Long Tế Chí Tôn

Chương 363: Chương 363: Đại hội Luận Đạo




“Dạ, anh rể!”

Lý Hổ cung kính gật đầu một cái, hắn đang định rời đi, thì Trần Dương mở miệng gọi: “Từ đã, anh còn có việc!”

“Anh đưa cho em một danh sách, em đem phát thiệp mời cho bọn họ, mời bọn họ một tuần sau, đến Băng Hỏa Đảo tham dự hôn lễ!”

Lý Hổ mừng rỡ như điên!

Hôn lễ, Trần Dương còn có thể kết hôn với ai được chứ, đương nhiên là chị mình rồi!

Hắn gật đầu như bổ củi: “Dạ được ạ, em sẽ lập tức đi làm ngay!”

“Ừ, đi đi!”

Trần Dương cười nói.

Trong danh sách của anh thì chỉ có một số người quen cũ, bọn họ cũng đã lâu không gặp mặt.

Triệu Hà Cầu, Chu Hữu Danh, Lưu Quốc Bang, Trương Lệ Nhân, Thạch Lỗi, Đinh Kiệt… còn có Lý Thiên Bá, Tống Huyên, cùng với… Trần Lỗi…

Cho dù đã lược bớt đi nhiều, nhưng danh sách vẫn khá dài, chừng mười mấy bàn.

Hệ thống quán bar của Triệu Hà Cầu đã có chi nhánh ở nước ngoài, trở thành thương hiệu quán bar lớn nhất thế giới.

Khách sạn Vương Triều của Chu Hữu Danh, và hệ thống nhà hàng cũng trở thành công ty đầu tàu cả nước.

Công ty bất động sản của Lưu Quốc Bang xét về tài sản đã vượt qua hàng trăm triệu.

Mỹ phẩm của Trương Lệ Nhân hiện giờ đứng số 1 trên thế giới, về hiệu quả của mỹ phẩm và sản phẩm dưỡng da của họ thì quá thần kỳ rồi.

Còn Thạch Lỗi, chắc là người kém cỏi nhất trong số bọn họ.

Nhưng mà nói kém cỏi vậy thôi chứ, trong tay hắn giờ là hàng trăm mỏ quặng, là một ông hoàng ngành mỏ.

Công ty khoa học kỹ thuật Liệt Dương của Đinh Kiệt làm ăn rất được, phát triển vượt bậc hơn nữa cũng là việc trong tầm tay.

Nhưng mà để so sánh với Trần Dương mười mấy năm như một, thì bọn họ thực sự đã già.

Không phải tất cả mọi người đều có thể đi ngược lại với tự nhiên được như Trần Dương, thời gian tuổi tác đối với anh dường như không chút tác dụng gì.

Những người này liên kết lại với nhau, dựa vào địa vị cũng như tiền bạc họ có trong tay, thì đúng là không ai địch nổi.

Nhưng giờ họ có được tặng món quà gì đi chăng nữa thì cũng cảm thấy bình thường, không được vui vẻ cho lắm.

Bởi vì bọ họ có nhiều tiền đi chăng nữa, thì cũng sao mà sánh được với Trần Dương.

Trương Lệ Nhân tự tay làm ra một bộ đồ trang điểm mang nhãn hiệu Thiên Tư, toàn bộ quá trình sẽ không có sự tham gia của người thứ 2 nào khác.

Trong phòng cô dâu, cô ta xung phong đảm nhận công việc làm thợ trang điểm.

Còn Đinh Kiệt, công ty Liệt Dương mấy năm nay tập trung vào mảng trí tuệ nhân tạo, lần này anh ta mang đến loại điện thoại sử dụng trí tuệ nhân tạo mà công ty đã nghiên cứu ra.

Triệu Hà Cầu thì thầu tất cả rượu trong tiệc cưới, toàn bộ đều là do ông ta tự tay làm riêng.

Lưu Quốc Bang sắp xếp toàn bộ nhạc lễ của buổi tiệc cưới.

Chu Hữu Danh chắc là thực tế nhất, ông ta bao hết công việc nhà bếp, mời những đầu bếp giỏi nhất trong nước đến.

“Tiểu Dương, chúc mừng cậu!”

Lý Thiên Bá từ một thanh niên kiêu ngạo, không biết kiềm chế giờ trở thành một người đàn ông vừa đĩnh đạc vừa trầm ổn. Cho dù không gặp mặt thường xuyên, nhưng tình nghĩa giữa hai người chưa bao giờ phai nhạt.

Cả đời này, nếu xứng với hai chữ anh em với Trần Dương, chắc chỉ có Lý Thiên Bá!

Tình nghĩa giữa bọn họ, là xuất phát từ tận đáy lòng.

Đứng bên cạnh anh ấy là một cậu bé khoảng 10 tuổi, nhìn giống Lý Thiên Bá như đúc, cậu bé chính là con trai lớn của Lý Thiên Bá, tên là Lý Ngạo.

Trên tay Lý Thiên Bá còn bế một cô bé, chắc chắc đây là con gái thứ hai nhà anh ấy, Lý Nhị.

Cô bé được bố mẹ yêu chiều hết mực, nhóc con này cũng rất nhanh nhẹn, thấy Trần Dương, chắp tay nói: “Chúc chú Trần đám cưới vui vẻ, sớm sinh quý tử”.

“Ha ha ha…”

Giọng thì như bà cụ non, khiến cho khách khứa bạn bè ai nấy nghe được đều cười to.

Tống Huyên nhìn cô bé với vẻ đầy yêu thương.

“Thiên Bá, chị dâu, mau ngồi đi!”

Vừa nói, Trần Dương vừa xoa xoa đầu Lý Ngạo: “Được lắm, đã Tiên Thiên rồi cơ đấy, khí tức có vẻ ổn, nhìn cái là biết được con đã cố gắng nhiều!”

“Cám ơn cha nuôi!”

Nghe được lời khen của Trần Dương, Lý Ngạo hết sức kích động.

Từ nhỏ cậu bé đã lớn lên cùng với câu chuyện về Trần Dương, cậu hết sức sùng bái tình nghĩa mà Trần Dương dành cho bố, bố mẹ cậu cũng dạy cậu như vậy.

“Qua bên kia chơi đi”.



Trần Dương cùng Lý Lâm đang mặc một bộ trang phục lộng lẫy bước ra giữa bạn bè khách khứa, những người hôm nay có mặt ở đây đều là bạn tốt của anh, Trần Dương cũng không có làm cao hay ra vẻ ta đây gì, hết sức mộc mạc, hai người không ngừng tiếp rượu bạn bè quan khách.

Bất kể là ai mời, Trần Dương cũng không hề từ chối, vì chỉ cần vận chân nguyên chút thôi thì rượu trong người anh cũng bay biến hết cả.

Còn Lý Lâm thì ngược lại, có vẻ hơi ngà ngà, khuôn mặt trắng xinh kia trở nên ửng đỏ, khiến cô ta đã xinh lại càng xinh hơn.

Ngay lúc này, một người đàn ông trung niên vẻ mặt đượm buồn bưng một ly rượu đi đến: “Đại ca, chúc anh đám cưới vui vẻ!”

Nếu gọi Trần Dương là đại ca thì từ trước đến giờ chỉ có một người chính là Trần Lỗi.

Mục Tư Tư đã ra nước ngoài, mấy năm nay Trần Lỗi không ngừng đi tìm cô ta, cho dù hiểu lầm năm đó đã được gỡ bỏ, nhưng vết thương vẫn còn đó.

Nhà họ Trần năm đó, chỉ vì hai kẻ lòng lang dạ sói, nghiệt súc mà sụp đổ, Trần Lỗi cũng đã phải bỏ ra nhiều công sức mới có thể duy trì được.

Cho dù hiện giờ Trần Dương đã trở thành Minh chủ Võ Lâm, nhưng cậu ta cũng không có mặt mũi nào dựa vào anh cả, dù sao những việc Trần Lỗi làm năm đó cũng thực sự quá đáng, Trần Dương không hận đứa em trai hồ đồ này đã là niềm hạnh phúc lớn đối với cậu ta rồi.

Trần Dương nhìn khuôn mặt đượm buồn của Trần Lỗi, trong lòng vô cùng chua xót, vỗ vỗ bả vai cậu ta, uống một hơi cạn sạch ly rượu: “Mấy năm nay em vất vả rồi, xử lý mọi chuyện trong nhà họ Trần tốt lắm”.

“Anh à, những chuyện này đều là chuyện em phải làm, nếu không có anh âm thầm trợ giúp, thì em sao có thể cầm cự nổi”.

Thật ra trong lòng cậu ta hiểu rõ, nếu không có sự trợ giúp của Trần Dương, nhà họ Trần sớm đã bị những gia tộc lớn lao vào cắn xé, thôn tính từ lâu rồi.

Chẳng nói đâu xa, Lý Thiên Bá và đám thủ hạ của Trần Dương cũng sẽ không bỏ qua cơ hội đó.

“Nào, qua đây, đây là chị dâu mới của em!”

Trần Dương nói với Lý Lâm: “Đây là em trai anh, Trần Lỗi!”

“Chị dâu, chào chị, em chúc hai người trăm năm hạnh phúc!”

Những lời này của Trần Lỗi đều xuất phát từ tận đáy lòng.

“Cảm ơn em!”

Thấy người nhà Trần Dương cũng đón nhận mình, Lý Lâm vô cùng mừng rỡ.

Lát sau, đến cảnh bái đường, bố mẹ Trần Dương ngồi trên ghế cười toe toét.

Lạy thiên địa, lạy cao đường, cuối cùng hai người tiến vào động phòng trong tiếng hò reo của mọi người.

Theo lý thuyết, thì mọi người cũng sẽ hóng xem động phòng như thế nào.

Nhưng đây là buổi động phòng của Trần Dương, ai dám lộn xộn chứ?

Ngoài Lý Thiên Bá ra, chắc chả ai dám, nhưng mà một mình anh ấy thì có ý nghĩa gì chứ?

Trong phòng cưới, hai người uống rượu hợp cần, tắt đèn, cởi bỏ quần áo.

Trần Dương đang tính đè lên người cô ta, thì Lý Lâm đột nhiên mở miệng nói: “Nhẹ… nhẹ nhàng một chút, không được đè mạnh lên con đâu đấy!”

Cái gì?

Trần Dương ngẩn ra, đưa tay sờ sờ lên trên bụng Lý Lâm, quả nhiên anh cảm nhận được một sinh bệnh bé nhỏ yếu ớt.

“Vậy sao em còn uống rượu?”

“Anh yên tâm, em không uống đâu, vừa vào đến dạ dày thì em đã dùng chân khí để đẩy tan hết rồi”.

Lý Lâm cười một tiếng, đến nổi đỏ mặt, vậy hóa ra là cô ta cũng dùng chân khí để đẩy hơi rượu ra.

“Vậy anh sẽ làm nhẹ nhàng thôi nhé!”

Cho dù con cái đã nhiều hàng đàn, nhưng Trần Dương vẫn vô cùng vui sướng.

Tuy nhiên, càng nhiều con thì áp lực đè nặng lên vai anh lại càng lớn, khát vọng đột phá lên cảnh giới cao hơn sẽ càng mãnh liệt.

“Dạ!”

Lý Lâm hừ nhẹ một tiếng, lòng tràn đầy vui sướng, cuối cùng cô ta cũng đã trở thành cô dâu của Trần Dương.

Đêm hôm ấy đầy nhẹ nhàng nhưng cũng đầy âu yếm, cũng làm đến mấy hiệp, cho dù Trần Dương không dùng hết sức, nhưng cũng vô cùng hài lòng.

Rạng sáng ngày hôm sau, Lý Lâm hầu Trần Dương thức dậy, sau đó dâng trà cho bố mẹ chồng, và các bà vợ khác.

Sau khi hoàn thành lễ ra mắt với các chị em, Trần Dương liền tuyên bố chuyện Lý Lâm có thai.

Song hỷ lâm môn, Băng Hỏa Đảo tràn đầy tiếng cười nói.



Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng.

Thoáng một cái đã sắp đến ngày đại hội Luận Đạo diễn ra.

Chưởng môn các môn phái lớn đều tìm đến đảo.

Đây là chuyện hiếm có trong thiên hạ, nhớ lần gần đây nhất cũng đã 10 năm trước.

Đó là khi Trần Dương bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hóa Sinh, lên đến đỉnh thế giới, anh truyền thụ hết chuyện mình tu luyện ra sao cho mọi người.

Khiến cho ai nấy đều bị thuyết phục.

Bọn họ cũng đã học hỏi được rất nhiều từ những kinh nghiệm tu luyện của Trần Dương.

Đại hội Luận Đạo lần này, mọi người đương nhiên là không thể nào bỏ qua.

Mọi người đến đây một cách vô cùng thành tâm.

Trên quảng trường rộng rãi của Băng Hỏa Đảo, có xây một bệ đài cao đến mấy chục mét, Trần Dương ngồi xếp bằng phía trên.

Phía dưới đầy ắp người, không dưới mấy chục nghìn.

Ngồi gần nhất chính là đệ tử đệ tôn của Đan Tông Trần Dương, vòng thứ 2 mới là Chưởng môn các phái.

Không ai cảm thấy bất mãn cả, điều này quả không nằm ngoài dự đoán.

Ban đầu cũng có không ít kẻ muốn đối đầu với uy quyền của Trần Dương, nhưng rồi cũng chết thảm, sau hàng loạt chính sách ôn hòa và những thủ đoạn cứng rắn, cuối cùng tất cả mọi người đều nghiêm chỉnh.

Hơn nữa, những gì Trần Dương hứa hẹn đều trở thành sự thật, Võ Lâm thái bình, xóa bỏ được sự phân cách giữa chính đạo và tà giáo, mọi người cũng chẳng cần đánh nhau làm gì nữa.

“Yên lặng!”

Giọng trầm ấm của Trần Dương truyền đến tai tất cả mọi người, ai nấy đều trở nên yên lặng.

10 năm trước cũng tại nơi đây tôi chia sẻ cho mọi người về cảnh giới Thiên Nhân Hóa Sinh, còn hôm nay, là một cảnh giới hoàn toàn mới!

Cái gì!

Trên Thiên Nhân Hóa Sinh còn có cảnh giới khác sao?

Ai nấy đều xôn xao, quảng trường bỗng trở nên sôi động.

Không thể nào, chuyện này là không thể, Thiên Nhân Hóa Sinh đã là đỉnh của võ đạo rồi, làm sao có thể còn cảnh giới khác được chứ!

Mọi người bị tin này làm cho trấn động.

Chợt đôi mắt của Chưởng môn Lục Đại Phái sáng lên, Trần Dương là tu sĩ đầu tiên đột phá lên được Thiên Nhân Hóa Sinh trong thời đại này, lời anh nói, nhất định có căn cứ.

“Mọi người yên lặng!”

Lần này đại sư huynh Đan Tông là Lý Hổ đứng lên, hắn nhìn quanh một vòng, dùng cái uy của cảnh giới Quy Chân hậu kỳ để trấn áp mọi người, ai nấy dần im lặng.

Đến khi đã hoàn toàn yên tĩnh, Chưởng môn Lục Đại Phái đồng loạt đứng lên, khom người chắp tay nói: “Xin Minh chủ chỉ dạy!”

Dứt lời, mấy chục nhìn người trong quảng trường cùng hô lên: “Xin Minh chủ rộng lòng chỉ dạy!”

Mấy chục nghìn đôi mắt khát khao nhìn về phía Trần Dương.

Trần Dương lạnh lùng nói: “Nhưng!”

“Con đường tu hành, vất vả gập ghềnh, khó khăn chồng chất, Hậu Thiên, Tiên Thiên, Phản Phác, Quy Chân, Thiên Nhân Hóa Sinh, mỗi một cảnh giới lại là một thế giới mới”.

“Hậu Thiên tụ khí, Tiên Thiên lột xác, Phản Phác tụ khí thành cương, Quy Chân ngưng dạ thành viên, Hóa Nguyên kết đan”.

Trần Dương vừa nói, vừa giơ tay lên, chặn lấy linh khí của trời đất, biến hóa kinh mạch cơ thể một cách huyền ảo trong không trung, mô phỏng quá trình tu hành.

Mọi người đều kinh hãi, họ cảm thấy những điều này chỉ thần tiên mới làm được.

Đây là cảnh giới mà con người có thể đạt đến hay sao?

Mọi người đều si mê nhìn hình ảnh to lớn của con người đang lơ lửng trong không trung, toàn bộ quảng trường trở nên im lặng, thậm chí nghe được cả tiếng giọt nước rơi.

Ngay cả bọn họ cũng không dám thở mạnh, sợ quấy rầy Trần Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.