Long Tế Chí Tôn

Chương 434: Chương 434: Đến thành Vô Úy




Thời gian lặng lẽ trôi qua, trong núi Thập Vạn, Hồ Duệ cảm thấy vết thương của mình đã đỡ hơn chút, bèn chui ra khỏi một hang động bí mật.

Tên kiếm tu kia lợi hại thực sự, phế mất một chiếc đuôi của hắn, lại còn khiến linh hồn hắn bị thương, thậm chí đến Nguyên Thần cũng đầy vết nứt.

Giờ chỉ có cách bảo Thiên Yêu đại nhân ban cho tổ huyết, nếu không… phải mất cả trăm năm thì vết thương của hắn mới lành hẳn được.

Nhưng bây giờ hắn làm gì còn mặt mũi mà trở về chứ?

Nhưng vẫn phải trở về, chẳng còn cách nào khác, hắn nơm nớp đến điện Thiên Yêu.

Đến điện Thiên Yêu, gọi liền mấy tiếng mà không thấy bóng dáng Thiên Yêu đại nhân đâu, điều này khiến Hồ Duệ cảm thấy vô cùng lo lắng.

“Lẽ nào Thiên Yêu đại nhân đã biết mình thất bại nên không muốn gặp nữa?”

Hồ Duệ nghĩ đến đây thì trong lòng nặng trĩu.

“Thuộc hạ Hồ Duệ cầu kiến Thiên Yêu đại nhân!”

Hồ Duệ cắn răng kêu lên lần nữa.

“Mọi chuyện làm đến đâu rồi?”

Giọng nói đột ngột vang lên phía trên, Hồ Duệ mừng rỡ, vội vàng ngẩng đầu lên. Trên bảo tọa có một cái bóng đen, không phải Thiên Yêu thì còn ai vào đây nữa?

“Phịch” một tiếng, Hồ Duệ lập tức quỳ xuống đất.

“Hửm?”

Cái bóng đen đổi giọng: “Xảy ra chuyện rồi à? Sao chỉ mỗi ngươi đến? Con gấu ngu ngốc kia đâu rồi?”

“Bẩm Thiên Yêu đại nhân… Gấu Hoàng bị kiếm tu giết rồi ạ!”

Sao cơ?

Cái bóng đen đột ngột trướng lên, hai luồng ánh sáng đỏ như đèn lồng lóe lên, đó chính là mắt của ông ta, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.

Hồ Duệ không dám giấu giếm, kể lại tường tận chuyện tấn công thành Vô Úy mấy ngày trước.

Trên bảo tọa, cái bóng đen thu nhỏ lại, cả đại điện rộng lớn yên tĩnh chết chóc.

Sau đó Hồ Duệ cảm thấy một luồng khí tức cực kỳ lạnh lẽo lan đến, hắn không dám động đậy, để mặc luồng khí tức này lượn lờ trong người hắn.

Hiện giờ hắn kinh mạch tổn thương, Nguyên Thần nứt vỡ, đã bị thương nặng.

Sau khi chắc chắn Hồ Duệ không nói dối, cái bóng đen lại lên tiếng: “Ngươi có biết tên tu sĩ loài người kia thuộc tu vi gì không?”

Hồ Duệ quỳ rạp xuống: “Thuộc hạ vô dụng, tên kiếm tu kia giết chúng thuộc hạ như giết gà vậy!”

Năm yêu hoàng, kẻ thì chết kẻ thì bị thương, chẳng ai có thể đỡ được một kiếm của hắn.

Tu vi của hắn quả thực đáng sợ, thành Vô Úy nghìn năm nay đã bao giờ có người lợi hại như vậy chứ?

Đương nhiên không tính lão già tên “Cốt” kia.

“Vô dụng!”

Cái bóng đen bắt đầu thấy bồn chồn, tu sĩ kia trấn thủ thành Vô Úy, e là ông ta cũng không phải đối thủ, dù sao cũng có cách biệt quá xa.

Không có máu ăn thì ông ta làm sao có thể mài mòn phong ấn?

Ông ta đã bị nhốt ở nơi quái quỷ này nghìn năm rồi, cứ tiếp tục thế này thì chút chân linh ít ỏi của ông ta sẽ bị tiêu diệt mất.

Hồ Duệ run như cầy sấy, đại nhân nổi trận lôi đình, chút khí tức tỏa ra từ phía trên đã khiến hắn vô cùng sợ hãi.

“Xin Thiên Yêu đại nhân tha cho thuộc hạ!”

“Ngươi còn mặt mũi bảo ta tha sao?”

Hồ Duệ úp mặt xuống đất, không dám nói gì.

Một lúc lâu sau, cái bóng đen cũng hết giận, chẳng còn cách nào khác, ông ta vẫn phải dựa vào đám vô dụng này đi lấy máu ăn. Nếu quả thực không được thì nghĩ cách dụ tên tu sĩ loài người kia đến đây.

Cho dù là cảnh giới Uẩn Thần mà đến đây thì cũng chỉ có đường chết.

Nghĩ đến đây, ông ta hừ một tiếng: “Thôi vậy, nể tình trước kia, ta tha cho ngươi một mạng!”

Hồ Duệ nghe vậy thì mừng như điên, vội vàng dập đầu: “Cảm ơn Thiên Yêu đại nhân tha mạng, cảm ơn Thiên Yêu đại nhân…”

“Ngươi đừng vội mừng sớm như vậy”.

Cái bóng đen ngắt lời hắn: “Ta có một nhiệm vụ giao cho ngươi đây, nếu ngươi hoàn thành, đương nhiên ta sẽ bỏ qua, nhưng nếu ngươi không hoàn thành… thì đương nhiên là đầu rơi xuống đất, không chỉ vậy, ta còn diệt cả tộc Thanh Khâu của ngươi nữa!”

Lời của ông ta khiến Hồ Duệ thấy cổ chợt lạnh: “Bất kể là nhiệm vụ gì, Hồ Duệ dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không từ!”

“Tốt, ngươi hãy đi dụ tên tu sĩ loài người kia đến điện Thiên Yêu!”

Sao cơ?

Hồ Duệ nghe vậy thì sững sờ.

Bảo hắn… đi dụ tên kiếm tu kia đến? Đây là nhiệm vụ bất khả thi có được không hả?

Đừng nói là dụ, e là hắn vừa ló mặt đã bị chém chết rồi.

Bây giờ hắn đã sợ Trần Dương đến tận xương tủy, điều này khó mà thay đổi được.

Lại thêm bây giờ hắn đang bị thương nặng, thực sự không có khả năng làm được việc đó.

“Thiên Yêu đại nhân, hiện giờ thuộc hạ đang bị thương nặng, sao có thể dụ được…”

Còn chưa nói xong, ba giọt máu đen như mực, tỏa ra khí tức lạnh lẽo lơ lửng giữa không trung.

Hơi thở của Hồ Duệ lập tức trở nên dồn dập: “Ba… ba giọt tổ huyết!”

Hắn vô cùng kích động, trái tim đập thình thịch.

“Dùng hai giọt hẳn có thể giúp ngươi hồi phục, giọt thứ ba này có chứa bản lĩnh của ta, lúc gặp nguy hiểm hãy bóp vỡ nó, sẽ bảo vệ được chiếc đuôi gốc của ngươi”.

Cái bóng đen thản nhiên đáp.

“Cảm ơn Thiên Yêu đại nhân, cảm ơn Thiên Yêu đại nhân, thuộc hạ nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ”.

Hồ Duệ thu lấy ba giọt tổ huyết như nâng niu bảo bối, có ba giọt tổ huyết này, hắn không những có thể khôi phục đỉnh cao, mà còn có thêm bản lĩnh giữ mạng. Lần này hắn đến điện Thiên Yêu đã cược thắng rồi.

Nhìn bóng lưng Hồ Duệ rời đi, trong cái bóng đen vang lên tiếng chửi rủa: “Vô dụng, một lũ vô dụng… lãng phí tinh huyết quý giá của ta!”

Trước kia ông ta bị tổn thương linh hồn, trạng thái hiện giờ rất bất ổn, bây giờ lại trích ra ba giọt tinh huyết, chính là lúc ông ta yếu ớt nhất.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chờ Hồ Duệ lừa được tên kiếm tu loài người kia đến, ăn thịt tên kiếm tu cao cường kia, chắc hẳn ít nhiều có thể giúp ông ta khôi phục được một chút nhỉ?



Trên phi thuyền Độ Không, Đạo tử Hình Luật Ti Trương Nguyệt Minh đứng dậy, nhìn thành trì phía xa, thở dài: “Mau nhìn kìa, đến thành Vô Úy rồi!”

Vừa dứt lời, tất cả mọi người trên phi thuyền đều đứng dậy.

Ba ngày nay, bọn họ ăn uống vệ sinh đều trong không gian nhỏ hẹp này, cực kỳ bất tiện, phong cảnh dù đẹp đến đâu thì bọn họ cũng nhìn phát chán lên rồi.

Có người còn mắc chứng sợ độ cao, cả ba ngày nay đều trong trạng thái choáng váng.

Ba ngày bay cả chục nghìn dặm, cuối cùng bọn họ cũng được đặt chân lên mặt đất.

Chu Phục Ma lưng đeo hộp kiếm, hắn là Đạo tử Tập Yêu Ti, cũng là người điều khiển phi thuyền Độ Không này.

Hắn nhón tay, phi thuyền Độ Không từ từ hạ xuống, bọn họ nhìn thấy đồng bằng vô cùng hỗn loạn, và cái khe sâu không thấy đáy kia, máu thú gần như nhuộm cả vùng đất rộng lớn thành màu đỏ.

Cho dù ở độ cao trăm mét, bọn họ cũng có thể ngửi thấy mùi máu tanh xộc lên.

Toi rồi, toi rồi, nơi này chắc chắn đã xảy ra một trận chiến ác liệt.

Tất cả mọi người đều thót tim lại, xem ra mọi chuyện vẫn đi theo chiều hướng mà bọn họ không mong muốn.

Mau, tăng tốc độ lên!

Lý Trường Không thúc giục.

Hắn là Đạo tử của Đạo Ti.

Còn Đạo tử của Ký Mệnh Ti thì từ lúc lên phi thuyền đến giờ vẫn chưa tỉnh táo được lúc nào.

“Không… vẫn chưa thảm sát cả thành đâu, tôi cảm ứng được trong thành có rất nhiều sự sống”.

Chu Phục Ma nói.

Hắn là Ngưng Đan hậu kỳ, trong số tất cả mọi người, tu vi của hắn là cao nhất.

Phi thuyền Độ Không còn cách mặt đất mấy chục mét, cuối cùng cũng đến thành Vô Úy. Họ nhìn thấy tường thành đã sụp quá nửa phía dưới, và mấy nghìn dân phu đang xây đắp tường thành.

Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.

Trên tường thành cũng có không ít tướng sĩ đang đi tuần.

“Mọi người mau nhìn kìa, kia là cái gì vậy?”

“Sao lại có thuyền bay ở trên trời nhỉ?”

Mọi người bên dưới nhao nhao kêu lên.

Nghe bọn họ nói, ai nấy trên phi thuyền Độ Không đều tỏ vẻ kiêu ngạo, đúng là lũ nhà quê, đến phi thuyền Độ Không cũng chưa thấy bao giờ.

Phi thuyền từ từ hạ xuống đất, cửa khoang mở ra, một đoàn người bước ra ngoài.

Các tướng sĩ thủ thành nhìn thấy cảnh này, vội vàng đi xuống, rồi bảo binh lính đến phủ Thành chủ thông báo.

“Các người là ai?”

Tướng quân thủ thành hỏi.

“Tôi là Đạo tử Chu Phục Ma của Tập Yêu Ti phủ Diêu Quang, phụng mệnh đến trấn thủ thành Vô Úy!”

“Tôi là Đạo tử Trương Nguyệt Minh của Hình Luật Ti, phụng mệnh đến trấn thủ thành Vô Úy!”

“Tôi là Đạo tử Lý Trường Không của Đạo Ti, phụng mệnh đến trấn thủ thành Vô Úy!”

“Cả tôi nữa… Tôi là Ký Mệnh… ọe…”

Một thanh niên sắc mặt trắng bệch, hai chân run rẩy bước xuống phi thuyền: “Tôi là Đạo tử Ký Mệnh Ti, Kỷ Nguyên, phụng… phụng mệnh đến trấn thủ thành Vô Úy!”

Tướng sĩ thủ thành nhìn thấy quần áo trên người bọn họ liền biết bọn họ nói đúng sự thật.

Anh ta vội vàng quỳ một gối xuống: “Tiểu tướng tham kiến thượng chân!”

“Đứng lên đi, tôi hỏi anh, sau khi Thành chủ thành Vô Úy là Ninh Thiên Hùng chết, thì ai quản lý?”

Tướng quân thủ thành trán đổ mồ hôi lạnh: “Bẩm thượng chân, chúng tôi lại… lại chọn một Thành chủ mới!”

“Hoang đường!”

Trương Nguyệt Minh quở trách: “Không có sự phê chuẩn của phủ Diêu Quang, ai dám đảm nhiệm chức Thành chủ này? Tự ý nhận làm Thành chủ thì khác gì mưu phản, ở quốc triều thì đây là tội tru di cửu tộc, lẽ nào các anh không biết sao?”

Tiểu tướng kia chân cũng nhũn ra: “Chúng tôi cũng chẳng còn cách nào khác… Trước đó Bão thú tràn đến, nếu thành Vô Úy không có người đứng đầu thì chúng tôi đã chết từ lâu rồi! Xin thượng chân tha tội!”

“Được rồi, anh ta chỉ là một tướng quân thủ thành, anh làm khó anh ta làm gì?”

Lý Trường Không nói: “Tôi muốn xem xem là kẻ nào to gan như vậy, không có lệnh của phủ Diêu Quang đã tự ý làm Thành chủ!”

“Dẫn tôi đến phủ Thành chủ!”

Tiểu tướng thủ thành kia gật đầu lia lịa: “Xin các thượng chân đi theo tôi”.

Đồng thời trong lòng anh ta cũng vô cùng tức giận, đám thượng chân chó chết này là cái thá gì chứ?

Nếu không nhờ có Viên Thiên Cương dẫn bọn họ chống lại Bão thú thì bọn họ đã chết lâu rồi.

Đâu đến lượt bọn họ huênh hoang ở đây chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.