Long Tế Chí Tôn

Chương 683: Chương 683: Liên thủ phòng ngự




“Đã đến đời thứ 72 rồi sao”.

Trong mắt lão tổ bỗng nhiên hiện lên quá khứ xa xăm: “Một cái chớp mắt vậy mà đã mười triệu kỷ nguyên trôi qua”.

“Ngươi… chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Tiết Minh quỳ xuống đất: “Vì lão tổ, con nguyện dâng hiến hết thảy”.

Ánh mắt lộ ra vẻ kiên định, không hề lo sợ.

Nhưng mà trong thâm tâm ông ta thì cũng cảm thấy có chút sợ hãi.

Mỗi một vị Hoàng Đế trước khi lên ngôi thì sẽ được nhồi não rằng, sẽ dâng hiến hết thảy vì lão tổ.

Bởi vì lão tổ mới là hết thảy của gia tộc.

Ông ta phải dâng hiến máu thịt và linh hồn của mình, bị lão tổ chiếm đoạt, dựa vào sức mạnh của huyết mạch, mới có thể trấn áp được khí huyền diệu.

Hàng nghìn hàng vạn kỷ nguyên trôi qua, mỗi đời Hoàng Đế đều là như vậy.

Tiết Minh tự cảnh cáo bản thân rằng, nhất định không được sợ.

Nhưng đối mặt với chuyện sống chết, ai là người có thể thản nhiên được đây, chứ chưa nói đến một vị Hoàng Đế chí cao vô thượng.

Điều này đồng nghĩa với việc ông ta phải buông bỏ hết những gì đang có.

Trong mắt lão tổ nhà họ Tiết lộ rõ vẻ tham lam, khát máu, nhưng chẳng bao lâu sau đã biến mất hoàn toàn.

“Ngươi… đứng lên đi!”

Tiết Minh không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn làm theo.

“Lão tổ?”

“Ngươi đi đi, mười triệu kỷ nguyên rồi, đây chính là lúc mọi chuyện sẽ sáng tỏ”.

Lão tổ nhà họ Tiết nói: “Nhớ lấy, cả thế giới, chỉ có nhà họ Phong, nhà họ Doanh mới thật sự là kẻ địch của chúng ta, đám còn lại chỉ là con kiến hôi mà thôi”.

Tiết Minh sửng sốt một hồi, liền vội vàng nói: “Dạ, lão tổ!”

“Đi đi, nếu như bọn họ đến, thì nói ta còn chưa tỉnh”.

“Dạ, lão tổ!”

Tiết Minh run lẩy bẩy rời đi, ra khỏi cấm địa, toàn thân ông ta ướt đẫm.

Đối mặt với lão tổ, cho dù ông ta có bảo vật Siêu Thoát, cũng không hề có cửa thắng.

Sau khi Tiết Minh rời đi, bàn tay của lão tổ bỗng biến thành một lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào tim.

Kéo mạnh một cái, lão lôi quả tim ra.

“Thịch! Thịch! Thịch!”

Quả tim đập mang theo một âm vị vô hình, hết hợp cùng với đạo!

Trong phút chốc bùng nổ lên sức mạnh.

Lão cắm một mảnh vụn lên trên bề mặt trái tim khủng khiếp đó.

Mảnh vụn nở rộ ánh sáng màu xanh, khí huyền diệu màu xanh lưu chuyển.

“10 triệu kỷ nguyên rồi, cuối cùng đã luyện hóa được, mảnh vụn của cánh cửa Chúng Diệu, đúng thật là mạnh!”

“Vực Vĩnh Hằng là cái thá gì chứ, cánh cửa Chúng Diệu này mới là ngọn nguồn của vạn pháp, chỉ cần gom đủ chín cánh cửa, sẽ có thể trở thành Chúa Tể Vĩnh Hằng, đây mới thực sự là bất diệt!”

Lão tổ nhà họ Tiết cười một tiếng, nhét quả tim trở lại lồng ngực.

Khí huyền diệu màu xanh kỳ diệu kia bôi trơn thân xác lão, lão lại bế quan lần nữa, tuy nhiên lần bế quan này lão có thể tỉnh bất cứ lúc nào.

Sau khi Tiết Minh đi ra khỏi cấm địa, không ít người đều giật mình: “Ngươi…”

“À, lão tổ còn đang bế quan, nên bảo ta là muộn hãy đến”.

Tiết Minh đi một vòng quanh quỷ môn quan, trong lòng càng trở nên sợ hãi.

“Thì ra là như vậy”.

Bát thế tổ gật đầu một cái: “Nhà họ Doanh phái sứ giả đến, ngươi đi xem đi!”

Tiết Minh gật đầu rồi sải bước rời đi.

Ông ta siết chặt quả đấm, bất kể là như thế nào, ông ta cũng không muốn chết!

“Ngoại thần tham kiến Tiết Hoàng Bệ hạ”.

“Bình thân!”

Tiết Minh cười một tiếng: “Sứ giả đến có chuyện gì?”

“Tiết Hoàng Bệ hạ, đây là thư của Hoàng Đế chúng tôi”.

Sứ giả hai tay cung kính dâng lên.

Nhận lấy bức thư, Tiết Minh nhìn một cái, lóe lên một đạo tinh quang: “Trở về nói với Doanh Hoàng là ta biết rồi!”

“Dạ, ngoại thần xin phép cáo lui!”

Sứ giả đến cũng nhanh mà về cũng chóng, lần này hắn đến là để dâng bức thư kia.

Bức thư của Doanh Hoàng rất đơn giản, chỉ mấy chữ: “Liên thủ phòng ngự!”

Tiết Minh gõ tay trên bàn nghĩ đến lời lão tổ nói. Ngoại trừ nhà họ Phong và nhà họ Doanh ra, những Đế tộc khác đều là con kiến hôi.

Kể cả bọn chúng có bảo vật Siêu Thoát đi chăng nữa.

Thân là Hoàng Đế đời thứ 72 của nhà họ Tiết, Tiết Minh biết được rất nhiều bí mật.

Lão tổ nhà họ Phong, lão tổ nhà họ Doanh, bọn họ cũng có sức mạnh vượt qua bảo vật Siêu Thoát!

Năm đó lão tổ của 3 nhà phi thăng lên thượng giới cũng không phải là đời lão tổ đầu tiên, mà là người khác.

Quan trọng nhất là, lão tổ của 3 nhà đến từ một nơi gọi là Thiên Cung!

Thực lực mạnh nhất đương nhiên là lão tổ nhà họ Phong, tiếp theo là nhà họ Doanh, nhà họ Tiết là yếu nhất.

Liên thủ phòng ngự là sự lựa chọn sáng suốt nhất.

Xem ra cuộc chiến Hoàng tộc lần này thật sự rất hung hãn, nhưng ba nhà này vẫn luôn dựa vào nhau.

Chỉ cần bọn họ muốn, thì bất cứ lúc nào cũng có thể khống chế mọi thứ.

Tuy nhiên làm như vậy thì hậu quả khôn lường, bởi vì sẽ bị nhà thuyền phát hiện, mà một khi bị phát hiện sẽ xảy ra chuyện lớn!

Còn cụ thể là chuyện gì thì Tiết Minh không biết.

Bên khác, đặc sứ trở lại Doanh vực.

Sau khi nghe sứ giả báo cáo, Doanh Vũ liền gật đầu một cái: “Lui ra đi!”

“Dạ, Bệ hạ!”

Doanh Vũ gõ bàn, trong lòng suy nghĩ rất nhiều điều, ông ta đã khống chế được hết 8 vị người đồng, trong tương lai, tám vị người đồng này sẽ trở thành nền tảng lớn nhất của ông ta.

“Ảnh hưởng đến đại kiếp của toàn thế giới và cả tương lai”.

Doanh Vũ lắc đầu một cái, mặc dù lão tổ vô cùng ung dung, nhưng ông ta có thể đánh hơi thấy sóng gió chập trùng.

Đại chiến sẽ bắt đầu sau khi thuyền đi!

Không còn nhiều thời gian nữa.



“Choang!”

Cơ Hoàng làm vỡ ly trà: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào, chẳng phải ta bảo các ngươi tung tin tức ra sao?”

“Chúng thần đã truyền tin ra rồi, tuy nhiên những tin đồn bên ngoài lại không hề giống với những gì chúng ta nghĩ”.

Đại thần nói với vẻ mặt đưa đám: “Bên ngoài đều cho rằng Hoàng triều chúng ta xuất hiện hỗn loạn về việc Hoàng Đế mới sắp đăng cơ. Còn có lời đồn rằng nhà nào có hai bảo vật Siêu Thoát thì chắc chắn nhà đó sẽ thắng cuộc chiến Hoàng tộc lần này!”

Cơ Hoàng tức đến nổ đom đóm mắt, rầu rĩ vô cùng.

Đúng là mua dây buộc mình mà.

Chuyện trở nên ngày càng phức tạp và ly kỳ hơn.

Dù là chuyện quân Ma Vương có đánh đến cửa, thì sẽ trở thành chuyện trong nội bộ.

Ngồi một chỗ, vẻ mặt Cơ Hoàng trở nên đăm chiêu, tại sao mọi chuyện lại đi theo hướng này được nhỉ?

Là quân Ma Vương, nhất định là quân Ma Vương đứng đằng sau thao túng dư luận.

“Nhà họ Khương bên kia nói sao?”

“Khương Hoàng đã đưa Nhậm Hoàng đến gia nhập liên minh Diêu tộc rồi ạ!”

“Cái gì?”

Nghe thấy vậy, Cơ Hoàng vô cùng giận dữ.

Hỏng rồi, lần này không còn đường chạy nữa rồi.

Nhà họ Cơ lúc này trở nên cô độc.

Chuyện nực cười hơn chính là, quân Ma Vương lại trở thành chỗ dựa của ông ta.

Ông ta ngồi yên một chỗ hồi lâu, không nói lời nào. Đại thần quỳ dưới đất kia thì không dám động đậy dù chỉ một chút, sợ sẽ chọc giận Cơ Hoàng!

“Ra thông báo, chuẩn bị chiến đấu”.

Cơ Hoàng nói.

“Bệ hạ, chúng ta nên đồng ý yêu cầu của quân Ma Vương, nếu không…”

“Đoàng!”

Chiếc ấn vuông lớn màu vàng nghiền chết tên đại thần kia trong nháy mắt: “Giờ phút này rồi còn có kẻ khuyên hàng sao? Nếu như còn kẻ nào nữa thì đứng ra đây, ta ban cho cái chết nhẹ nhàng”.

Lời của Cơ Hoàng dọa đám đại thần sợ đái ra quần.

“Không ai phản đối, vậy mau đi truyền lệnh!”

Lời nói đầy sát khí của Cơ Hoàng dọa cho đám người kia sợ đến mất mật rời khỏi đại điện.

Sau khi mọi người đi hết, Cơ Hoàng tự lẩm bẩm: “Trẫm là Hoàng Đế, là cửu ngũ chí tôn chí cao vô thượng, cho dù chết cũng không chịu cúi đầu”.

“Huống hồ, ai chết ai sống còn chưa biết!”

Lúc này tại đại vực Liên Minh.

Những chuyện xảy ra trong triều đình nhà họ Cơ, đều được cán bộ của quân Ma Vương truyền về trụ sở chính.

Cơ Lương trầm ngâm, vậy là mình bị vứt bỏ rồi.

Còn cả Cơ Thiện cũng bị đuổi ra khỏi triều đình, bọn họ dường như đã cùng đường.

Đại ca Cơ Viễn một lòng vì nước, vậy mà khi chết đến một tước hiệu cũng không được phong.

Còn mình bị quân Ma Vương giam giữ, nhà họ Cơ lại không hề nghĩ đến chuyện cứu mình, còn đẩy em trai mình ra khỏi triều đình.

Cho dù đây là kế của quân Ma Vương đi chăng nữa, nhưng hắn không hề căm hận.

Lập trường hai bên không giống nhau, nếu đổi lại là hắn, nhất định sẽ còn mạnh tay hơn cả quân Ma Vương.

“Gia nhập quân Ma Vương đi, ngày mai ngươi có thể gặp em trai mình, hơn nữa ta có thể đảm bảo, hai anh em ngươi sẽ được trọng dụng, hơn nữa cũng sẽ không bị áp chế hay giám sát gì nhiều”.

Ma Dương lạnh lùng nói: “Giống như ba huynh đệ Cơ Động, Cơ Thao, Cơ Thắng vậy”.

“Quân Ma Vương nhân tài đông đúc, vì sao hết lần này đến lần khác muốn thu nhận ta? Chẳng lẽ người không sợ ta trở mặt sao?”

Đây là điểm mà Cơ Lương không thể hiểu nổi.

Dù thế nào đi chăng nữa hắn cũng là đại thần Chiến Tranh của phe đối nghịch.

“Càng nhiều nhân tài càng tốt, còn nếu dám trở mặt thì có thể diệt trừ được!”

Về cơ bản Ma Dương không hề sợ những thứ này, bởi vì hắn không có lý nào lại trở mặt được cả.

Chiến sĩ quân Ma Vương đều là những người có đức tin có lý tưởng, nếu như bọn họ bị rung động sau dăm ba câu nói, quân Ma Vương cũng không thể phát triển đến ngày nay.

Cơ Lương cảm nhận được sự tự tin vô cùng lớn từ trong lời nói của Ma Dương.

Đúng là, hắn lấy đâu ra cơ sở để làm phản, thậm chí ba huynh đệ nhà Cơ Động còn chẳng thèm để tâm tới hắn.

Hít sâu một cái, Cơ Lương nói: “Ta không chỉ muốn em trai an toàn, mà còn muốn cả gia đình được an toàn…”

“Sẽ chiều theo nguyện vọng của ngươi, trong hai ngày tới, ngươi cùng người thân chi chính của nhà ngươi sẽ được đoàn tụ”.

Ma Dương nói: “Thậm chí ta cũng không ép ngươi phải đi giết bất kỳ người nào của Cơ vực!”

Nghe vậy, Cơ Lương thở phào nhẹ nhõm: “Đa tạ!”

“Không cần khách khí”.

Ma Dương đứng lên: “Suy nghĩ kỹ xem phải đối xử với những người khác ra sao!”

“Tuân lệnh lãnh tụ”.

Cơ Lương đứng lên, nhận lấy thân phận mới này một cách nhanh chóng.

Những ngày sống cùng quân Ma Vương là một cú đả kích mạnh đối với thế giới quan của Cơ Lương.

Ở đây không giống với thế giới mà những kẻ thống trị khác xây dựng lên, mọi thứ đều như ảo mộng.

Giống như là đang nằm mơ vậy.

Ở đây, có luật pháp nghiêm khắc, và dưới luật pháp nghiêm khắc này mọi người đều bình đẳng, không có chuyện giết người bừa bãi, thậm chí cũng sẽ phải nhận hình phạt nếu vô ý làm tổn thương người khác.

Nếu như có ân oán, thì mỗi một tinh vực, hệ hành tinh, thậm chí là tinh cầu đều sẽ có lôi đài riêng, bọn họ sẽ phân sống chết trên lôi đài.

Những sự vật sự việc hoàn toàn mới mẻ, kích thích lớn đến giác quan của hắn.

Ở đây, hắn có thể nghe được những âm thanh khác thường, nhưng những âm thanh đó vô cùng hiếm, bọn họ đều đã từng là quý tộc, thậm chí là Hoàng tộc.

Vậy mà giờ bọn họ lại trở thành những sinh linh bình thường.

Hơn 90 phần trăm vô cùng kính yêu quân Ma Vương, thậm chí còn nguyện chết vì để bảo vệ đại vực Liên Minh.

Thậm chí bọn họ còn cho rằng đó là vinh hạnh.

Chuyện này chẳng bao giờ có thể thấy được ở Cơ vực.

Hoàng tộc, Vương tộc, quý tộc sống sung sướng, còn dân thường sống lay lắt chỉ để có được miếng ăn, một chút tài nguyên tu luyện.

Còn ở đây thì không cần, đủ loại ngành nghề phong phú, đã cân bằng lại được sự chênh lệch giàu nghèo.

Ví dụ như hiện giờ hắn rất thích việc vừa nghe nhạc vừa ngủ, thậm chí còn có thể thu được một trăm căn nguyên Hỗn Độn trên một sân thượng nào đó.

Ở đây ngươi chỉ cần chăm chỉ, thì muốn gì có nấy, có thể sống một cuộc sống sung túc, thậm chí thành công.

Hắn hít sâu một hơi, có lẽ một thế giới như này mới là mô hình lý tưởng trong tương lai!



Cùng lúc đó bên trong kết giới Thời Quang.

Vũ trụ trong cơ thể Trần Dương đã đạt đến 900 nghìn tỷ tinh vực, chỉ còn cách cảnh giới Quy Nhất hậu kỳ một bước.

“Siêu Thoát là gì?”

Đây chính là chuyện mà những ngày qua anh không ngừng suy nghĩ.

Lẽ nào Siêu Thoát chính là Siêu Thoát khỏi thế giới bên kia bờ Hỗn Độn hay sao?

Từ khi bước lên con đường tu hành, đến bây giờ, anh đã quên đi cảm giác vui sướng khi đột phá lên cảnh giới mới.

Giờ anh chẳng khác nào một cái máy tu luyện.

Thế giới bên trong cơ thể không ngừng cung cấp cho anh vô số đại đạo, từng cái, từng tầng chồng lên nhau, khiến anh càng thấu hiểu được vạn vật thế gian, nhưng cũng khiến anh ngày càng trở nên mông lung.

Rốt cuộc anh muốn Siêu Thoát cái gì!

Bản thân?

Hay là thế giới này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.