“Rầm!”
Cửa bị người ta đá ra.
Sau đó Thiệu Tiểu Cường vênh váo bước vào, phía sau hắn còn mười mấy tên đàn em tay cầm mã tấu.
Đường Tĩnh nhìn thấy cảnh này thì chân nhũn ra, nếu không nhờ vịn vào Tô Trường Hà thì đã ngồi bệt xuống đất rồi.
Tô Trường Hà cũng không đỡ hơn bao nhiêu, sợ đến ngây người.
“Chao ôi, có mặt cả à?”, Thiệu Tiểu Cường nhìn Trần Dương nói: “Vừa rồi chẳng phải mày ngang ngược lắm sao? Ngang ngược lần nữa tao xem nào“.
Ánh mắt Trần Dương thoắt cái trở nên lạnh lùng, nói với Tô Diệu: “Bà xã, em đưa bố mẹ lên tầng đi, ở đây cứ giao cho anh“.
“Ông xã...”, Tô Diệu đang định từ chối đã bị Tô Trường Hà kéo lại.
“Diệu Diệu, mau lên… chúng ta trốn lên trên tầng”, Tô Trường Hà nói: “Mọi chuyện đều do thằng vô dụng này, cứ để cậu ta giải quyết đi“.
Nói xong, ông ta một tay kéo Tô Diệu, một tay đỡ Đường Tĩnh lên tầng.
“Thằng nhãi, đừng bảo tao không cho mày cơ hội”, Thiệu Tiểu Cường ngoáy tai nói: “Bây giờ thế này, mày quỳ xuống nhận lỗi xin tha với tao, rồi chuyển nốt 25 triệu cho tao, có khi tao vui lên lại tha cho mày“.
Trần Dương cau mày, bảo vệ ở Thiên Mộng Viên này rốt cuộc làm ăn kiểu gì vậy?
Sao đám người này vào đây được?
Bây giờ anh đang vô cùng bực mình.
Người có thể mua được nhà ở Thiên Mộng Viên ít nhất cũng là người giàu có tài sản hàng chục triệu, đối với bọn họ thì an toàn là trên hết. Bây giờ đám người này tay cầm hung khí vây chặn chủ nhà, nếu bị người khác nhìn thấy thì còn ai dám ở đây nữa?
“Thằng nhãi này, mày điếc à? Không nghe thấy anh Cường nói gì sao?”
Đúng lúc này, một người đàn ông bên cạnh hung dữ gầm lên với Trần Dương.
“Mẹ kiếp, còn không mau quỳ xuống!”
Dứt lời, một tên liền xông lên.
Trần Dương vẻ mặt lạnh lùng, giơ chân đá một cái.
Một cú đá mạnh mẽ khiến hắn bay thẳng từ trong nhà ra ngoài.
“Mẹ kiếp, nó dám ra tay, các anh em chém chết nó đi!”, Thiệu Tiểu Cường không ngờ Trần Dương còn dám phản kháng, vẫy tay một cái, đám đàn em phía sau liền vung mã tấu xông lên.
Đáng tiếc là đám người này dù có cầm vũ khí cũng chỉ là người bình thường cầm vũ khí, đối với một tu sĩ Tiên Thiên hậu kỳ như Trần Dương thì chỉ là muỗi.
Chỉ đấm đá mấy cái, đám người này đã bị đánh bay.
Ai nấy đều nằm trên mặt đất rên rỉ đau đớn, không gãy tay thì gãy chân.
Thiệu Tiểu Cường đã sợ ngây người, hắn biết Trần Dương giỏi đánh nhau, nhưng không ngờ lại giỏi đến mức này.
Đám người này đều là dân anh chị, chưa kể trong tay họ còn cầm mã tấu.
“Cậu... cậu đừng có lại đây...”
Hai chân Thiệu Tiểu Cường run lẩy bẩy.
Trần Dương bực tức cau mày, đá hắn lộn nhào, giẫm lên mặt hắn: “Mau đưa trang sức quý ra đây...”
“Trang…trang sức quý gì cơ?”, Thiệu Tiểu Cường biết rõ còn giả ngu hỏi.
“Đừng ép tao ra đòn đau!”
“Tao nói cho mày biết... Mày đừng có ngang ngược, chờ anh Báo đến mày sẽ đẹp mặt”, Thiệu Tiểu Cường nóng máu nói: “Chờ quân tao đến mày sẽ biết tay“.
“Tao không quan tâm anh Báo anh Hổ là ai cả, mau đưa trang sức đây”, Trần Dương mất kiên nhẫn, tóm lấy tay Thiệu Tiểu Cường vặn một cái.
“A...”
Thiệu Tiểu Cường lập tức kêu lên thảm thiết.
Tô Trường Hà và Đường Tĩnh trốn ở tầng hai nghe mà rùng mình.
“Không được, bố mau mở cửa đi, con phải xuống đó!”, Tô Diệu cắn môi, trong lòng vô cùng lo lắng.
“Diệu Diệu, con quan tâm thằng vô dụng đó làm gì?”, Đường Tĩnh kéo Tô Diệu lại, không cho cô mở cửa: “Đồ xui xẻo đó chỉ mang đến tai hoạ cho chúng ta thôi, nhà chúng ta sớm muộn cũng bị cậu ta hại chết“.
“Mẹ, sao mẹ có thể nói Trần Dương như vậy được?”, Tô Diệu sốt ruột dậm chân, cô sắp bị bố mẹ làm cho tức phát khóc.
“Có đưa hay không?”, Trần Dương dùng đến Phân Gân Thác Cốt Thủ mà Giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo tặng cho.
“Đau chết mất... Tôi đưa, tôi đưa...”, Thiệu Tiểu Cường nước mắt nước mũi giàn dụa, hắn cảm thấy cánh tay mình như rời ra, cái cảm giác bị bẻ xương rút gân đó khiến hắn đau muốn ngất đi.
“Mau lên!”, Trần Dương mất kiên nhẫn nói.
“Két!”
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng ma sát chói tai giữa lốp xe và mặt đất.
“Huỵch huỵch huỵch”
Sau đó, tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến, bên ngoài có ít nhất bốn năm mươi người đến.
“Ha ha ha, anh Báo đến rồi, mày toi rồi, thằng nhãi mày xong đời rồi...”, Thiệu Tiểu Cường lập tức cười như điên: “Thằng nhãi mày chết chắc rồi...”
Hắn còn chưa nói xong, mấy chục người đàn ông tay cầm rìu tràn từ bên ngoài vào, tên dẫn đầu để đầu trọc, trên cái đầu trọc lóc nhẵn nhụi xăm hình một đầu báo.
Người này chính là anh Báo mà Thiệu Tiểu Cường luôn miệng nhắc đến.
Nhân lúc Trần Dương phân tâm, Thiệu Tiểu Cường vội vàng bò dậy, vừa lăn vừa bò đến bên cạnh Hạng Báo: “Anh Báo, cứu em với, thằng nhãi này muốn giết em...”
Thiệu Tiểu Cường nước mắt nước mũi tèm nhèm chỉ vào Trần Dương, tố cáo: “Anh Báo, anh mà đến muộn chút nữa thì không gặp được em nữa rồi... Thằng nhãi này còn bảo chờ anh đến sẽ vặt đầu anh xuống làm bóng chơi…”
“Bốp!”
Thiệu Tiểu Cường còn chưa nói xong, Hạng Báo đã bất ngờ cho hắn một cái tát.
“Bốp bốp bốp!”
Thiệu Tiểu Cường còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, lại ăn thêm mấy cái tát nữa.
“Bốp!”
Cái tát cuối cùng khiến chiếc răng còn lại trong miệng Thiệu Tiểu Cường rơi ra.
“Mẹ kiếp, mắt mày mù à?”, Hạng Báo vừa kinh sợ vừa tức giận, sau đó một luồng cảm giác sợ hãi dâng lên.
“Anh... anh Báo... Tại sao anh... lại đánh em...”, Thiệu Tiểu Cường nói không nên lời, bây giờ hắn đã bị đánh cho ngu người. Rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao anh Báo lại đánh hắn?
“Mẹ kiếp, đánh thôi á? Tao còn muốn giết mày đây này”, nói xong, Hạng Báo rút chiếc rìu ở thắt lưng ra, sát khí nổi lên.
“Đủ rồi!”
Trần Dương quát một tiếng, khiến Hạng Báo sợ hãi suýt nữa đánh rơi chiếc rìu trong tay.
Phịch!
Hạng Báo đầu gối mềm nhũn quỳ xuống trước Mặt Trần Dương, dập đầu lia lịa: “Đường... Đường chủ, tôi đáng chết, tôi đáng chết... Làm phiền đến Đường chủ rồi ạ...”
Phịch phịch!
Hạng Báo vừa quỳ xuống, mấy chục tên đàn em đi cùng hắn cũng quỳ xuống dập đầu: “Xin Đường chủ tha tội!”
Sao cơ?
Thiệu Tiểu Cường nhìn thấy cảnh này, sợ tè ra quần.
Sau đó một dòng nước ấm chảy từ trên người hắn xuống.
Chuyện... chuyện này là sao?
Anh Báo gọi cậu ta là Đường chủ… Lẽ nào thằng nhãi này là cấp cao của tổ chức kia?
Vừa nghĩ đến đây, Thiệu Tiểu Cường đã sợ hồn vía lên mây.
“Hừ!”, Trần Dương lạnh lùng hừ một tiếng: “Ân Trường Không không nói với các anh sau này không được phép làm mấy chuyện phạm pháp này sao?”
Từ sau khi tiêu diệt nhà họ Thẩm, Trần Dương đồng thời ban bố mệnh lệnh ở Nhật Nguyệt Thần Giáo và Thần Long Giáo, không cho phép làm những chuyện vi phạm pháp luật nữa.
Thần Long Giáo có Kim Lân Hội, có Khuê Tử nên anh không cần lo lắng.
Không ngờ Nhật Nguyệt Thần Giáo vẫn lén cho vay nặng lãi sau lưng anh.
Hạng Báo này còn là đầu mục của Nhật Nguyệt Thần Giáo, tương đương với chấp sự của Thần Long Giáo, có thể nói chỉ đứng sau anh và Ân Trường Không, vậy mà còn đầu têu gây chuyện.
Đúng là coi những lời anh nói như gió thoảng bên tai.
“Đường chủ oan quá, chúng tôi đâu có làm vậy...”
“Còn dám cãi?”, ánh mắt Trần Dương lạnh lẽo: “Vậy chuyện hắn cho mẹ vợ tôi vay nặng lãi là thế nào? Còn cưỡng ép chiếm biệt thự của mẹ vợ tôi, còn lấy hết trang sức quý của vợ và mẹ vợ tôi!”
“Việc này... việc này...”, Hạng Báo sợ hãi, hắn không ngờ tên chó má này còn chiếm cả biệt thự của mẹ vợ Đường chủ, còn dám lấy trang sức quý của Đường chủ phu nhân và mẹ vợ, đúng là chán sống rồi mà.
“Đường chủ oan quá, từ khi anh hạ lệnh, chúng tôi đều rửa tay gác kiếm hết rồi”, Hạng Báo dập đầu bình bịch, chảy cả máu đầu: “Chúng tôi mở mấy tiệm cầm đồ ở thành phố Tây Xuyên, tên nhãi này là người phụ trách của tiệm cầm đồ, là hắn tự ý cho vay nặng lãi. Với lại, hắn chưa phải là đệ tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo chúng ta, vì vậy...”
Lúc này, Hạng Báo đã sợ mất hồn mất vía. Trần Dương hiện là Thánh Tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo, địa vị chỉ sau Giáo chủ và phu nhân, cho bọn họ vài lá gan cũng không dám đối đầu với anh.
Huống hồ Trần Dương còn cứu mạng tất cả bọn họ, chỉ riêng điều này bọn họ đã không dám làm trái ý anh.
Trần Dương cau mày, xem ra Hạng Báo không biết chuyện này thật.
“Được rồi, mọi người đứng hết lên đi, đừng dập đầu nữa”, Trần Dương xua tay nói.
“Cảm ơn Đường chủ!”
Hạng Báo sắc mặt vui mừng, đứng lên, máu tươi trên trán chảy xuống đầy mặt, nhưng hắn không dám lau đi.
“Đường chủ, tên này xử lý sao giờ?”, Hạng Báo chỉ Thiệu Tiểu Cường đang quỳ trên mặt đất, mấy chục đệ tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo vây quanh đều trừng mắt nhìn qua.
Ai nấy đều toả ra sát khí, Thiệu Tiểu Cường quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy: “Anh Báo... đừng giết em, em không biết cậu ta là đại ca, tha cho em, cho em một cơ hội đi...”
“Chọc giận Đường chủ mà muốn tao tha, nằm mơ...”
“Được rồi”, Trần Dương lạnh lùng nói: “Bảo hắn trả lại đồ, tha cho hắn một lần đi“.
“Mẹ kiếp, không nghe thấy Đường chủ nói gì sao?”, Hạng Báo đá hắn lộn nhào: “Mau trả lại đồ!”
Thiệu Tiểu Cường lăn mấy vòng mới dừng lại được, sau đó vừa lăn vừa bò lên xe, lấy hết số trang sức quý vừa rồi lục lọi được trong biệt thự ra.
Nhận số trang sức quý, Trần Dương chỉ vào những người bị anh đánh ngã trên mặt đất, ý là kéo bọn họ đi.
“Vâng!”
Sau đó các đệ tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo kéo bọn họ đi.
Trần Dương nói với Hạng Báo: “Tôi có một chuyện giao cho anh, sau khi về anh bảo Ân Trường Không thành lập một công ty bảo vệ, tên là... Thái Dương Thần...”
Hạng Báo cung kính đứng bên cạnh Trần Dương, lắng nghe cẩn thận từng câu nói của anh.
“Đã nhớ hết những gì tôi nói chưa?”, Trần Dương hỏi.
“Bẩm Đường chủ, đã nhớ hết ạ”, Hạng Báo cung kính đáp.
“Tốt, hãy nhớ tuyệt đối không được để người ngoài biết thân phận thực sự của chúng ta”, dứt lời, Trần Dương lại nói tiếp: “Sau này, công việc bảo vệ của Thiên Mộng Viên giao cho các anh“.
“Vâng, tôi đảm bảo hoàn thành mệnh lệnh“.
Trần Dương hài lòng gật đầu, đưa số điện thoại của Lý Mật cho Hạng Báo: “Đây là số của tổng giám đốc Thiên Mộng Viên, rồi anh liên lạc với cô ấy, cứ nói là tôi sắp xếp, anh là đội trưởng bảo vệ“.
Hạng Báo vui mừng gật đầu, cầm số điện thoại rời đi.
Chờ người của Nhật Nguyệt Thần Giáo rời đi, Trần Dương hét lên trên tầng: “Bà xã, em xuống đi, bọn họ đi cả rồi!”
Anh vừa dứt lời, cửa phòng ngủ tầng hai lập tức mở ra.
Tô Trường Hà thò đầu ra nhìn bên ngoài, thấy phòng khách không còn ai ngoài Trần Dương.
“Trần Dương, bọn họ đâu rồi?”, Tô Trường Hà hỏi.
“Đi rồi ạ!”, Trần Dương cười nói.
Lúc này, Tô Diệu lao ra khỏi cửa, nhanh chóng chạy xuống tầng, vẻ mặt lo lắng xem xét Trần Dương.
Thấy Trần Dương không bị thương, cô mới thở phào nhẹ nhõm: “Ông xã, may quá anh không sao“.
Trần Dương cảm thấy ấm áp trong lòng, anh giơ tay lên nói: “Bà xã, em xem đây là gì nào?”
Tô Diệu nhìn thấy sợi dây chuyền đính đá xanh trên tay Trần Dương, vẻ mặt vui mừng: “Thiên Không Chi Thành…”