“Các người đến tổng cộng là tám trăm người, mỗi người mười nghìn nguyên thạch cực phẩm, cũng đâu đến mức quá đáng nhỉ?”
Trần Dương cười nói.
“Cái gì, quá nhiều rồi đó!”
Đại Khánh chân quân của Độn Thế Tiên Cung phản đối.
“Bốn triệu nguyên thạch cực phẩm, sao cậu không đi cướp luôn đi?”
Pháp Quy Bồ Tát của Tiểu Quang Minh Thánh Địa tức giận.
Trần Dương nhếch miệng cười: “Ông nói không sai, tôi đang đi cướp đây!”
Một giây tiếp theo, sắc mặt của anh trở nên lạnh lẽo, sấm sét nổ giữa trời quang: “Dám phá hoại đại lễ khai tông của ông đây, ông đây giết các người thì làm sao? Còn không biết xấu hổ!”
“Cái này...”
Sức uy hiếp của Trần Dương quá mạnh mẽ, một đòn hạ hết mấy chục Uẩn Thần, sức chiến đấu quả là đáng gờm.
Hơn nữa, anh đã ngưng tụ được đạo quả, trong vòng một nghìn năm nếu không rụng xuống thì sẽ Hóa Thần.
Còn có Vô Cực Kiếm Tông ở phía sau bảo vệ, khả năng rụng hầu như không có.
Nạp Hải Tông cũng không phải là loại tông môn yếu kém, nội bộ tông môn có mười Uẩn Thần, chỉ cần điều này thôi đã có thể trở thành tông môn hàng đầu rồi.
Nếu mà làm lớn chuyện tuyệt đối sẽ không có gì tốt đẹp.
Mặc dù sau lưng bọn họ là Bồng Lai Tiên Tông và Ma Kha Giáo.
Đại Khánh chân quân khẽ cắn môi: “Được, lần này lỗi là ở chúng tôi“.
Ông ta chạm nhẹ vào nhẫn trữ đồ, hai mạch khoáng nguyên thạch cực phẩm bay ra!
Pháp Quy thấy vậy cũng không nói gì.
Chỉ đành giao ra hai mạch khoáng nguyên thạch cực phẩm.
Bốn mạch khoáng nguyên thạch cực phẩm về tay, Trần Dương mở pháp trận bảo vệ, cất chúng vào ngọn núi chính.
Linh khí một lần nữa được nhân đôi!
“Nhóc Diệp Thần, nhìn thấy chưa, cố gắng tu luyện, đến một ngày cậu cũng sẽ đạt cảnh giới như vậy“.
Cổ Lão nói.
Diệp Thần không đáp, nhưng mắt liên tục xuất hiện những tia sáng kì lạ.
Đó chính là khí phách của đại sư huynh sao?
“Tạm biệt!”
“A Di Đà Phật!”
Đại Khánh chân quân và Pháp Quy Bồ Tát cùng thở dài, đồng loạt kéo đệ tử rời đi.
Bọn họ cũng không còn mặt mũi nán lại nơi này.
“Đứng lại“.
Trần Dương gọi.
Sắc mặt của Đại Khánh và Pháp Quy trông thật khó coi: “Đạo hữu còn có gì chỉ giáo sao?”
“Đến đây cả đi, vào uống chén trà đã. Sao? Lẽ nào các người khinh thường Điêu mỗ à?”
Trần Dương ngạo nghễ nói.
Đại Khánh và Pháp Quy nghẹn lời, bị đánh bại, còn bị đuối lý, phải bồi thường nhiều nguyên thạch như vậy, người ta lại còn hào sảng mời lại làm khách, không ở lại không được.
Giới tu hành cái gì cũng có thể là giả, chỉ có nắm đấm là thật.
“Nếu đã như vậy thì xin làm phiền“.
“A Di Đà Phật, làm phiền đạo hữu“.
Hai người cúi đầu nhục nhã.
Trần Dương vung tay, pháp trận trên đảo mở ra.
Anh nói với các tu sĩ bên cạnh: “Hoan nghênh các vị đến dự lễ, rượu ngon có sẵn, xin mời ngồi“.
Không phải tất cả các tông môn đều vui vẻ tham dự, bọn họ nhỏ bé khép nép chỉ đến để hưởng ké; những kẻ không biết tự lượng sức mình muốn làm chuyện xằng bậy ở đây thì chết cũng không đền hết tội.
Bên kia, Hoành Dương chân quân cũng bị đánh cho tóe khói, nhờ sự trợ giúp của Liệt Dương chân quân đã giết chết một đại đế Yêu tộc, có hai con yêu nhanh chân chạy thoát.
Đến lúc này, đại chiến đã hạ màn, thi thể trôi nổi, máu nhuộm đỏ nước biển vẽ ra thảm cảnh của trận chiến.
Lúc này, một đạo kiếm quang xé trời lóe lên từ Càn Khôn Cảnh Tú Đồ của Hoành Dương chân quân.
Giây tiếp theo, Linh Nguyên chân quân phá giới mà ra.
“Pháp bảo của Hoành Dương đạo hữu vô cùng vi diệu, tại hạ bái phục“.
Linh Nguyên chân quân vừa bước ra đã biết trận chiến đã đi đến hồi kết, nhỏ nhẹ nói với Hoành Dương.
Lúc này, trông Hoành Dương vô cùng khốn đốn, áo cà sa rách tơi tả, trước ngực còn có vết máu loang, giày cũng mất đâu một chiếc.
“Linh Nguyên chó chết, ông chờ đó!”
Hoành Dương chân quân tức đến thiếu chút nữa phun máu, làm sao ông ta không biết Linh Nguyên chân quân gắp lửa bỏ tay người.
Tên khốn này trốn trong Càn Khôn Cảnh Tú Đồ thảnh thơi uống rượu, ung dung tự tại, hại ông ta biến thành tấm bia để mọi người chỉ trích.
“Hoành Dương chó điên, nếu ông không phục, chúng ta đấu lại!”
Cực Nguyên chân quân, Diệu Nguyên chân quân đứng ở sau lưng Linh Nguyên chân quân. Đối phương chỉ còn hai người, một trong hai đã tiêu hao khá nhiều sức lực, năng lực chiến đấu giảm đi một nửa.
Đánh cũng không xong: “Hành vi của Vô Cực Kiếm Tông, chúng tôi nhớ kĩ“.
Nói xong, Hoành Dương dẫn Liệt Dương chân quân rời đi.
Hôm nay xấu hổ đến mức không biết giấu mặt đi đâu.
Là người gây chiến trước mà lại bị đánh đến mức đó, éo le hơn là bọn họ còn đuối lý!
Đây cũng là lý do khiến Hoành Dương chân quân rút lui.
“Rảnh thì ghé Vô Cực Kiếm Tông làm khách nhé!”
Linh Nguyên chân quân nói với theo hai người bọn họ, Cực Nguyên và Diệu Nguyên thì khoái trá cười không ngừng.
“Rất cảm ơn ba vị sư huynh!”
Trần Dương chắp tay cảm ơn ba người kia, Khuê Xà và Hỏa Quang cũng lắc người đi tới.
Linh Nguyên không chỉnh cách xưng hô của Trần Dương, anh hiện giờ có đầy đủ tư cách để gọi Linh Nguyên là sư huynh.
Anh có sức để chống lại Uẩn Thần, nhưng vì anh không phải Uẩn Thần, nên không hiểu rõ sức mạnh thực sự của Uẩn Thần.
“Được rồi, lúc nãy chỉ là làm nóng người thôi, lâu rồi không đánh trận nào đã như vậy“.
Chiến đấu như vậy với Linh Nguyên chân quân mà nói không tính là gì, ông ấy chỉ còn cách Hóa Thần có nửa bàn chân.
Nếu thật sự ra tay thì chắc chắn hải vực trong phạm vi nghìn dặm không ai sống sót.
“Này, đây là quà mừng, tuy rằng các cậu không muốn đưa Nạp Hải Tông nhập Vô Cực Kiếm Tông, nhưng các cậu vẫn là người của Vô Cực Kiếm Tông“.
Linh Nguyên chân quân nói: “Trong này còn có quà của Tông chủ cho các cậu, ngoài ra còn tặng ba người một câu “Cứ làm việc thiện, đừng bận tâm nhiều đến tương lai”.”
Trần Dương nhận lấy nhẫn trữ đồ, Cực Nguyên chân quân cùng Diệu Nguyên cũng thấy áy náy, nên chuẩn bị vội một phần quà.
“Đi đây, có thời gian nhớ quay về tông môn!”
Nhìn ba người rời đi, lòng Trần Dương, Khuê Xà, Hỏa Quang đều thấy ấm áp.
Vô Cực Kiếm Tông luôn che chở cho bọn họ.
“Để xem Tông chủ và mấy lão già kia tặng gì nào!”
Trần Dương dùng thần niệm, thấy chủ yếu là tài liệu pháp bảo cần thiết cho một số đệ tử cấp thấp, cũng như hệ thống công pháp, thuật pháp, cùng với thần thông bậc thấp.
Tất nhiên quà xịn cũng có, mười mạch khoáng nguyên thạch cực phẩm!
Cực Nguyên, Diệu Nguyên tặng cũng xấp xỉ như vậy.
Cất hai mươi mạch khoáng nguyên thạch cực phẩm vào đảo. Trong vòng một nghìn năm, nồng độ linh khí của đảo sẽ không giảm, nếu tìm thấy mạch khoáng nguyên thạch cực phẩm dạng trưởng thành, Nạp Hải Tông sẽ thực sự có nền tảng hàng chục nghìn năm, thậm chí hàng trăm nghìn năm.
“Đi thôi, quay về đãi khách!”
...
Rượu đã ngà ngà, đồ ăn cũng hòm hòm, Trần Dương vỗ tay, không khí trong đại điện nhanh chóng trầm xuống.
Tất cả mọi người đều ngưng lại, mơ hồ nhìn Trần Dương ở trên khán đài.
“Thằng nhãi này lại muốn chỉnh ai nữa đây?”
“Không phải lại muốn bắt bí chúng ta đó chứ?”
Pháp Quy và Đại Khánh dùng thần niệm trao đổi với nhau.
Trưởng lão dẫn đội của Thuần Dương Tông - Cuồng Kiếm chân quân không có gì để lo ngại.
Đệ tử người ăn cứ ăn, người uống cứ uống. Không thể phủ nhận, đồ ăn thức uống mà Nạp Hải Tông chuẩn bị rất mới mẻ độc đáo, hương vị cũng rất ngon.
“Hoan nghênh các vị đến tham dự đại lễ khai tông của Nạp Hải Tông. Tuy rằng mới đầu có chút mâu thuẫn, nhưng sau khi chúng ta nói chuyện đàng hoàng thì khúc mắc đã được tháo gỡ“.
Trần Dương cười nói.
“Khốn kiếp, nếu không phải đánh thua cậu, cậu không khoác lác được đến hai câu đâu!”
Không hẹn mà gặp, tất cả đều nghĩ thầm trong bụng.
“Nạp Hải Tông chúng tôi yêu chuộng hòa bình, hy vọng tất cả cùng chung tay phát triển vùng biển xinh đẹp này“.
Trần Dương cười nói tiếp: “Hy vọng mọi người đừng có cái nhìn sai lệch, tất cả chúng ta đều là một phần tử của biển Vô Ngần“.
“Tên nhãi này nói nhảm gì vậy chứ?”
“Không biết, nhưng trong lòng tôi luôn có một loại dự cảm không lành!”
“Haiz, yên lặng quan sát xem sao!”
Trần Dương nói lời mở đầu, hai nữ đệ tử từ sau đi tới, trên tay bưng một khay gì đó.
Tất cả đều nhìn chằm chằm vật gì trông như viên gạch ở trên khay, ngơ ngác: “Thằng nhãi này cho bưng thứ này lên đây làm gì chứ?”
“Không biết nữa!”
“Các người không biết sao, đây là pháp bảo! Chuyên dùng để đánh người!”
“Thật à?”
“Giả mà được sao? Vừa rồi ông đây còn bị nó đánh ngất, khi tỉnh lại trên người chỉ còn lại chiếc quần con!”
“Còn có tôi nữa, tôi cũng bị vậy...”
Nghe mọi người bàn tán, Diệp Thần chột dạ. Vừa rồi đánh sướng tay quá, hình như đánh nhầm người phe mình rồi.
“Mọi người rất tò mò đúng không?”
Trần Dương gọi hai đệ tử đến.
Cho một người ra bên ngoài, một người ở lại bên trong.
“Thời điểm chứng kiến kì tích đã đến!”
Ở giữa, viên gạch nhấp nháy sáng lên, hình ảnh đệ tử đang đi bên ngoài ngay lập tức xuất hiện.
“Có thể thấy hình ảnh tôi không? Có nghe tôi nói rõ không?”
“Có thể!”
Hai người nói mấy câu rồi ngưng lại, Trần Dương nhìn mọi người nói: “Đây là máy truyền ảnh của Nạp Hải Tông chúng tôi!”
“Máy truyền ảnh gì chứ, đây không phải lưu ảnh thạch sao?”
Đám đông có người cười cợt: “Cậu làm thành viên gạch thì nghĩ chúng tôi không nhận ra sao?”
Dứt lời, đám người cười váng lên!
Trần Dương cũng không khó chịu, cười nói: “Lưu ảnh thạch của các người có thể nhìn được hình ảnh ở cách xa hàng triệu dặm không, có thể trò chuyện được sao?”
“Lưu ảnh thạch sao có thể nói chuyện được, người có kiến thức đều biết“.
Nói xong, người đó ngẩn người: “Cậu nói gì, cách hàng triệu dặm cũng có thể nói chuyện được sao?”
“Đúng vậy, ông thông minh lên rồi đó!”
Trần Dương cười nói: “Máy truyền ảnh của chúng tôi công dụng rất lớn, vượt qua cả truyền âm thạch tốt nhất trên thị trường, khoảng cách kết nối lên đến hai triệu dặm. Không chỉ vậy, trong vòng một triệu dặm còn có thể giao tiếp với con người thật. Loại cảm giác kì diệu này không phải truyền âm thạch và lưu ảnh thạch có thể so sánh được”.
“Cái gì? Khoảng cách kết nối có thể lên đến hai triệu dặm? Đây... sao có thể chứ?”
Người nọ lộ rõ vẻ mặt khoa trương.
Nếu có ai ở đây thuộc giới kinh doanh sẽ hiểu rằng người này là một người cò mồi!
Cò mồi này là do Trần Dương tìm đến.
“Đừng khoác lác, khoảng cách lớn nhất mà truyền âm thạch đạt được chỉ có một triệu dặm, cái của cậu những hai triệu dặm, sao có thể chứ?”
Dứt lời, có nhiều người hùa theo: “Đúng vậy, khoác lác nó vừa vừa!”
Trần Dương cười: “Biết là các người không tin mà!”
“Mau, kết nối với Vũ Thành chủ của thánh thành Hải Tân!”
Sau một hồi nhấp nháy, hình ảnh của Vũ Mộ Đạo xuất hiện trước mắt mọi người.
“Đã lâu không gặp, Điêu đạo hữu!”
Vũ Mộ Đạo tươi cười nhìn Trần Dương.
Trần Dương trò chuyện cùng ông ta một hồi, rồi quay nhìn đám đông nói: “Thánh thành Hải Tân cách nơi đây khoảng một triệu sáu trăm dặm, máy truyền ảnh của chúng tôi có hiệu quả tuyệt vời. Hầu như không có bất kỳ độ trễ nào và hình ảnh được truyền tải rất rõ ràng, ổn định. Đây là điểm mạnh của máy truyền ảnh của chúng tôi!”