Chuông trên tường thành mà vang thì chỉ có một lý do, đó là việc phòng thủ thành đã nguy cấp lắm rồi.
Một tướng thủ thành hốt hoảng chạy tới: “Thành chủ, thiếu người rồi, mau điều động người trong thành thôi“.
Viên Thiên Cương nhìn về phía Quản sư gia.
Quản sư gia đáp: “Thành chủ cứ bình tĩnh, nếu tôi nhớ không nhầm thì trong nhà kho phủ Thành chủ còn có một lô Phích Lịch Thiên Lôi phủ Diêu Quang mang tới“.
Phích Lịch Thiên Lôi là pháp bảo dùng một lần do thầy luyện khí của Đạo Ti phủ Diêu Quang chế tạo, uy lực gấp mười lần Bạo Viêm Phù.
Sao cơ, phủ Thành chủ có Phích Lịch Thiên Lôi?
Viên Thiên Cương cũng từng nghe đến Phích Lịch Thiên Lôi nổi danh như cồn này, cho dù là tu sĩ Quy Chân viên mãn thì cũng khó mà đỡ được một quả Phích Lịch Thiên Lôi.
“Mau, phái người đi mang Phích Lịch Thiên Lôi đến!”
Viên Thiên Cương lấy chìa khoá nhà kho trong nhẫn trữ đồ ra, nói với Diêm Đồ: “Cậu đi với Quản sư gia đi, càng nhanh càng tốt!”
Diêm Đồ gật đầu, cùng Quản sư gia vội vàng xuống tường thành.
“Quản sư gia, ông đi mau lên!”
Diêm Đồ vận chuyển thân pháp, bước đi như bay.
“Vèo!”
Trước mắt hắn hoa lên, Quản sư gia đã vượt lên trước, mỉm cười: “Diêm tướng quân, cậu chậm quá, thôi thì tôi kéo cậu đi vậy“.
Hắn kéo tay Diêm Đồ, tốc độ tăng nhanh gấp mấy lần, ánh mắt Diêm Đồ tỏ vẻ kinh hãi, tốc độ này... cũng nhanh quá đấy. Không ngờ Quản sư gia cũng là một cao thủ giấu mình.
Ánh lửa chiếu sáng thành Vô Úy.
Trong phủ Thành chủ, Viên Tuyết Phi đứng dậy: “Chị không chờ được nữa rồi, chị phải lên tường thành tìm bố thôi!”
Nha đầu Ngọc Khiết lo lắng nói: “Tiểu thư, trên tường thành nguy hiểm như vậy...”
“Nếu em sợ thì đừng đi!”
Viên Tuyết Phi nói xong liền nhanh chân rời khỏi phủ Thành chủ.
Binh lính trong phủ Thành chủ lúc này đã lên hết tường thành, chỉ có một ít binh lính canh giữ.
Viên Tuyết Phi rời khỏi phủ mà không gặp bất cứ cản trở nào.
Cô hầu Ngọc Khiết lẽo đẽo theo sau, dù sao Viên Tuyết Phi đi đâu thì cô ta cũng đi theo đến đó.
Viên Tuyết Phi quần áo đẹp đẽ dùng đến công pháp khinh thân, người nhẹ như yến, cô ấy kéo theo Ngọc Khiết, hai người bay trong thành.
Chẳng mấy chốc đã đến dưới tường thành.
Dưới tường thành chồng chất thương binh, mấy trăm thầy lang đang chữa trị, tiếng kêu rên thấu trời.
“Ôi đau chết mất...”
“Mắt tôi bị mù rồi, chẳng nhìn thấy gì cả“.
Các binh lính này đều bị luồng nhiệt nóng rẫy làm cho bị bỏng, có người không kịp đề phòng, nhãn cầu cũng bị nướng chín luôn.
Ngọc Khiết núp sau lưng Viên Tuyết Phi, không dám thò đầu ra.
Thê thảm quá, thực sự là thê thảm quá!
Viên Tuyết Phi nhìn một cái, không nói nhiều mà đi thẳng lên tường thành.
Nếu là trước kia thì đám binh lính này kiểu gì cũng phải kinh ngạc trước dung mạo như tiên của Viên Tuyết Phi.
Nhưng giờ phút này, đối mặt với Bão thú như thủy triều và sự đe doạ của cái chết, khiến bọn họ chẳng hơi sức đâu mà chú ý đến cô ấy cả.
“Bố!”
Viên Tuyết Phi bước đến bên cạnh Viên Thiên Cương.
Viên Thiên Cương nghe thấy giọng cô ấy thì sững người lại, quay đầu lại nhìn, mặt biến sắc: “Sao... sao các con lại đến đây?”
“Chẳng phải bố đã bảo con cứ ở trong phủ Thành chủ sao?”
Viên Tuyết Phi cắn môi: “Bố, bố ở tiền tuyến tắm máu giết thú, con lại trốn trong phủ Thành chủ, đây là việc mà người làm con làm sao? Tuyết Phi tuy là phận nữ nhi, nhưng cũng muốn gánh vác cùng bố!”
Cô ấy nói xong liền cúi người hành lễ, vung tay xé trường bào hai bên, buộc lại thật chặt.
Bộ quần áo đẹp đẽ bị cô ấy buộc lại, trở nên gọn gàng hẳn.
Cô ấy tháo bỏ trang sức lấp lánh trên đầu, vấn mái tóc dài lên, chỉ cột bằng một cây trâm ngọc, sau đó lau sạch son, quỳ một gối xuống: “Xin bố hãy đồng ý!”
Cô hầu Ngọc Khiết cũng vội vàng quỳ xuống đất.
Viên Thiên Cương nhìn hai cô gái, thở dài: “Thôi được rồi, con đứng dậy đi!”
Ông ấy đỡ Viên Tuyết Phi dậy.
Viên Tuyết Phi nói: “Bố, tình hình chiến đấu thế nào rồi?”
Nhìn đám yêu thú đông nghịt dưới tường thành và trên bầu trời, Viên Tuyết Phi tuy kinh hãi nhưng không sợ chút nào.
Kết quả xấu nhất cùng lắm là thành mất người chết.
Viên Thiên Cương không nhìn thấy bất cứ nét sợ hãi nào trên khuôn mặt Viên Tuyết Phi, thở dài trong lòng, nếu cô ấy không phải con gái thì tương lai chắc chắn thành tựu còn hơn cả ông ấy.
Cô ấy sát phạt quyết đoán, có hiếu, đối xử hoà nhã với mọi người, đúng là người thừa kế hoàn hảo trong mắt Viên Thiên Cương.
Cho dù cô ấy là con gái thì sao chứ?
Nghĩ đến đây, Viên Thiên Cương bèn kể lại tình hình với Viên Tuyết Phi.
Viên Tuyết Phi cũng tỏ vẻ nghiêm trọng: “Tính toán thời gian thì chắc chú Diêm cũng sắp về rồi“.
Vừa nói xong thì phía sau vang lên giọng nói của Diêm Đồ: “Ông chủ, tôi về rồi đây!”
Viên Thiên Cương mừng rỡ, Diêm Đồ và Quản sư gia lần lượt bước tới, lấy một chiếc nhẫn trữ đồ ra nói: “Ông chủ, lão tặc họ Ninh kia đúng là giấu không ít đồ tốt, ngoài Phích Lịch Thiên Lôi thì còn có Cực Băng Phù!”
Cực Băng Phù là Phù Triện cấp thấp, không có lực tấn công quá mạnh, nhưng có một ưu điểm là có thể đóng băng xung quanh trong nháy mắt.
Viên Tuyết Phi sáng mắt lên: “Cực Băng Phù à, đúng là đồ tốt, chúng ta có thể đóng băng tường thành, như vậy tường thành sẽ được gia cố vững chắc hơn! Hơn nữa còn có thể chống lại ngọn lửa nóng bỏng mà chim hồng hạc phun ra, một mũi tên trúng hai đích!”
Viên Thiên Cương gật đầu, nhận lấy nhẫn trữ đồ, bên trong chứa đầy vật tư.
Có Phích Lịch Thiên Lôi và Cực Băng Phù, ông ấy cảm thấy tự tin hơn hẳn.
Bây giờ các thầy trận pháp đang cố gắng khôi phục Tụ Linh Trận, chỉ cần khôi phục thành công Tụ Linh Trận thì hy vọng vượt qua lần Bão thú này sẽ càng lớn.
Trong lịch sử nghìn năm của thành Vô Úy, chưa có lần nào vượt qua được Bão thú lớn, Viên Thiên Cương mong rằng ông ấy có thể phá vỡ lời nguyền này.
Ông ấy vội vàng phân phát Cực Băng Phù, đóng băng lối đi trong chớp mắt. Sự lạnh lẽo và nóng bỏng triệt tiêu lẫn nhau, binh lính trên tường thành cũng không cần sợ ngọn lửa nóng rẫy mà chim hồng hạc phun ra nữa.
“Quả nhiên có hiệu quả!”
Viên Thiên Cương vui mừng quá đỗi, thế là không cần phải sợ chim hồng hạc tấn công nữa rồi.
“Bắn cho tôi, bắn mạnh vào, bắn chết lũ súc sinh này cho tôi!”
“Rõ!”
“Pặc!”
“Vèo!”
Các binh lính đã dùng dược tán và nghỉ ngơi một lúc lại lần nữa ra trận, kéo căng cung sừng trâu.
Mũi tên bắn lên trời dày đặc.
“Phập!”
“Phập!”
Từng con chim hồng hạc bị mũi tên xuyên qua, kêu lên thảm thiết, sau đó rơi xuống từ độ cao trăm mét.
Con Hồng Hạc Vương dài mấy chục trượng kia vô cùng giận dữ, gầm lên, sau đó lao xuống tấn công về phía tường thành.
Vù vù!
Toàn thân nó chìm trong ngọn lửa, chẳng khác gì một thiên thạch rơi từ trên trời xuống.
“Ầm!”
Mặt đất chấn động.
Tường thành rung lên, người đứng trên đó lập tức bị xô ngã.
“Vút”
Hồng Hạc Vương vỗ cánh bay trở lại bầu trời.
Cú va vừa rồi, cùng với sự tấn công của Mãnh Hổ Vương và con Vương thú không biết tên khiến lớp bảo vệ thành yếu đi một chút.
Nhưng có nguyên thạch ở đây, bọn chúng muốn phá vỡ lớp bảo vệ vẫn còn khó lắm.
Soạt soạt soạt!
Soạt soạt soạt!
Đúng lúc này, hàng chục nghìn con dã thú đã vượt qua phòng tuyến dài đến dưới tường thành.
Bọn chúng đều cùng làm một động tác, đó là bới cát giống như chó, tốc độ của chúng cực nhanh, bụi bay mù trời.
“Mau, đổ vàng chảy dầu nóng xuống!”
Mặt Viên Thiên Cương biến sắc, vội vàng hạ lệnh.
“Ào ào ào!”
Vàng chảy và dầu nóng gay mũi đổ xuống, không biết có bao nhiêu con dã thú bị bỏng chín, hoặc là chết.
“Bắn hoả tiễn!”
Mũi tên được buộc vải dầu châm sẵn lửa bắn xuống đất.
“Ầm” một tiếng, trong chớp mắt, dầu nóng dưới thành bùng lên ngọn lửa, toàn bộ dã thú, mãnh thú, hung thú gầm rú thảm thiết trong biển lửa.
“Oẹ!”
Cô hầu Ngọc Khiết không nhịn được nôn thốc nôn tháo, cái mùi này thật sự quá nồng, quá ghê tởm!
Viên Tuyết Phi cố nén cảm giác buồn nôn, nhìn xuống phía dưới.
Tàn nhẫn, thực sự tàn nhẫn quá đi mất!
“Ầm!”
Hồng Hạc Vương lần nữa lao từ trên trời xuống.
Mọi người lần nữa bị xô cho ngã như ngả rạ.
“Lấy cây cung lớn của tôi đến đây!”
Hai đệ tử nhà họ Viên khiêng một cây cung phôi sắt mấy trăm cân đến. Cây cung này có đúng 30 thạch, muốn kéo được nó phải cần sức mạnh 1500 cân. Viên Thiên Cương bình thường cũng chỉ kéo được một nửa, nhưng hôm nay ông ấy kéo căng được cả cây cung.
Cơ bắp toàn thân căng lên, chân khí trong huyệt khiếu cuồn cuộn, một luồng chân khí màu đỏ sẫm dán lên mũi tên.
“Pặc!”
“Vèo!”
Ông ấy thả tay, mũi tên lập tức bay ra.
Tốc độ thậm chí còn nhanh hơn cả tốc độ âm thanh, xung quanh mũi tên thậm chí còn hình thành chân không ngắn ngủi.
Mũi tên đỏ rực chỉ trong nháy mắt đã đến phía trước con Hồng Hạc Vương.
Với tốc độ này thì nó không thể nào tránh được.
Đúng lúc mọi người ngửa cổ mong chờ, mũi tên đã bắn trúng con Hồng Hạc Vương.
“Ầm!”
Mũi tên lập tức phát nổ, gây nên một vụ nổ khủng khiếp.
“Bắn trúng rồi, Thành chủ bắn trúng rồi!”
“Vạn tuế, con Hồng Hạc Vương này dù không chết thì cũng bị thương nặng!”
“Thành chủ vạn tuế!”
Nghe tiếng hô vang của mọi người, Viên Thiên Cương tuy cảm thấy hơi tự đắc, nhưng không hề thể hiện ra ngoài.
Chỉ có mỗi Quản sư gia là vẻ mặt bình tĩnh.
Bọn họ quá xem thường yêu vương viên mãn, con Hồng Hạc Vương này tuy không thể xưng vương xưng bá nhờ thân thể nhưng bảo khí trung đẳng như cây cung phôi sắt này cũng không thể bắn nó bị thương được.
Khi ngọn lửa tan đi, nụ cười trên khuôn mặt tất cả mọi người đông cứng lại.