Long Tế Chí Tôn

Chương 210: Chương 210: Lòng người có thể tin tưởng được




Tám giờ tối, Trần Dương đi đến câu lạc bộ Thiên Sơn, là đường khẩu của Thần Long Giáo ở thành phố Tây Xuyên.

Câu lạc bộ Thiên Sơn cũng chính là nơi lần đầu tiên Đàm Tiểu Long chiêu đãi Trần Dương.

Thật ra đây là cơ sở kinh doanh của Thần Long Giáo.

Tầng 3 của câu lạc bộ là nơi cấm địa, chỉ có đệ tử của Thần Long Giáo mới được lên.

Phòng khách trên tầng 3 này rất lớn, ước chừng trên nghìn mét vuông.

Trong đại sảnh đầy ắp người, đếm ra thì khoảng dưới 400 người.

Những người này đều là đệ tử của Thần Long Giáo, ở giữa sảnh lớn có bày hai hàng ghế gỗ đỏ, ở chính giữa là hai chiếc ghế thái sư.

Phía sau lưng có bày một bức tượng Quan Công cao chừng hơn hai mét.

Trần Dương ngồi ở ghế bên trái, Phó hương chủ Khuê Tử ngồi bên phải.

Ngồi trên các ghế đỏ chính là chấp sự của phân đàn thành phố Tây Xuyên, tổng cộng có sáu người!

Đệ tử bình thường thì đứng ở hai bên.

“Tôi muốn tuyên bố một chuyện!”, sau khi mọi người đến đông đủ, Trần Dương mở miệng nói: “Bắt đầu từ hôm nay, toàn thể mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, lần này chúng ta phải khai chiến với nhà họ Thẩm ở thành phố Đông Nam, cho đến khi nào nhà họ Thẩm bị tiêu diệt mới thôi!”

Vừa nói Trần Dương vừa nhìn sang phía Khuê Tử, nói: “Phó hương chủ Trương, hãy nói về tình hình nhà họ Thẩm đi!”

Khuê Tử họ Trương tên Khuê, trong một không khí trang trọng như thế này, Trần Dương không thể gọi tắt tên của anh ta được.

“Bẩm Hương chủ, nhà họ Thẩm ở thành phố Đông Nam, thuộc hàng Thế gia hạng hai, gia tộc có tổng cộng 860 người, trong đó có 260 người là thuộc chi lớn, 600 người còn lại thuộc chi nhỏ! Trưởng tộc là Thẩm Hiêu Hùng, có một đứa con trai duy nhất tên là Thẩm Lãng”.

“Trong đó, trưởng tộc Thẩm Hiêu Hùng hiện là Tiên Thiên trung kỳ, ba người em trai của ông ta, Thẩm Thiên Hạ, Thẩm Thiên Anh, Thẩm Thiên Kỳ, đều là tu sĩ Tiên Thiên viên mãn…Ngoài ra, ở chi lớn thì có đến một nửa là Hậu Thiên hậu kỳ, và một nửa là Hậu Thiên trung kỳ, chi nhỏ thì hầu hết là tu luyện đến Hậu Thiên sơ kỳ!”

Há…

Tận ba người đạt Tiên Thiên viên mãn sao?

Nghe đến đây nhiều người cũng lạnh sống lưng!

Cộng thêm Thẩm Hiêu Hùng nữa là tổng cộng có bốn người đạt Tiên Thiên, ngoài ra còn đám chi lớn nhà họ Thẩm, cũng là một lực lượng hùng mạnh.

Còn 600 người ở chi nhỏ, tuy rằng cấp bậc của họ không được cao, nhưng người bình thường cũng không thể đem ra so sánh với bọn họ được.

Bảo sao sau khi Lý Thiên Bá bị đánh nhà họ Lý không dám đứng ra đối đầu, thực lực của nhà này các gia tộc thường khó mà sánh được.

Khuê Tử mặt đầy nghiêm túc nói: “Hương chủ, ba người này quả là không đơn giản, họ chính là chiến lực mạnh nhất của nhà họ Thẩm.”

Tiên Thiên viên mãn sao?

Trần Dương nhíu mày, Tiên Thiên viên mãn, vụ này phiền phức đây!

“Hơn nữa, trừ ba người này ra, còn có những gia tộc nhỏ đang dựa vào thế của nhà họ Thẩm, vậy nên đối phó với họ cũng rất phiền phức!”

Trần Dương gật đầu một cái, hồi lâu anh không nói gì, không ngừng gõ gõ tay lên bàn, như đang suy tư điều gì đó.

Trên tầng ba lúc này bầu không khí vô cùng yên lặng, những đệ tử xung quanh đến thở cũng không dám thở mạnh, sợ là sẽ quấy rầy đến suy nghĩ của Hương chủ.

“Nếu như chúng ta đối đầu trực diện với nhà họ Thẩm, thì có mấy phần thắng vậy?”, đột nhiên Trần Dương mở miệng hỏi.

Khuê Tử nghiêm túc suy nghĩ một lát, trả lời: “Đàn khẩu của chúng ta tổng cộng là có 388 anh em, nếu so về số người, thì không chiếm ưu thế. Giờ tôi là Tiên Thiên trung kỳ, còn lại 6 vị chấp sự là Tiên Thiên sơ kỳ, Hương chủ người là...”

“Tiên Thiên hậu kỳ!”, Trần Dương lên tiếng.

“Nếu như vậy bên này chúng ta tổng cộng là có 6 vị Tiên Thiên sơ kỳ, 1 Tiên Thiên trung kỳ và 1 Tiên Thiên hậu kỳ, ngoài ra Hậu Thiên viên mãn thì có 10 người, Hậu Thiên hậu kỳ là 100 người, Hậu Thiên trung kỳ là 100 người, còn lại 170 người là Hậu Thiên sơ kỳ!”

“Nếu như đánh trực diện thì phía chúng ta không có quá nhiều cơ hội thắng, trừ phi là đi cầu cứu các phân đàn khác, nhưng hiện giờ Lục Đại Phái đang đối đầu lại với chúng ta, nên khả năng bọn họ đến chi viện được là rất thấp!”

Nói đoạn Khuê Tử dừng lại một chút rồi tiếp: “Tuy nhiên tôi đã hỏi dò được, con trai duy nhất của Thẩm Hiêu Hùng vừa rồi bị chém hơn bốn trăm nhát, mất đi cả của quý, nên hiện giờ hắn đã thành người tàn phế, vậy nên tất nhiên là bên đó sẽ không để một tên bỏ đi lên làm trưởng tộc được. Theo như tin tức của thám tử gửi về, hiện giờ nội bộ nhà họ Thẩm đang rối loạn, không ít người đang muốn Thẩm Hiêu Hùng nhường lại chức trưởng tộc!”

“Ồ? Còn cả chuyện như vậy sao?”

“Đúng vậy, nếu như tôi đoán không nhầm thì ba người em trai của Thẩm Hiêu Hùng chẳng bao lâu nữa sẽ nổ ra cuộc chiến tranh giành vị trí trưởng tộc này”.

Vừa nói, trên mặt Khuê Tử vừa lộ ra vẻ tự tin: “Chúng ta chỉ cần chia ra rồi phái người đi đến gặp người nhà họ Thẩm, đánh bọn họ từ bên trong, đến lúc đó nhất định sẽ tiêu diệt được nhà họ Thẩm”.

“Tốt quá!”, Trần Dương gật đầu đắc ý nói: “Vậy làm theo ý của cậu đi, nhất định phải làm phân rã sức mạnh của nhà họ Thẩm nhiều nhất có thể, tốt nhất đầu tiên là phải khiến cho những gia tộc nhỏ đang dựa vào thế nhà họ Thẩm lao đao khủng hoảng, cắt nguồn chi viện, sau đó đánh lần lượt, một nhà họ Thẩm khủng hoảng khi đó không còn là vấn đề lớn đối với chúng ta”.

“Dạ, tuân lệnh Hương chủ!”

Trần Dương cười một tiếng nói: “Được, nếu đã như vậy thì thân làm Hương chủ như tôi cũng không thể nào keo kiệt được. Ai giết được đệ tử của chi thứ nhà họ Thẩm sẽ được thưởng một triệu, giết được đệ tử chi chính nhà họ Thẩm sẽ thưởng ba triệu, giết được Thẩm Hiêu Hùng, Thẩm Thiên Hạ, Thẩm Thiên Anh, Thẩm Thiên Kỳ sẽ được thưởng một trăm triệu một mạng!”

Rào rào!

Trần Dương vừa dứt lời, cả đám trở nên xôn xao!

Trong ánh mắt những đệ tử có mặt tại đây lúc này ai nấy đều như những con sói khát máu.

Giết được đệ tử ở chi thứ thưởng một triệu, chi chính thưởng ba triệu, phần thưởng đúng là hấp dẫn quá đi!

Bọn họ vì sao ra nhập Thần Long Giáo chứ, còn không phải là vì tiền thì vì cái gì.

Cho dù Trần Dương không có treo thưởng đi nữa thì bọn họ cũng sẽ không chùn bước mà xả thân, bây giờ lại còn có thưởng, lúc này ai nấy cảm thấy có chết cũng cam lòng.

“Thuộc hạ sẽ vì Hương chủ phục vụ quên mình!”, Khuê Tử vội vàng quỳ một chân xuống đất nói.

“Vì Hương chủ phục vụ quên mình! Không diệt được nhà họ Thẩm, thề không làm người!”

Sáu người chấp sự cùng hơn ba trăm đệ tử lần lượt quỳ một chân xuống đất, âm thanh vang trời.

Trần Dương không nói gì chỉ cười, anh hiểu được rằng hơn ba trăm người có mặt tại đây lúc này sẽ dốc hết sức vì mình, có thể tin tưởng được.



Sau khi giao phó xong mọi chuyện, Trần Dương liền trở về bệnh viện để chăm sóc Tô Diệu.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Dương dậy thật sớm, chỉ hai ngày nữa thôi là Tô Diệu có thể xuất viện.

Lúc này Trần Dương có tiếp tục ở lại cũng không làm gì, cho nên Tô Diệu khuyên Trần Dương đi học sớm một chút.

Không thể không nhắc đến chuyện tình cảm của họ mấy ngày nay đã trở nên vô cùng tốt, mấy tối nay Trần Dương đều ôm Tô Diệu ngủ.

Chuyện này làm Trần Dương cảm thấy thật thú vị, thoải mái.

Sau khi đến lớp học thì có vẻ mọi người gần như đã đến đông đủ cả rồi, Lý Thiên Bá cũng ngồi ở vị trí của anh ta.

Nhìn thấy Lý Thiên Bá, Trần Dương vui vẻ tiến đến.

Lúc này, Lý Thiên Bá cũng nhìn thấy Trần Dương, anh ta liền vội vàng đứng lên hỏi: “Tiểu Dương, mấy ngày Quốc Khánh cậu chạy đi đâu vậy? Gọi điện cũng không được, cũng không chịu trả lời tin nhắn!”

Trần Dương nhún vai nghiêng về phía Lý Thiên Bá cười nói: “Lễ Quốc Khánh tôi đi chơi, nên quên cả trả lời tin nhắn ấy, là lỗi của tôi nên xíu nữa tôi mời anh đi ăn một bữa nhé!”

Trần Dương không có ý định kể chuyện Tô Diệu bị thương cho anh ta biết.

Anh muốn tự mình giải quyết chuyện này.

Lý Thiên Bá không nghi ngờ gì, gật đầu cười, lần trước Trần Dương mời anh ta ăn cơm nhưng vì có Tô Diệu nên chưa đi được, lần này chắc là có cơ hội ngồi chén anh chén tôi với nhau.

Sau khi vết thương lành lại, anh ta chưa được bữa nào ra trò.

Pu pu!

Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì bỗng điện thoại của Trần Dương rung lên.

Trần Dương mở điện thoại ra nhìn, là tin nhắn của Tư Mã Yến Như: “Tan học anh có rảnh không? Tôi mời anh ăn cơm!”, thấy tin nhắn, Trần Dương sờ sờ lên mũi, cô ấy còn nhớ chuyện mới mình ăn cơm cơ à?

Lần trước sau không đi ăn được với Tư Mã Yến Như thì anh đã add wechat của cô ấy, mà chuyện này anh cũng đã cho vào dĩ vãng, không nghĩ là cô ấy còn nhớ.

Có điều hôm nay đúng lúc anh không rảnh, vì sau khi tan học anh còn phải đến viện chăm Tô Diệu.

Suy nghĩ một lát, Trần Dương trả lời: “Tôi xin lỗi, tối nay tôi có việc bận, để lần sau đi!”

Tư Mã Yến Như sau khi nhận được tin nhắn thì ngẩn người ra, cô ấy bị anh từ chối ư!

Chuyện này khiến Tư Mã Yến Như cảm thấy mất hứng, đây là lần đầu tiên cô ấy mời người khác ăn cơm mà bị từ chối.

Nếu để cho những kẻ theo đuổi cô biết được, chắc chắn bọn họ dậm chân đấm ngực thùm thùm ấy, sao lại dám cự tuyệt nữ thần cơ chứ.

Trần Dương vừa trả lời tin nhắn xong thì tiếng chuông báo giờ học vang lên.

Cô giáo Ôn Nhu mặc chiếc áo blue trắng tay ôm sách tiến vào.

Ôn Nhu vừa đến, tinh thần của đám học sinh trong lớp bỗng dâng cao.

Đúng là người cũng như tên, không chỉ có tính cách dịu dàng, tướng mạo xinh đẹp, nói chuyện dễ nghe mà còn vô cùng thùy mị.

Lúc này, Ôn Nhu đặt sách lên bục giảng nói: “Các em, hôm trước cô dạy các em về y học cổ, còn hôm nay, cô sẽ dạy các em về cách phân biệt thảo dược, và cách phối hợp các loại thảo dược. Vậy nên tiết học của chúng ta hôm nay sẽ học ở Bách Thảo Đường!”

Y học và võ thuật luôn gắn liền với nhau, một vị cổ y cảnh giới cao thâm không chắc là một tu sĩ bậc thầy, nhưng đã là một tu sĩ bậc thầy thì chắc chắn phải tinh thông y học cổ.

Trong Bách Thảo Đường trưng bày hơn mấy ngàn loại thảo dược, từ Tam Thất đến dược liệu quý như Thiên Thượng Tuyết Liên, Trần Dương còn nhìn thấy một số dược liệu vô cùng quý hiếm khác trong này, chuyện này khiến anh vô cùng phấn khích.

Học viện Lục Phái này quả thật đúng là có điều kiện, dược liệu quý hiếm như vậy mà cũng dám dùng để cho học sinh học.

Tất cả mọi người đều tò mò nhìn số thảo dược ở trên tấm thớt.

Ôn Nhu đứng trước tấm thớt nói: “Bây giờ trên tấm thớt trước mặt mọi người đều để ba mươi loại thảo dược, theo thứ tự là Tam Thất, Hà Thủ Ô, Long Quỳ…”

Mỗi lần Ôn Nhu lại cầm lên một loại dược liệu, cô ấy giới thiệu cặn kẽ về công hiệu và cách dùng.

Đợi đến khi tất cả học sinh có thể nhận mặt được từng loại thảo dược và nói ra được công hiệu của chúng, Ôn Nhu cười một tiếng nói: “Bây giờ mọi người đều biết những dược liệu này tên gì, vậy tiếp theo, cô sẽ bắt đầu sắc “Hoạt Huyết Hoá Ứ Thang”, các em phải lắng nghe và quan sát cẩn thận nhé”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.