy tài nguyên của anh.
“Thế sao hồi trước lúc tao định giết mày, mày không nói với tao những chuyện này?”
Thiết Đầu thật thà đáp: “Lúc đó tôi tưởng anh chỉ là tu sĩ Nhân tộc bình thường, ai mà biết được anh lại là cường giả loài người“.
Trên thực tế, lúc đó Trần Dương không hề để lộ năng lực, lúc đó Thiết Đầu lại bị thương nặng, điều duy nhất lọt được vào mắt nó chính là khả năng luyện đan của anh.
Nhưng bây giờ đã biết thực lực của Trần Dương, trong lòng nó cũng thấy dễ chịu hơn nhiều.
Ít ra làm thú cưng của cường giả cũng không đến nỗi mất thể diện lắm.
“Tu sĩ kia, anh muốn phá hiệp ước sao?”
Sói Hoàng Trắng lại hỏi tội tiếp.
“Mày bớt giở giọng đó với tao, tao đang bay trên trời thì tự dưng mày chặn đường đi của tao, bây giờ còn hỏi ngược lại tao có phải muốn phá hiệp ước hay không, mày định đổ lỗi cho tao chứ gì?”
Trần Dương lạnh lùng hừ một tiếng, muốn quy tội cho anh chắc, tính toán thì hay lắm nhưng anh đâu phải dễ bị bắt nạt.
Vừa rồi đối đầu nhau, anh cũng đã có hiểu biết sơ qua về thực lực của Sói Hoàng Trắng, cho dù không đánh lại được nó thì anh vẫn thừa sức tháo chạy.
Mà chắc gì anh đã thua.
Hiệp ước mà Nhân tộc và Yêu tộc ký kết cũng đâu có nói tu sĩ Nguyên Thần không được giết yêu hoàng!
Sói Hoàng Trắng nhất thời á khẩu, cũng không biết nên nói gì.
Trần Dương được đà lấn tới: “Sói Hoàng Trắng, phía trước có rất nhiều tu sĩ Nhân tộc, tao khuyên mày hãy quay lại thì hơn, tránh làm ngộ thương bọn họ“.
Trong mắt Sói Hoàng Trắng loé lên sát ý: “Tôi ra ngoài để tìm con, nếu tìm được thì đương nhiên tôi sẽ trở về!”
Nó ngửi thấy mùi nguy hiểm trên người Trần Dương, trực giác của yêu thú nói cho nó biết tên tu sĩ loài người trước mặt này không hề đơn giản.
Trần Dương cũng ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trên người nó, đó đều là máu của con người!
“Nghe ý của mày thì không định quay lại chứ gì?”
Trần Dương chuyển chủ đề, ánh mắt sắc như dao, luồng áp lực của cảnh giới Quy Chân sơ kỳ toả ra từ người anh.
Cảm nhận được khí thế của anh, Thiết Đầu ngây ra: “Này, không phải anh định trêu nó đấy chứ?”
Trong mắt Sói Hoàng Trắng cũng tỏ vẻ khó hiểu.
Chuyện gì thế này, khí tức yếu xìu vậy thôi á?
Không thể nào, Lang Hoàng Pháo vừa rồi nó phun ra không phải thứ tu sĩ cảnh giới Quy Chân có thể đỡ được.
Hắn đang khiến mình mất cảnh giác sao?
Tên tu sĩ loài người chết tiệt!
Con trai đang mất tích mà hắn còn chặn đường ở đây làm lỡ thời gian của mình.
Sát khí trên người nó ngày càng đậm hơn, từng sợi lông trắng muốt dựng lên như cây kim.
Nó chưa kịp mở miệng thì Trần Dương đã ra tay.
Kiếm ý trên người anh cực kỳ sắc bén, 360 huyệt khiếu toàn thân chẳng khác gì hố đen, không ngừng hút linh khí trời đất vào trong.
100 đạo kiếm khí, 200 đạo kiếm khí, 300 đạo kiếm khí, trong chớp mắt đã lên đến 1000 đạo kiếm khí.
Một thanh trường kiếm dài mấy chục trượng ngưng tụ giữa không trung, đồng thời thân kiếm cũng không ngừng to lên, dần dần rắn chắc, dưới ánh mặt trời toả sáng lấp lánh.
1500 đạo kiếm khí, 2000 đạo kiếm khí, 3000 đạo kiếm khí...
Trong chớp mắt, thanh kiếm đã dài đến mấy trăm mét, mũi kiếm rộng đến mức che cả bầu trời.
Kiếm khí lan từ trên xuống, cày xới mặt đất, Thiết Đầu nhìn mà sợ hãi.
Về mặt lý thuyết, anh có thể ngưng tụ tất cả các kiếm khí trong huyệt khiếu lại, nhưng thực tế thì còn phải xem thân thể của người thi triển có đủ mạnh hay không.
3000 đạo kiếm khí khiến thân thể anh hơi phình lên, nhưng vẫn chưa đến cực hạn.
“Sói Hoàng, có đi có lại mới toại lòng nhau, vừa nãy mày tặng tao một món quà lớn, tao cũng tặng lại mày này!”
“Đại Địa Chi Kiếm, đi!”
Gần như tất cả kiếm khí trong huyệt khiếu của Trần Dương đều chém từ phôi kiếm ra, phôi kiếm thuộc hành thổ, vì vậy Trần Dương đã đặt cho Vô Danh Kiếm Quyết cái tên này, tuy lúc hét lên thấy hơi quê mùa nhưng uy lực thì rất khủng khiếp.
Thân kiếm run lên một cái, khuấy đảo linh khí, sau đó chém mạnh về phía Sói Hoàng.
“Xoẹt”
Một đạo kiếm khí dài mấy trăm mét chém ra, trong chớp mắt đã đến trước mặt Sói Hoàng Trắng.
“Lang Hoàng Pháo!”
Sói Hoàng Trắng há miệng phun ra Lang Hoàng Pháo, so với đòn tấn công Trần Dương khi nãy còn lớn hơn ba phần.
Nhưng điều khiến nó không ngờ là Lang Hoàng Pháo gặp đạo kiếm khí kia liền bị chém tan nát không thương tiếc.
Thấy kiếm khí chém về phía mình, Sói Hoàng Trắng nhún người một cái, bay ra cách đó mấy trăm mét.
“Xoẹt xoẹt xoẹt!”
Kiếm khí quét ngang, không biết đã chém chết bao nhiêu con dã thú, bầy dã thú cả mấy triệu con bị chia thành hai nửa.
Giữa bầy xuất hiện một cái rãnh rộng mấy trượng, sâu không thấy đáy.
Những con dã thú bị chém trúng lập tức hóa thành tro bụi.
Kiếm khí tản ra mấy chục mét mới tiêu tan hết.
Trời!
Kiếm chiêu này cũng thật là mạnh quá đi!
Nhìn đại kiếm ở không trung, kiếm khí như vậy hẳn vẫn có thể chém được hai đạo nữa.
Dùng kiếm khí để hóa kiếm có uy lực rất lớn, thấy Sói Hoàng Trắng tránh được, Trần Dương cũng vô cùng kinh ngạc, vừa rồi nó dùng Na Di sao?
Thế còn đánh kiểu gì nữa?
Chỉ cần tốc độ của đối phương đủ nhanh, thì kiếm khí của anh dù mạnh đến đâu cũng không thể đánh được nó.