Bây giờ ông cụ Trần đã hiểu hết mọi chuyện rồi, ông sáng suốt cả một đời, khi về già lại bị hai đứa mất dạy này che mắt.
Còn cả thằng con thứ nữa, đáng nhẽ ông ta nên sớm nghĩ tới mới phải.
Trần Thiên Diệu mặc dù không thể khiến cho gia tộc phát triển ngày càng lớn mạnh, nhưng nếu chỉ là bảo vệ cơ nghiệp của nhà họ Trần thì ông vẫn làm được.
Hồi Trần Thiên Tông còn trẻ cũng chỉ là loại vô học bất tài, vừa mới bế quan, sao có đủ khả năng ngăn được cơn sóng dữ chứ.
Hóa ra tất cả là vì quyền thế.
Ông ta đúng là lẩm cẩm mất rồi, bế quan 3 năm, đầu óc cũng không còn minh mẫn nữa rồi.
Ông ta còn lợi dụng quy định của gia tộc, suýt hại chết con trai cả, vợ cả, ông ta đúng là có tội.
Đứa cháu trai mà ông ta yêu thương nhất cũng mang theo tiếng xấu làm ô nhục em dâu, ông ta thật là hồ đồ mà.
Ông ta đã tự tay phá nát đời thằng con cả.
Không được, sai lầm này là do một tay ông ta gây ra, vì vậy ông ta phải là người kết thúc nó.
Ông cụ Trần hét về phía Trần Toàn: “Thằng mất dạy, nhanh triệu tập toàn bộ gia tộc, tao muốn mở cuộc họp gia tộc!”
“Ông nội, dù sao ông cũng biết rồi, tôi cũng chẳng lừa ông nữa”, lúc này, Lương Khiết đóng sầm cửa phòng lại, cười lạnh nhìn ông: “Đúng vậy, Mục Tư Tư là do tôi đẩy đấy, có điều, ông biết thì ông làm được gì?”
“Tiểu Khiết, em....”
“Anh câm mồm lại, đồ vô dụng!”, Lương Khiết trợn mắt nhìn Trần Toàn: “Ông ta chẳng qua là đang lừa anh thôi, vậy mà anh lại nói hết ra...”
Cô lại quay về phía ông cụ Trần nói: “Lão chết tiệt, ông sắp xuống lỗ đến nơi rồi mà vẫn muốn mở cuộc họp gia tộc sao? Sao thế? Muốn giúp Trần Dương lấy lại danh tiếng sao? Muốn đón nó về sao? Tôi nói cho ông biết, có mà nằm mơ!”
“Con mụ ác độc, đồ ác độc...” Ông cụ Trần tức đến mức toàn thân run rẩy, sắc mặt tái xanh.
“Ông bảo tôi là đồ độc ác sao? Vậy hôm nay tôi liền cho ông nếm thử mùi vị của sự độc ác nhé!” Nói xong Lương Khiết liền cầm chiếc gối ở trên giường, trực tiếp đè trên mặt ông ta...
Ông cụ Trần vừa bị tẩu hỏa nhập ma, không chỉ mất hết sức lực, mà còn bị liệt nửa người, ngay cả hô hấp cũng phải dựa vào máy thở, ông ta căn bản không thể chống trả.
10 phút sau, ông ta đã hoàn toàn ngừng thở.
Lương Khiết nhìn về phía Trần Toàn, hắn còn đang sợ đến mức ngồi sụp xuống đất, cô đá hắn một cái: “Anh còn ngồi đây làm gì, nhanh khiêng ông ta lên giường đi“.
Nói thật, lúc này Trần Toàn bị dọa đến ngu người rồi.
Hắn không thể ngờ rằng, Lương Khiết dám giết ông ta, việc này thật sự quá kinh khủng!
“Nhanh lên, em nói cho anh biết, tí nữa mà có người nhìn thấy ông cụ nằm dưới đất, anh với em sẽ đi đời đấy!”, Lương Khiết lạnh lùng nói: “Đến lúc đó, đừng có nói là thừa kế nhà họ Trần, em với anh chỉ có nước ăn cơm tù“.
Nghe xong lời của Lương Khiết, Trần Toàn vội vã đứng dậy, sau đó hai người khiêng ông ta lên giường bệnh, thu xếp chăn gối gọn gàng, giả như không có chuyện gì xảy ra.
“Vợ ơi, bây giờ nên làm thế nào?”
“Tí nữa anh phải nghe theo em, chúng ta làm như thế này.... như này....”
Hai người không biết rằng, ở phòng bên cạnh đang có một bóng người run rẩy, cô ấy bịt chặt miệng mình, không dám để cho bản thân phát ra bất kì tiếng động gì.
...
Bên kia, tại Bệnh viện Nhân Dân số 5 thành phố Tây Xuyên.
Bác sĩ đang cố gắng hết sức để cứu chữa cho Mục Tư Tư.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Trần Lỗi lo lắng đến mức đi tới đi lui.
Bên cạnh anh đều là con cháu của nhà họ Trần.
Đã 3 tiếng đồng hồ rồi, cũng không biết tình hình như thế nào rồi.
Mặt ai cũng tràn đầy vẻ lo âu, mà tất cả tội lỗi này đều là do Trần Dương gây ra.
Mọi người đều vô cùng căm hận nhìn Trần Dương.
Lý Thiên Bá an ủi Trần Dương: “Tiểu Dương, cậu đừng lo, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu“.
Trần Dương gật đầu, anh chỉ có thể cầu nguyện, hi vọng Mục Tư Tư cùng đứa bé trong bụng cô ta sẽ bình an vô sự.
Chuyện này quá kì quặc, anh nhất định sẽ điều tra ra chân tướng.
Anh không chỉ phải chứng minh sự trong sạch của bản thân mà còn phải cho Mục Tư Tư một câu trả lời!
Nếu như cô ta xảy ra chuyện gì, hiểu lầm này chắc cả đời này anh cũng không thể tháo gỡ được.
Lại thêm một tiếng nữa trôi qua, đèn đỏ của phòng cấp cứu chuyển sang màu xanh, bác sĩ mặt đầy mệt mỏi bước ra.
Trần Lỗi vội vàng hỏi: “Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?”
Haizz...
Bác sĩ hít sâu một cái rồi mới nói: “Vết thương của cô ấy quá nghiêm trọng, tổn thương tới gan và phổi, bây giờ cậu có 2 lựa chọn, một là bảo vệ người mẹ, cách này có ba phần có thể thành công, tuy nhiên đứa bé có thể sẽ không qua khỏi, cách thứ hai là bảo vệ cả mẹ lẫn con, cách này chỉ có một phần khả năng thành công“.
Cái gì cơ...
Trần Lỗi nắm chặt tay của bác sĩ, khóc lóc nói: “Chẳng nhẽ không có cách nào vẹn cả đôi đường sao?”
Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu: “Cậu Trần, cậu mau lựa chọn đi, thời gian không còn nhiều nữa“.
Nói xong bác sĩ liền rời đi.
Làm thế nào bây giờ?
Mình nên chọn phương án nào đây?
Trần Lỗi đau khổ vò đầu, nếu có thể, cậu ta sẵn sàng chết thay cho Mục Tư Tư.
“Tiểu Lỗi, chọn cách bảo vệ người mẹ đi...”
“Đúng vậy, Tiểu Lỗi, đứa bé đó là đứa con hoang của Trần Dương, không thể giữ lại được...”
Đám con cháu nhà họ Trần đứng bên cạnh rối rít nói.
Ngay lúc này đây, có tiếng ai đó mắng Trần Dương: “Trần Dương, tên súc sinh này, tất cả là do mày, mày vẫn còn mặt mũi để đứng đây à?”
Vừa dứt lời, đám con cháu nhà họ Trần bắt đầu nhao nhao lên mắng Trần Dương.
“Mày cút đi, bọn tao không muốn nhìn thấy mày!”
“Cút mau, cái thằng chỉ biết gây tai họa“.
Lúc này, cho dù đằng sau Trần Dương có 2 tu sĩ Phản Phác đi chăng nữa, bọn họ cũng không sợ.
Trần Dương vô cùng áy náy, nếu không phải tại anh, Mục Tư Tư sẽ không bị đâm.
“Trần Dương, anh cút cho tôi!”
Trần Lỗi xoay người đi về phía anh, con mắt đỏ tươi nhìn Trần Dương: “Nếu như Tư Tư xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!”
Nghe xong lời của Trần Lỗi, Trần Dương nắm chặt tay, móng tay cắm vào da thịt.
Đây chính là đứa em trai tin tưởng anh nhất, nhưng bây giờ cả hai lại trở thành kẻ thù.
Chuyện này khiến cho anh cảm thấy vô cùng đau khổ.
Nhất định sẽ có phương pháp bảo vệ cả hai mẹ con, nhất định sẽ có.
Có rồi!
Có một loại thuốc, à không, có hai loại có thể có thể cứu được cô ta.
Vết thương của Mục Tư Tư là do kiếm đâm, có thể dùng Bổ Thiên Đan để cứu chữa, đây là một loại đan dược cao cấp, chuyên dùng để chữa các vết thương gây ra bởi kiếm.
Còn nếu muốn giữ lại đứa bé, nhất định phải dùng Hộ Thai Hoàn.
Hộ Thai Hoàn là một loại đan dược trung cấp, may mắn thay anh đều có đầy đủ nguyên liệu để chế thuốc.
Nghĩ tới đây, Trần Dương nói với Thịnh Dũng và Triệu Uy Vũ: “Hai người ở đây, tôi đi một chút, tí sẽ quay lại“.
Nói xong, anh liền vội vàng rời đi.
“Tiểu Dương, cậu định đi đâu?”
“Đi chế thuốc...”
...
Mười lăm phút sau, Trần Dương đi tới Huyễn Ngu, anh nhanh chóng lấy ra hũ luyện đan, sau đó bỏ nguyên liệu vào.
Để tăng thêm tốc độ, Trần Dương phải dùng tới chân khí, đáng nhẽ phải mất tới hai giờ mới có thể điều chế được loại thuốc này, nhưng Trần Dương chỉ cần đến một giờ.
Trần Dương mở hũ ra nhìn vào, hai viên thuốc màu trắng đang nằm bên trong.
Anh lấy Hộ Thai Hoàn ra rồi nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc.
Lúc này Thịnh Dũng và Triệu Uy Vũ sắp ngủ gật đến nơi, đột nhiên một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên.
“Tiểu Dương, cậu đến rồi!” Nhìn thấy Trần Dương, Lý Thiên Bá vội vàng đón tiếp.
Trần Dương gật đầu, đi thẳng về phía Trần Lỗi.
“Mày muốn làm gì?”
Lúc này đám con cháu nhà họ Trần chặn Trần Dương lại, ai ai cũng nhìn chằm chằm anh, nếu như có thể dùng ánh mắt để giết người, thì chắc bây giờ Trần Dương chết lâu rồi.
“Tránh ra, tôi có cái này muốn đưa cho Tiểu Lỗi!”
“Cút mau, chỗ bọn tao không chào đón mày!”
Trần Dương hít sâu một hơi, lười không muốn dây với đám người này, anh đẩy bọn họ ra.
Tu vi cao nhất trong mấy người bọn họ mới chỉ là Hậu Thiên trung kì, sao có thể ngăn được Trần Dương được chứ.
Một lúc sau họ đã bị Trần Dương đẩy ngã lăn ra đất.
Lúc này, Trần Lỗi đứng lên, trên tay cầm một cây rìu, không biết cây rìu này xuất hiện từ lúc nào: “Anh muốn làm gì?”
Ôi!
Nhìn thấy ánh mắt hận thù của Trần Lỗi, Trần Dương thở dài, anh lấy Hộ Thai Hoàn ra đưa cho Trần Lỗi: “Hai viên thuốc này có thể bảo vệ được đứa bé, hãy cho anh thêm một chút thời gian, anh sẽ không để cho Tư Tư xảy ra chuyện gì“.
“Anh quan tâm đến đứa bé như vậy, còn dám nói đứa bé ấy không phải con anh sao!”
Trần Dương bình tĩnh nhìn Trần Lỗi nói: “Bây giờ anh nói thì cậu sẽ tin anh sao? Cậu hãy chờ xem, rồi sẽ có ngày mọi việc sáng tỏ. Tuy nhiên, lúc này, cậu vẫn nên nhận hai viên thuốc này“.
“Tôi không muốn, ai biết được đây có phải thuốc độc hay không!” Trần Lỗi giờ đây căn bản nghe không lọt lời của Trần Dương.
Trần Dương bất đắc dĩ lắc đầu, cầm giấy gió gói hai viên thuốc lại, đặt lên chiếc ghế bên cạnh: “Hãy nhớ, trước khi tôi chưa quay trở lại, nhất định không được tùy tiện đưa ra quyết định“.
Nói xong, anh đi tới bên Lý Thiên Bá rồi nói:“Thiên Bá, bây giờ tôi cần một loại nguyên liệu, anh có thể giúp tôi không?”
“Chúng ta làm bạn bao năm rồi, cậu khách khí với tôi làm gì?” Lý Thiên Phách vỗ vai Trần Dương nói.
“Tôi cần Dã Sơn Sâm nghìn năm, anh biết ở đâu có không? Tôi có thể trả giá cao.”
Những nguyên liệu khác để tạo ra Bổ Thiên Đan, anh đều có. Duy chỉ còn thiếu thứ quan trọng nhất là sâm núi ngàn năm.
Nhất định cần phải có sâm núi.
Sâm núi trăm năm đã được coi là một vị thuốc vô cùng quý báu rồi.
Còn sâm núi ngàn năm, có thể nói đây chính là tuyệt thế linh dược.
Cho dù có tiền cũng chưa chắc có thể mua được, mà muốn làm ra Bổ Thiên Đan, chúng ta cần nguyên liệu chính là sâm núi ngàn năm.
Thịnh Dũng và Triệu Uy Vũ đứng bên cạnh giật mình, loại sâm núi ngàn năm này cũng không phải vị thuốc quý bình thường.
Chỉ cần một cái rễ thôi cũng có thể cứu được người đang đứng trước cửa tử, nó vô cùng quý giá.
Lý Thiên Bá sờ cằm nói: “Tiểu Dương, cậu có nhớ không, hai tháng trước Hội đấu giá Đinh Đinh xuất hiện hai ông cháu thần bí“.
Trần Dương gật đầu, đó chẳng phải là Tần Vũ Hàm và ông nội cô ta sao?
Lần đấu giá ấy, chẳng phải là họ đã ủy thác hội đấu giá Đinh Đinh đấu giá sâm núi ngàn năm sao? Có đúng không?
Lý Thiên Bá vừa nhắc tới, Trần Dương trong nháy mắt liền nhớ ra.
Có vẻ như đúng là có chuyện ấy thật, lúc ấy anh còn định tham gia đấu giá, nhưng chỉ có 3 cái rễ, thực sự quá ít, vậy nên Trần Dương quyết định không mua.
Nói như vậy, trong tay Trần Vũ Hàm có thể có một cây sâm núi ngàn năm hoàn chỉnh.
“Tiểu Dương, cậu chờ chút, tôi gọi cho người phụ trách của hội đấu giá Đinh Đinh, xem có thể lấy được phương thức liên lạc của họ hay không“.
“Không cần đâu, tôi có rồi!” Nói xong, Trần Dương đi qua một bên, lấy điện thoại ra gọi cho Tư Mã Yến Như.
Lúc này, Tư Mã Yến Như đang dạo phố cùng mấy cô bạn thân.
Bọn họ ai ai cũng là người đẹp chân dài, mười người đi cùng với nhau như một bức tranh đẹp khiến ai ai cũng phải sao xuyến.
Bọn họ đều là thiên kim tiểu thư của các gia tộc lớn, nói là đi dạo phố chẳng bằng bảo là đi vơ hàng.
Người khác là cái gì đẹp mua cái ấy, còn bọn họ là cái gì đắt mua cái ấy, tay họ xách toàn là quần áo hàng hiệu, trang sức đắt tiền.
Đi dạo phố một buổi chiều, mọi người đều mệt rồi, Tư Mã Yến Như liền đưa bọn họ đến Tháp Minh Châu ở thành phố Tây Xuyên.
Tháp Minh Châu là công trình cao nhất thành phố Tây Xuyên, cao gần 300 mét, trên tầng cao nhất có một nhà hàng Tây ba sao Michelin, nhà hàng này chỉ nhận khách đặt bàn trước, hơn nữa chỉ phục vụ cho khách hàng có thẻ hội viên.
Tư Mã Yến là hội viên Vip của Vip nên đương nhiên không cần đặt bàn trước, cô trực tiếp bao toàn bộ nhà hàng.
Bọn họ ở trên tầng cao nhất của ngọn tháp, ăn thịt bò bít tết, thưởng thức rượu vang, ngắm cảnh người xe tấp nập của thành phố Tây Xuyên, cười cười nói nói với nhau.
Rinh, rinh, rinh.
Đúng lúc này, điện thoại của Tư Mã Yến Như reo lên, cô cười với mấy cô bạn thân rồi nói: “Tớ đi nghe điện thoại nhé“.
Ngay khi cô vừa rút điện thoại ra xem, sắc mặt của cô liền trở nên vô cùng khó coi.