Long Tế Chí Tôn

Chương 387: Chương 387: Hỏi tội 2




“Cậu chủ, cậu chủ!”

Mai quản gia vừa đi vừa gọi, Trần Dương cau mày, anh đang luyện đan dở tay, nếu bây giờ dừng lại thì số dược liệu này sẽ phải bỏ.

“Chuyện gì thế Mai quản gia?”

Trần Dương lên tiếng: “Tôi đang tắm, có chuyện gì thì chờ tôi tắm xong đã!”

Mai quản gia ở ngoài cửa sốt ruột giậm chân, tắm lúc nào không tắm lại tắm đúng lúc này, ông ta gào vào trong: “Thế cậu nhanh lên nhé, tắm xong đến tìm tôi ngay đấy!”

Nói xong ông ta rời đi ngay.

Gấp thế cơ à?

Trần Dương cau mày, đẩy nhanh tốc độ luyện đan.

20 phút sau, Ngưng Thần Đan được luyện xong, tổng cộng được 6 viên, viên nào cũng có bảy đường vân mây.

Nhờ số linh dược này mà chất lượng cao hơn hẳn!

Anh nuốt luôn một viên vào bụng, đầu óc vốn hơi trì trệ lập tức tỉnh táo lên nhiều.

Chỉ trong thời gian một chén trà, toàn bộ tinh thần Trần Dương đã tiêu hao được bổ sung đầy đủ, đồng thời suy nghĩ của anh còn mở rộng ra 1500m, rồi 1800m, đến lúc được 2000m thì Dược Lực mới được tiêu hao hết.

Ở vùng dưới đồi thị*, người tí hon tinh thần… à không, bây giờ là người tí hon thần niệm, tinh thần của Trần Dương đã được thực tế hóa, có thể ảnh hưởng đến thế giới hiện thực, nên gọi là thần niệm thì hợp hơn.

*Vùng dưới đồi thị là một vùng nhỏ ở trung tâm bộ não, nằm giữa tuyến yên và đồi thị. Mặc dù có kích thước rất nhỏ, tuy nhiên vùng dưới đồi lại đóng vai trò quan trọng trong sản xuất hormone cũng như kích thích nhiều quá trình khác trong cơ thể.

Cơ thể của người tí hon thần niệm ngày càng rắn chắc, trên cơ thể xuất hiện những hoa văn đặc biệt, thứ này lúc còn ở Địa Cầu vẫn chưa thấy có. Trần Dương rất tò mò, cũng không biết sự thay đổi này là tốt hay xấu.

Không kịp nghĩ nhiều nữa, Trần Dương nuốt liền một lúc 4 viên đan dược, để lại 1 viên phòng hờ.

Ầm!

Dược Lực mạnh mẽ tan ra, trên khuôn mặt người tí hon thần niệm tỏ vẻ vui sướng, há miệng hít một cái, Dược Lực không ngừng được nó hít vào như cá voi hút nước.

Thần niệm tiếp tục mở rộng thêm, 2500m, 3000m, 3500m,… cho đến 5000m mới dừng lại.

Lúc này, cơ thể người tí hon thần niệm đã cường tráng hơn gấp mấy lần, khôi phục hoàn toàn. Do sự bất đồng của quy tắc thế giới, so với mấy trăm kilomet vuông trước kia thì thần niệm của anh cũng bị nén lại đến mức tối đa.

Trên cơ thể người tí hon thần niệm, hoa văn màu bạc ngày càng rõ ràng, ngũ quan cũng trở nên linh động hơn, hình như trong miệng còn lẩm nhẩm gì đó, vô cùng thần kỳ.

Thu hồi suy nghĩ, Trần Dương rời khỏi phòng, đi tìm Mai quản gia.

Ở một diễn biến khác, Viên Thiên Cương đã xuất phát đến phủ Thành chủ, Viên Tuyết Phi và Ngọc Khiết cũng đã thay đồ xong.

Mai quản gia hơi sốt ruột: “Sao cậu chủ vẫn chưa đến nhỉ?”

Viên Tuyết Phi không nói gì, tuy cô ấy có ấn tượng không tốt về Trần Dương, nhưng cũng không muốn để anh ở đây chờ chết.

Dù gì thì anh cũng vô tội.

Không biết tại sao, cô ấy đột nhiên nhớ đến Trương Đống gặp được lúc sáng ở trong rừng.

“Không biết sau lần này còn có cơ hội gặp nhau không!”

Trong lòng cô ấy đột nhiên cảm thấy phiền muộn một cách vô cớ.

“Mai quản gia, có chuyện gì mà gấp vậy?”

Trần Dương chạy đến, thở hổn hển, đầu lấm tấm mồ hôi.

Thực ra đây là anh giả vờ thế thôi, trong mắt Viên Tuyết Phi thì anh chính là một hòa thượng chỉ biết kungfu hoành luyện.

“Cậu chủ, cậu với đại tiểu thư đi trốn trước đi”.

“Tại sao?”

Trần Dương không hiểu gì cả.

“Cậu đừng hỏi nhiều, tóm lại cậu cứ đi theo đại tiểu thư là được”.

Mai quản gia nói xong liền nhìn Viên Tuyết Phi: “Đại tiểu thư, tôi không đi cùng cô được, tôi phải ở lại nhà họ Viên chờ lão gia về!”

“Mai quản gia!”

Viên Tuyết Phi cũng tỏ vẻ cảm động, Mai quản gia nhìn cô lớn lên, nên tình cảm rất sâu sắc: “Hay là chú đi cùng tôi đi!”

“Ý tốt của đại tiểu thư tôi xin nhận”.

Mai quản gia thở dài: “Tôi sinh ra ở nhà họ Viên, lớn lên ở nhà họ Viên, cho dù chết cũng phải chết ở đây”.

Ngọc Khiết nghe đến đây cũng không nhịn được òa khóc.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Trần Dương cau mày, anh lờ mờ cảm thấy chuyện này có liên quan đến việc anh giết Ninh Khang, lẽ nào nhà họ Viên bị liên lụy sao?

Sao lại thế được? Anh chờ Viên Thiên Cương rời đi mới ra tay mà!

Ngọc Khiết khóc nói: “Thiếu Thành chủ Ninh Khang chết rồi, Thành chủ gọi lão gia đến hỏi tội!”

Mẹ kiếp, quả nhiên là vì chuyện này!

Anh vẫn nghĩ quá đơn giản, anh đến đại lục Thần Ma chưa được lâu, còn chưa kịp làm quen.

Ở đây giết người cần có lý do sao?

Đâu cần!

Thiếu Thành chủ Ninh Khang chết, Thành chủ không thể trút giận lên người khác được, Viên Thiên Cương là Sứ tuần thành đương nhiên sẽ trở thành mục tiêu. Cho dù ông ấy không có mặt thì cũng có thể tìm bừa lý do canh gác lơ là để làm khó.

Sắc mặt Trần Dương trở nên nghiêm trọng, chuyện này do anh gây ra, về tình về lý anh đều phải ra mặt dẹp yên chuyện này.

Huống hồ Viên Thiên Cương còn là bố vợ trên danh nghĩa của anh nữa.

“Được rồi, em nói với anh ta thì có ích gì!”

Viên Tuyết Phi nói với giọng ồm ồm: “Đi thôi, xuống đường hầm!”

Cô ấy nói xong liền dẫn đầu bước vào đường hầm.

Ngọc Khiết lau nước mắt, cũng xuống theo.

“Cậu chủ, mau đi đi”.

Mai quản gia nói.

Trần Dương gật đầu, cũng theo vào, anh thậm chí còn không nói câu hãy bảo trọng.

Cũng chỉ là một Thành chủ cảnh giới Ngưng Đan, tuy vẫn chưa được chứng kiến thủ đoạn của các tu sĩ ở thế giới này, nhưng anh tự tin mình có thể dẹp yên chuyện này.

Đường hầm cũng rộng rãi, Trần Dương đi theo sau hai cô gái, không biết đã đi được bao lâu, phía trước xuất hiện một cái thang, anh biết đã đến điểm cuối.

Ba người lần lượt ra khỏi đường hầm, bên ngoài sao thưa trăng sáng, ba Mặt trăng tỏa ra ánh sáng kì dị.

“Anh đi đi”.

Ra khỏi đường hầm, Viên Tuyết Phi nói với Trần Dương một câu như vậy.

“Tôi đi đâu cơ?”

“Tôi không cần biết anh đi đâu, tóm lại đừng về nữa”.

Viên Tuyết Phi lấy một túi nguyên thạch ra khỏi nhẫn trữ đồ, vứt xuống trước mặt Trần Dương: “Số này đủ cho anh sống một thời gian rất dài, mau đi đi!”

Trần Dương mỉm cười, nhặt chiếc túi lên mở ra xem, bên trong là hơn 20 nguyên thạch trung phẩm to bằng nắm tay trẻ con, số này cũng bằng thu nhập một năm của gia đình bình thường ở thành Vô Úy.

“Ha, cũng hào phóng phết nhỉ!”

Trần Dương ước lượng số nguyên thạch rồi ném trả: “Không cần đâu, thời gian này tôi ăn uống ở nhà họ Viên, vết thương cũng gần khỏi rồi”.

Viên Tuyết Phi nhíu mày: “Ý anh là sao? Chê ít à?”

“20 nguyên thạch trung phẩm đúng là không nhiều”.

Trần Dương điềm nhiên nói.

Viên Tuyết Phi cắn môi, lại lấy một túi nguyên thạch nữa ra: “50 nguyên thạch trung phẩm, chắc đủ cho anh sống 2 năm”.

“Cầm số tiền này rồi mau cút đi!”

Trước giờ cô ấy chưa từng coi Trần Dương là chồng mình, nếu không cô cũng sẽ không cau có với anh suốt như thế này.

Trần Dương mỉm cười, trong nhẫn trữ đồ của anh riêng Thú Đan của hung thú đã có mấy trăm viên, mỗi viên 1 nguyên thạch thượng phẩm, đổi sang nguyên thạch trung phẩm cũng phải được 100 miếng.

Anh thèm vào số nguyên thạch trung phẩm này, coi thường anh chắc?

Tuy hai người lợi dụng lẫn nhau, nhưng không thể phủ nhận lúc anh gặp khó khăn nhất, chính nhà họ Viên đã đưa tay che chở anh.

Nếu không bây giờ anh cũng không thể khôi phục nhanh như vậy được.

“Được rồi, cô ở đây nghỉ ngơi đi, bố cô sẽ không sao đâu”.

Trần Dương nói xong cũng không giải thích nhiều, xoay người rời đi.

“Này, anh đi đâu đấy?”

Ngọc Khiết hét lên.

“Đừng hét nữa, em sợ người ta không biết chúng ta ở đây sao?”

Viên Tuyết Phi cười lạnh lùng: “Anh ta có thể đi đâu được chứ? Đương nhiên là bỏ chạy rồi!”

Tuy nói vậy, nhưng nhìn số nguyên thạch anh vẫn bỏ trên mặt đất, cô ấy cười lạnh lùng lắc đầu: “Hòa thượng đúng là hòa thượng, tầm nhìn hạn hẹp, vì chút lòng tự tôn nực cười mà nguyên thạch cũng không cần”.

Bão thú sắp đến, vật giá trong thành Vô Úy tăng chóng mặt, không có nguyên thạch muốn làm gì cũng khó.

Trừ khi anh ta ra ngoài thành săn thú, nhưng loại vô dụng như anh ta còn chưa thông được huyệt khiếu nào, chắc còn không ra nổi cổng thành ấy chứ.

Ngọc Khiết rụt đầu lại, vẻ mặt bực bội: “Tiểu thư, cứ để anh ấy đi như vậy… liệu có ổn không?”

Viên Tuyết Phi trừng mắt: “Nếu em không nỡ thì có thể gọi anh ta lại!”

Phải, cô ấy công nhận Trần Dương rất đẹp trai, nhưng dù đẹp trai đến đâu cũng không thể phủ nhận sự thật anh là một hòa thượng.

Người đàn ông của Viên Tuyết Phi cho dù không phải là đại anh hùng đầu đội trời chân đạp đất thì cũng phải là một nam tử hán đường đường chính chính.

Không nói đến tu vi trác tuyệt, nhưng ít nhất cũng không thể kém cô ấy được.

Còn Trần Dương thì thôi bỏ qua, ngoài chút kungfu hoành luyện, kinh mạch vỡ nát thì chẳng biết chút công pháp nội tu nào, về cơ bản đời này không thể tu luyện công pháp nội tu nữa.

Sao cô ấy có thể sống với một tên vô dụng chứ?

Ngọc Khiết không khỏi thầm thấy tiếc nuối, thực ra cậu chủ với tiểu thư đứng cạnh nhau cũng xứng đôi vừa lứa lắm.

Nhưng cô ta không dám nói câu này, chỉ dám thầm nghĩ trong lòng.

Trần Dương sau khi rời đi thì bay thẳng lên trời.

Tốc độ của anh rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến bầu trời trên phủ Thành chủ.

Quét thần niệm qua, anh nhanh chóng phát hiện ra Viên Thiên Cương.

Lúc này, trong đại điện phủ Thành chủ, Viên Thiên Cương đứng dưới điện, chắp tay với Ninh Thiên Hùng ở phía trên: “Viên Thiên Cương tham kiến Ninh Thành chủ!”

“Viên Thiên Cương, ông to gan lắm, dám một thân một mình đến phủ Thành chủ cơ đấy!”

Ninh Thiên Hùng đáy mắt u ám, lộ rõ sát khí, khí thế của cường giả cảnh giới Ngưng Đan phóng ra ngoài không chút do dự.

Luồng khí thế này rất mạnh, gần như muốn ép Viên Thiên Cương quỳ xuống.

Ông ấy cắn chặt răng, cơ bắp toàn thân cũng run lên, muốn ông ấy quỳ xuống sao? Không thể nào!

“Thành chủ, tôi chẳng có gì phải chột dạ, tại sao không dám đến chứ?”

Viên Thiên Cương ngẩng cao đầu, không chút sợ hãi.

“Hay cho câu không có gì phải chột dạ!”

Ninh Thiên Hùng cười lạnh lùng: “Thế ông có biết tại sao tôi gọi ông đến không?”

“Biết chứ!”

Viên Thiên Cương phải chịu áp lực rất lớn, ông ấy nói từng câu từng chữ: “Tôi cũng rất lấy làm tiếc về chuyện của thiếu Thành chủ, nhưng chuyện này không liên quan đến tôi, tôi cũng về phủ mới nhận được tin dữ!”

“Thành chủ hãy minh xét, điều tra rõ ngọn ngành, để không vì vậy mà làm liên lụy đến người tốt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.