“Nguy rồi!”
“Mau ngăn ông ta lại!”
Pháp Tàng sợ hãi cực độ, khi Uẩn Thần vào đó thì khó lòng có đường sống, đây không phải là tự tìm đến cái chết sao?
Liệt Kiếm chân quân vội vàng ném ra một lá bùa.
“Phong Thiên Phù!”
Trong nháy mắt, lốc xoáy đã bị ngăn cách, Trường Lưu chân quân đã bị cản lại.
“A Di Đà Phật!”
Pháp Tàng gỡ chuỗi tràng hạt của mình xuống ném tới, trói ông ta lại.
Trường Lưu chỉ muốn tiến vào, nào có muốn chiến đấu, nhưng cuối cùng lại bị giam cầm!
“Liệt Kiếm đạo hữu, tôi và ông liên thủ, phong tỏa cấm địa!”
“Được!”
Liệt Kiếm chân quân gật đầu đồng ý, ngưng tụ pháp lực, phong tỏa lối ra khu cấm địa.
Xong xuôi hết thảy, Pháp Tàng thu hồi tràng hạt, không nói gì, dẫn người rời đi.
Liệt Kiếm chân quân cũng vậy, nhưng Trần Dương lại chọn đường khác, vì anh sợ Diệp Thần nhận ra mình.
Liệt Kiếm chân quân cũng không giữ anh lại, chỉ nói: “Anh bạn, lên đường cẩn thận“.
Nói rồi dẫn đệ tử rời đi.
Những tông môn nhỏ càng không dám ở lại, họ sợ trở thành tấm bia trút giận của Trường Lưu chân quân.
Đệ tử Độn Thế Tiên Cung bình thường rất cẩu thả, nhưng ai cũng biết pháp thuật của bọn họ cao siêu, pháp bảo thì nhiều, cuối cùng hôm nay lại bị tận diệt.
Nói ra chỉ sợ không ai tin.
Trường Lưu chân quân khiếp đảm, khi đi dẫn theo hơn hai trăm đệ tử, lúc về chỉ còn lại một mình.
Về biết ăn nói thế nào đây?
Lúc này, một ý nghĩ hiện lên trong đầu ông ta: “Có lẽ nào Thuần Dương Tông và Tiểu Quang Minh Thánh Địa ngầm thông đồng chèn ép mình?”
Ý nghĩ này vừa lóe lên thì làm cách nào thì không xua đi được nữa.
“Chắc chắn là vậy, đám tiểu nhân đê tiện đó giết đệ tử của mình, tội đáng chết!”
Đối với những tông môn có thế lực, khả năng chiến đấu là quan trọng, nhưng những đệ tử là tương lai của tông môn lại càng quan trọng hơn.
Một thế hệ bị tụt hậu thì muôn đời sẽ bị rớt lại đằng sau, đây chính là muốn lung lay Độn Thế Tiên Cung từ tận gốc rễ.
Trường Lưu chân quân tự cho rằng mình đã lật ra được âm mưu, điều khiển Nhật Nguyệt Bảo Thoa cấp tốc quay về tông môn bẩm báo Tông chủ.
Kết thúc lịch luyện, các đại tông môn đồng loạt quay về, tin tức đệ tử Độn Thế Tiên Cung tuyệt diệt cũng được lan truyền.
Độn Thế Tiên Cung trong phút chốc trở thành trò cười cho thiên hạ.
Thuyết âm mưu rằng Thuần Dương Tông và Tiểu Quang Minh Thánh Địa ngầm thông đồng chèn ép càng ngày càng lan truyền rộng rãi.
Như một cơn sóng ngầm lặng lẽ hình thành trong lòng đại dương, dần dần dẫn đến hàng loạt trận loạn chiến.
Nhưng đó đều là chuyện sau này.
Trần Dương lượn khắp nơi tìm bốn loại thần lôi còn lại.
Hỏa lôi là dễ tìm nhất, ở biển Vô Ngần, chẳng có gì nhiều bằng núi lửa.
Lại còn là siêu núi lửa, nếu mà ở trên Địa Cầu thì loài người sớm đã tuyệt chủng như khủng long rồi.
Thu được linh hỏa Hồi Thiên, Trần Dương rất hài lòng với phòng ngự nhiệt độ cao.
Anh tìm được miệng núi lửa rộng mấy trăm mét, nhiệt độ ở đây lên đến mấy mươi nghìn độ, miệng núi lửa đã vôi hóa.
Trần Dương chém một kiếm vào dòng dung nham sục sôi, dung nham lập tức phun trào dữ dội.
Hỏa lôi đã được sinh ra ngay tại thời điểm núi lửa phun trào.
Trần Dương không quan tâm đến nguyên lý gì cả, anh chỉ biết đây là cách đơn giản nhất và nhanh gọn nhất để thu được hỏa lôi.
Tuy cách thức có chút bạo lực, nhưng có hiệu quả là đủ rồi.
Anh luôn là người thực dụng.
Không biết đã tác động khiến bao nhiêu ngọn núi lửa phun trào, cũng không biết đã đi qua mấy trăm nghìn dặm, cuối cùng sau một tháng trời, Trần Dương cũng đã luyện hỏa lôi đến viên mãn.
Khởi phát song lôi có thể tiêu diệt sự sống trong phạm vi hải vực Thế Lực, yêu hoàng trung kỳ không có khả năng chống đỡ.
Uy lực quả thực rất ghê gớm.
Ghê gớm hơn, chính là thiên phú của Trần Dương.
Từ lúc anh bước vào đại lục Thần Ma, bất kể là công pháp hay thần thông gì cũng đều không thể làm khó anh.
Cho dù là luyện, hay học, hay hiểu cái gì, anh đều giỏi hơn so với người khác.
Dĩ nhiên đó đều là suy nghĩ chủ quan của Trần Dương.
Ngũ Lôi Chính Pháp càng về sau càng khó tìm. Kim lôi, mộc lôi, thổ lôi: ba loại này là khó tìm nhất.
Như kim lôi, chỉ hình thành ở mỏ quặng.
Trần Dương đi đâu để tìm được nhiều mỏ quặng như vậy chứ?
Tìm được nhiều mỏ quặng như vậy thì phát tài rồi chứ còn gì nữa?
Còn mộc lôi, bắt buộc phải là gỗ có thuộc tính thuần nhất. Thổ lôi tạm thời vẫn chưa biết được, phải đi tra điển tích tông môn mới biết.
Bay đến Thất Bảo Trai, Trần Dương hào phóng vung mấy triệu nguyên thạch thượng phẩm, treo giải thưởng cho ba loại nhiệm vụ.
Đúng là có tiền thì thích gì làm nấy, niềm vui của việc tiêu tiền kiểu này không phải bất cứ người nào cũng có thể cảm nhận được.
Rời Thất Bảo Trai, Trần Dương lên phi thuyền đường trường trở về hải vực Hoảng Loạn.
Đó là hành trình nhàm chán kéo dài hai mươi ngày, Trần Dương mua được hàng loạt thư tịch về nền tảng pháp trận và nền tảng đan dược.
Một bộ dùng để nghiên cứu về tính khả thi của việc khảm đường vân pháp trận lên cơ thể người, một bộ để phục vụ cho việc luyện đan.
Tu hành là một hành trình vời vợi, không bao giờ được tự mãn. Chỉ có khi nắm được cái cốt lõi, mới có thể đi càng xa và nhanh.
Thứ Trần Dương thiếu thốn nhất chính là thời gian.
Nháy mắt anh đã lọt vào đây nửa năm.
Không biết lúc bắt đầu anh lấy đâu ra dũng khí để nói ra hẹn ước mười năm.
Nếu mười năm sau không thể trở về, không biết sẽ xảy ra chuyện lớn gì đây.
Biết làm sao được, vì vợ vì con, vì cuộc sống hạnh phúc của chính mình, anh phải giành giật từng giây để khiến bản thân trở nên lớn mạnh.
Hai mươi ngày trôi qua trong nháy mắt, lý thuyết của Trần Dương ngày càng hoàn thiện hơn, và thử nghiệm của anh dành cho Diệp Thần cải thiện ít nhất là gấp đôi.
Đến hải vực Hoảng Loạn, nhiệm vụ Trần Dương đưa ra cũng có phản hồi!
Tin tức về kim lôi, mộc lôi, thổ lôi được viết trên ba cuộn giấy da dê niêm phong.
Ba cuộn giấy da dê này ngốn của Trần Dương cả mấy triệu nguyên thạch thượng phẩm.
Kim lôi thường thấy ở các gò kiếm của Vô Cực Kiếm Tông.
Mở cuộn giấy da dê đầu tiên, Trần Dương thiếu chút nữa hộc máu.
Vô Cực Kiếm Tông?
Thì ra kim lôi ở ngay trước mắt anh, lại khiến anh tiêu tốn cả mấy triệu nguyên thạch thượng phẩm.
Mộc lôi nằm ở một nơi gọi là biển Sâm Lâm ở hải vực Đông Hoang, nó là một cánh rừng trải dài cả nghìn dặm, không ai dám bén mảng đến vì là sào huyệt của bọn hải yêu.
Thổ lôi thì có lẽ tồn tại ở Đại Địa Tông, một tông môn ở Nam Vực, chuyên tu luyện công pháp hệ thổ.
Trần Dương thiếu chút nữa đã xé nát cuộn giấy da dê.
Có lẽ là sao chứ?
Thật quá sơ sài!
Lỗ, lần này thật sự lỗ nặng!
Trần Dương nghiến răng nghiến lợi. Nhất định phải khiếu nại chi nhánh hải vực Hoảng Loạn, làm ăn qua loa lấy lệ!
Dựa vào thân phận hội viên đẳng cấp, tất nhiên anh có quyền đi khiếu nại, chỉ cần có chứng cứ xác thực, người ở chi nhánh hải vực Hoảng Loạn nhất định sẽ lĩnh đủ.
Gấp cuộn giấy da dê lại, Trần Dương bay thẳng về phương Bắc.
Trần Dương nhất định phải ghé đảo Thiên Lang cách đây ba triệu dặm.
Nơi đó có lẽ sẽ là sơn môn của Nạp Hải Tông.
Đường sá xa xôi, ngoài những lúc gấp gáp phải đi đường bộ, còn lại đa phần Trần Dương đều luyện thủy độn.
Thuật thủy độn là một môn công pháp trung phẩm cấp Thần, chứ không phải thần thông.
Nó là thuật pháp, không phải thần thông.
Trần Dương cũng học thêm được một loại công phu, ngày thứ mười, Trần Dương dùng thuật thủy độn đi đến đảo Thiên Lang.
Trong vòng một ngày có thể vượt nghìn dặm biển.
Tuy rằng mới đầu tốc độ có hơi chậm, nhưng càng về sau càng tăng tốc.
Thêm mười ngày, mức độ lĩnh hội thuật thủy độn của Trần Dương ngày một gia tăng.
Trong một ngày đã có thể vượt một trăm nghìn dặm biển, vô cùng nhanh.
Hết ngày này đến ngày khác, đến ngày thứ hai mươi lăm, Trần Dương đã đến được đảo Thiên Lang.
Thuật thủy độn của Trần Dương đã đạt đến 150 nghìn dặm mỗi ngày, càng về sau anh càng dùng ít pháp lực hơn, điều này là nhờ vào hiểu biết về thuật thủy độn của Trần Dương ngày một thâm sâu.
Nghỉ chút để phục hồi pháp lực, Trần Dương vận pháp quyết Mạc Như truyền cho, đánh ra liên tiếp mấy trăm đạo ánh sáng.
Nước biển cuồn cuộn dâng, vô số bọt khí sủi lên.
Một đỉnh núi hiện ra, rồi dần dần hình dạng ngọn núi cũng bắt đầu lộ lên.
Một lớp cách ly mỏng nhưng vững chắc ngăn cách nước biển ở bên ngoài, hoa cỏ cây cối trên đảo vẫn nguyên vẹn, thậm chí có không ít sinh vật sinh sống!
Mấy giờ sau, toàn bộ hình dạng hòn đảo mới lộ hết.
Hòn đảo này là hòn đảo tầm trung lớn ngang ngửa đảo Loạn Sát, dài cả nghìn dặm, rộng cũng đến trăm dặm.
Dùng làm sơn môn của Nạp Hải Tông thì không có gì hợp lý hơn!
Vật báu nghìn năm của Lang Tà chân quân không rõ là có gì hay ho, Trần Dương thực sự rất chờ mong.
Phá giải pháp trận của Lang Tà chân quân bày bố, Trần Dương tiến vào trong động. Bên trong là một thế giới thu nhỏ, giống y chang tiểu thế giới Phá Bại trong Lang Nha Bảng.
Vật báu ngàn năm của Lang Tà chân quân không ít, bao gồm cả những vật báu ông ta chuẩn bị để Mạc Sát tu luyện. Trần Dương không tính ôm hết những thứ này.
Nói thế nào đi nữa, Mạc Sát cũng là đồ đệ của anh ở đại lục Thần Ma, cũng không thể để tu vi của nó kém quá được.
Gom hết những thứ có ích, còn lại Trần Dương cho hết vào nhẫn trữ đồ, anh bây giờ là người kiêm nhiều chức trách.
Nạp Hải Tông cần phát triển, Hàng Cổ Đệ Nhất Tông thì càng cần phải phát triển.
Nhưng chỉ dựa vào một mình anh đi tìm kiếm bảo vật trên trời dưới đất, thật sự mệt muốn chết!
Nạp thêm một vài đệ tử có thiên phú rồi vừa làm sư huynh vừa làm Tông chủ, chẳng phải rất tuyệt vời sao?
Trần Dương tìm tòi hết đảo Thiên Lang, phát hiện ba mạch khoáng nguyên thạch trung phẩm, và mười mạch khoáng nguyên thạch hạ phẩm.
Có mạch khoáng nguyên thạch làm nền tảng nghĩa là có đủ cơ sở để khai tông lập phái.
Không thể nào lập tông môn ở một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi đúng không?
Bày pháp trận quanh đảo Thiên Lang với những đảo chìm xung quanh xong, Trần Dương gọi Khuê Xà và Hỏa Quang.
Nhưng do khoảng cách đã vượt quá một triệu dặm, truyền âm thạch bị mất công hiệu.
Phải làm sao?
Trần Dương xoa xoa cằm, đâu thể chạy đi chạy về được?
Anh cũng không thể mang theo đảo Thiên Lang về.
Nơi đây hẻo lánh, tài nguyên cằn cỗi, trong phạm vi 200 dặm không có tông môn nào. Cho dù có cũng chỉ là một vài tông môn không có sức ảnh hưởng, chẳng có nghĩa lí gì.
Trần Dương tính đi tính lại, nơi này cách xa lục địa hơn bảy triệu dặm, cho dù dùng phi thuyền cũng phải mất hai tháng. Nơi hẻo lánh như vậy cũng không có ai ghé đến.
Cho nên những môn phái nhỏ ở đây cũng chật vật, chỉ có thể kiếm chút tài nguyên trong lòng biển để tu luyện.
Quay về thì không thực tế, cho nên chỉ có thể gọi hai yêu đến đây.
Trần Dương nghĩ ngợi, tại sao không thăng cấp cho truyền âm thạch?
Anh nhớ đến sóng vô tuyến, sóng điện từ ở Địa Cầu có thể truyền tin tức đến những vùng xa xôi ngoài không gian.
Cả mười triệu ki lô mét vẫn không thành vấn đề, có thể học hỏi một chút.
Tu sĩ cũng có chỗ tốt, cảnh giới càng cao, có thể tùy ý lục lại trí nhớ, thậm chí anh có thể khẳng định anh còn nhớ cả chuyện từ ngày còn bé xíu.
Nhưng mà kí ức vô chừng, muốn lục lại tốn không ít thời gian.
Tuy rằng không biết chế tạo thiết bị vô tuyến, nhưng những nguyên lý cơ bản đều đã được học.
Phân tích nguyên lý xong xuôi, Trần Dương nở nụ cười. Nói trắng ra, truyền âm thạch chính là bộ đàm ở thế giới huyền huyễn.
Chỉ là phải tăng khoảng cách của bộ đàm lên đến triệu dặm!
Chỉ cần tăng mức khuếch tán, về mặt lý thuyết có thể tăng khoảng cách truyền tin lên đến mấy chục triệu ki lô mét, thậm chí đến cả nghìn tỷ ki lô mét.
“Lần này, e rằng hai bọn họ sợ chết khiếp!”
Trần Dương cười đắc chí.