Long Tế Chí Tôn

Chương 483: Chương 483: Giết yêu chủ




“A…”

Tiếng hét thảm thiết của người phụ nữ vang vọng cả không gian.

Những người phụ nữ may mắn sống sót lần lượt lui về phía sau: “Đừng giết chúng tôi, chúng tôi chỉ muốn sống tiếp thôi mà…”

“Mạc Nhi, con tỉnh lại đi, mau chạy đi!”

Người phụ nữ dùng hết sức bình sinh, liều mạng hét lên.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Chạy? Chạy đâu cho thoát!”

Áp lực mạnh mẽ lập tức ép xuống, bán yêu tên Mạc Nhi kia bị ép thẳng xuống đất.

Bán yêu có một nửa là người, một nửa là yêu.

Từ góc độ nào đó, bọn họ cũng kế thừa đẳng cấp của Yêu tộc, ví dụ như áp chế huyết mạch!

Bán yêu vừa đến là người chấp pháp, vừa có thể nói bọn họ là Nguyên Thần vừa có thể nói là yêu hoàng, sự áp chế đến từ huyết mạch khiến Mạc Nhi không thể động đậy được.

Nhưng nó vẫn cố gắng muốn bò dậy: “Thả… thả… mẹ tôi ra!”

Người chấp pháp cười lạnh lùng: “Loại ngoan cố không chịu gia nhập bọn tao, sinh bán yêu cho bọn tao giống mẹ mày, thì phải chết!”

“Còn mày, giết mẫu thể quan trọng của bọn tao thì cũng phải chết!”

Người chấp pháp lấy một chiếc dây thừng màu vàng ra, trói Mạc Nhi lại, sau đó bước từng bước về phía mẹ nó. Trong mắt người phụ nữ không hề có chút sợ hãi nào đối với cái chết, ngược lại còn có cảm giác như trút được gánh nặng.

“Mạc Nhi, hãy nhớ lời mẹ, Mạc Sát!”

Người phụ nữ hét lớn với người chấp pháp: “Tôi với chồng tôi thật lòng yêu nhau, vĩnh viễn không bao giờ hối hận, nhưng muốn tôi ăn thịt đồng loại thì đừng hòng. Đừng quên trong người anh cũng chảy một nửa dòng máu của Nhân tộc”.

Người chấp pháp cười lạnh lùng: “Huyết mạch Nhân tộc thì thấp hèn đến mức nào chứ, đâu có được tốt bằng yêu”.

“Cô yên tâm, tôi sẽ không để cô được chết chóng vánh như vậy đâu, tôi sẽ để những người này ăn thịt cô từng chút một, dùng pháp lực để cô được tỉnh táo, cảm nhận nỗi đau bị người ta xé xác ăn”.

Dứt lời, hắn dùng yêu lực ghìm chặt người phụ nữ, nói với những người phụ nữ béo tốt bên cạnh: “Mau lại đây nào, thêm bữa phụ cho các cô đây!”

“Cảm ơn chấp pháp đại nhân, cảm ơn chấp pháp đại nhân!”

Một đám phụ nữ tỏ vẻ biết ơn, quỳ lê tới.

“Đừng mà… mẹ…”

Mạc Nhi giãy dụa dưới đất, yêu lực trong người đã bắt đầu bộc phát, cho dù có chết, nó cũng không thể trơ mắt nhìn mẹ nó bị những người này ăn được.

Nhưng sợi thừng yêu này quá chặt, nó không thể giãy ra được.

Thấy đám phụ nữ kia đã vây lại, chuẩn bị cắn xuống, đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc, thì một tiếng thở dài vang lên.

“Aizzz, làm người thì không tốt sao?”

Một đạo kiếm quang vung lên, người chấp pháp không kịp né tránh, lập tức bị chia làm đôi, máu văng tung tóe đầy mặt Mạc Sát.

Đám phụ nữ kia thấy vậy thì sợ hãi hét lớn.

Mạc Sát giãy dụa ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đỏ ngầu hiện lên vẻ khó hiểu.

Là ai, là ai đã giết người chấp pháp?

Người chấp pháp là sự tồn tại mạnh nhất ngoài yêu chủ.

Đúng lúc đang không hiểu gì, thì một người đàn ông bước vào, đi thẳng đến bên cạnh người phụ nữ, móc một viên Sinh Cơ Đan ra, làm vỡ một nửa, dùng linh dịch hòa tan rồi rót vào miệng cô ta.

“Cảm… cảm ơn tiền bối!”

Người phụ nữ biết mình gặp được cao nhân, vội vàng cảm ơn.

Sinh lực cuồn cuộn tu bổ thân thể cô ta, Trần Dương cũng không ở lại lâu, bởi vì anh đã bị phát hiện.

Đồng thời anh cảm nhận được luồng áp lực khổng lồ, là áp lực mà không gian này gây cho anh.

“Ra đây đi!”

Nếu đã bị lộ thì Trần Dương cũng chẳng cần phải lẩn trốn nữa.

Anh vốn chỉ muốn xem nơi này có liên quan gì đến Cửu Sát đạo nhân hay không, không ngờ lại chứng kiến cảnh tượng đen tối như vậy.

Trần Dương không phải là Thánh Mẫu, cũng không phải anh lo chuyện bao đồng, làm người, có những chuyện có thể mặc kệ, nhưng có những chuyện không thể làm ngơ được.

Nếu hôm nay Trần Dương để mặc người phụ nữ này bị lũ súc sinh đã mất nhân tính kia ăn thịt, thì cả đời này anh sẽ bị dằn vặt.

Điều này liên quan đến đạo tâm của anh.

Trong lòng Trần Dương nổi lên sát khí, khí thế trên người cũng dần tăng lên, dùng để chống lại áp lực không gian.

Ở phía dưới, những đứa trẻ bán yêu kia cũng bị đánh thức, bước ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Đúng lúc này, một người áo đen xuất hiện trước mặt Trần Dương, khí thế của hắn gắn liền với không gian này, vô cùng mạnh mẽ.

Cứ như Trần Dương chỉ là một con thuyền nhỏ lênh đênh giữa biển lớn, có thể bị lật bất cứ lúc nào.

“Người tối qua xông vào là mày đúng không?”

Người áo đen giọng nói khàn khàn, rõ ràng đã được xử lý đặc biệt.

Trần Dương không đáp lời mà hỏi vặn lại: “Mày chính là chủ nhân của không gian này?”

“Nói cho tao biết mày vào được kiểu gì, có lẽ… tao có thể cho mày chết nhanh gọn một chút!”

Sát khí của người áo đen gần như ngưng tụ thành thực thể, Trần Dương cảm thấy quanh người lập tức trở nên cô đặc, cứ như rơi vào bùn lầy, cử động cũng trở nên khó khăn.

Dù anh có khí thế mạnh đến đâu cũng chỉ là Ngưng Đan viên mãn, muốn phá bỏ sát khí và áp lực của không gian thì rất khó.

Nhưng Trần Dương vẫn có con át chủ bài chưa lật, đó chính là kiếm ý!

Đại Địa kiếm ý!

Trong khoảnh khắc phóng kiếm ý ra, sự áp chế của không gian và sát khí lập tức biến mất, tuy vẫn có áp lực, nhưng nơi nào có kiếm ý thì anh đã có thể hoạt động thoải mái.

“Mày là kiếm tu!”

Giọng người áo đen thay đổi: “Rốt cuộc mày là ai?”

Trần Dương cười lạnh lùng: “Người giết mày!”

5000 đạo kiếm nguyên lập tức ngưng tụ, không hòa với kiếm ý mà vung lên chém.

Xoẹt!

Kiếm quang gần như chiếu sáng cả bầu trời.

Ầm!

Người áo đen Na Di tránh được đòn tấn công.

“Chỉ vậy mà cũng muốn đánh lén…”

Còn chưa nói hết lời thì một tiếng nổ khủng khiếp vang lên, trong khoảnh khắc đó, sóng nhiệt ập tới, người áo đen không kịp né tránh, lập tức bị hất bay.

Chiếc áo đen trên người hắn cũng là một món pháp bảo phòng ngự, nhưng cho dù là vậy, trong lúc không kịp đề phòng, nội tạng hắn cũng bị thương nhẹ.

Cũng may vừa rồi hắn dùng rào cản không gian, chặn được một phần sức mạnh.

Nếu không sẽ còn nghiêm trọng hơn.

Hắn nhìn Trần Dương, đây e là đòn mạnh nhất của anh rồi.

Dùng đòn mạnh nhất để đánh lén mà vẫn không giết được hắn, vậy sau đây người chết chắc chắn là anh rồi.

Hắn khẽ nắm một cái, không gian co lại, luồng lực khổng lồ 500 nghìn cân lập tức ép về phía Trần Dương.

Dù đã có kiếm ý bảo vệ nhưng Trần Dương vẫn cảm thấy hơi khó chịu.

Đồng thời luồng áp lực này vẫn đang không ngừng tăng lên, 1 triệu cân, 1,5 triệu cân, 2 triệu cân…

Thậm chí đến không khí xung quanh cũng bị rút sạch.

Cái gọi là không gian này có lẽ là một món pháp bảo loại không gian, cũng có thể là pháp trận không gian Giới Tử, còn một khả năng nữa là nó giống với nhẫn trữ không gian của Thần Âm chân quân, cũng là một đống các mảnh vỡ không gian.

Nhưng bất kể thế nào thì đây cũng là địa bàn của người khác, anh không thể kéo dài được, phải tốc chiến tốc thắng.

Bảy phần Đại Địa kiếm ý được anh phóng hết ra, áp lực 5 triệu cân…

Nhưng anh vẫn giả vờ tỏ vẻ vô cùng khó khăn.

Thấy Trần Dương cất bước cũng khó, người áo đen kia cười lớn: “Thiên đường có lối thì không đi, địa ngục không cửa lại lao vào, trong không gian này, tao chính là chúa tể chí cao vô thượng!”

Trần Dương nghe vậy thì cười lạnh lùng, nếu quả thực trâu bò như vậy thì tại sao hôm qua lại không phát hiện ra anh?

Đồ vô dụng, chỉ biết dát vàng lên mặt mình.

Hơn nữa tên áo đen này rất sơ suất, cũng không thèm dùng đạo vận bảo vệ thân thể.

Hoặc là hắn sơ suất, hoặc là hắn không phải tu sĩ Uẩn Thần.

Đây vừa hay là cơ hội tốt cho Trần Dương.

“Thần Niệm Chi Đao!”

Trần Dương không cho hắn cơ hội có phản ứng, Thần Niệm Chi Đao đã nhanh như chớp bổ xuống.

Trong lòng tên áo đen kia gióng lên hồi chuông cảnh báo, ngay sau đó, hắn cảm thấy đầu mình vỡ ra, một thanh đại đao vô hình đang cắt linh hồn của hắn.

“A!”

Người áo đen lập tức hét lên thảm thiết: “Tấn công thần hồn!”

Chỉ một nhát đã khiến hắn bị thương nặng.

Hắn cố gắng ngưng tụ một tia đạo vận, Trần Dương vội vàng thu hồi thần niệm.

“Muốn chạy sao?”

Trần Dương biết tỏng hắn định chạy.

“Phá giới!”

Ngay sau đó, Trần Dương đã xuất hiện trước mặt người áo đen, kiếm quang do 5000 đạo kiếm nguyên ngưng tụ, cộng thêm bảy phần Đại Địa kiếm ý và bảy phần Lôi Đình kiếm ý.

“Chết đi!”

Kiếm quang vung lên, người áo đen kia không kịp né tránh, lập tức bị bổ đôi!

Thần hồn tan thành tro bụi, chỉ để lại một đốm linh quang, lao vào luân hồi.

Anh vung tay một cái, nhẫn trữ đồ bay vào tay, thần niệm quét không gian một cách không chút kiêng dè, nhưng không phát hiện người nào khác.

Xác của người áo đen kia nằm dưới đất, biến thành một yêu quái nửa người nửa thú.

Trần Dương nhìn, chắc hẳn là sự kết hợp giữa Nhân tộc và chồn.

“Aizzz, sớm biết thế đã giữ lại để moi tin!”

Trần Dương sờ mũi, lũ tiểu bán yêu này chắc chắn là không biết gì, hỏi cũng vô ích.

Trần Dương hạ xuống đất, nhìn những tiểu bán yêu quần áo tả tơi kia, trong lòng rất phức tạp.

Những tiểu ban yêu này đa phần từng ăn thịt người, Trần Dương cũng không biết nên dùng thái độ gì đối với chúng.

Hòa nhã?

Xin lỗi nhé, Trần Dương không làm được!

Thù hằn?

Trần Dương cũng không làm được!

Truy đến cùng cũng là không được ai dạy dỗ.

Bước vào căn phòng nhỏ bẩn thỉu kia, nhờ Sinh Cơ Đan, người phụ nữ nọ đã khôi phục được kha khá, ít nhất đã có sức để ngồi dậy.

Nhìn thấy Trần Dương, người phụ nữ kia vội vàng quỳ xuống đất: “Cảm ơn ân nhân, cảm ơn ân nhân!”

Cô ta biết vị tiền bối này đã giết yêu chủ!

“Đứng lên đi!”

Trần Dương cởi sợi thừng yêu trên người Mạc Sát, Mạc Sát nhìn anh như gặp đại địch, bảo vệ mẹ nó ở phía sau.

“Mạc Nhi, không được hỗn xược, đây là ân nhân của chúng ta, còn không quỳ xuống?”

“Ân nhân?”

Trong mắt Mạc Sát lóe lên sự khó hiểu, ngẫm đi nghĩ lại hai chữ này, nó không biết hai chữ này có nghĩa là gì.

Sợ Trần Dương giết Mạc Sát, người phụ nữ giải thích: “Xin ân nhân tha mạng, con tôi vẫn còn nhỏ tuổi, trước giờ chưa được tôi dạy dỗ, không biết luân thường đạo lý, không biết thị phi tốt xấu!”

Mạc Sát cau mày, cuối cùng vẫn nghe lời người phụ nữ, quỳ xuống đất.

Trần Dương lắc đầu: “Ít nhất nó vẫn biết bảo vệ cô!”

Đây cũng là chuyện khiến Trần Dương đau đầu nhất, anh nói thằng nhóc bán yêu này xấu, nó đúng là xấu thật, gây chuyện giết người trên đường, nuốt người mà mắt không thèm chớp.

Nhưng nó lại cực kỳ có hiếu với người phụ nữ, còn biết để lại đồ ăn cho cô ta, thậm chí không tiếc dùng mạng mình để bảo vệ cô ta.

Điều này cho thấy nhân tính của nó vẫn chưa hoàn toàn bị yêu tính che lấp.

“Đúng rồi, tôi hỏi cô, cô có biết không gian này là thế nào không? Là pháp trận hay là pháp bảo?”

Người phụ nữ thấy Trần Dương không có ý giết Mạc Sát, trong lòng thở phào nhẹ nhõm: “Không gian này là một tiểu thế giới Phá Bại!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.