Thanh niên trẻ tuổi này tên là Đinh Khắc, là người phụ trách giữ gìn trật tự ở buổi đấu giá hôm nay.
Tuổi tác anh ta không lớn nhưng khí thế trên người thì rất mạnh mẽ.
“Tiên sinh, trong phòng bán đấu giá không được phép gây ồn ào!”
Đinh Khắc nghiêm túc nhìn Ngô Dung. Anh ta tuyệt đối không cho phép xảy ra bất cứ sai sót nào trong lúc bán đấu giá!
Ngô Dung vội vàng xua tay, nói: “Anh hiểu lầm rồi, chỉ là tôi nghe có người nói xấu buổi đấu giá của nhà anh nên mới bực mình tranh luận với anh ta.”
Nói xong Ngô Dung chỉ tay vào Trần Dương: “Chính là tên nhóc ranh này, anh ta nói Phá Chướng Đan mà các anh đang bán đấu giá là đan dược giả đã quá hạn sử dụng. Nếu không tin anh có thể hỏi những người bên cạnh, bọn họ có thể làm chứng.”
“Phải đấy, đúng là tên nhóc ranh này nói như thế!”
“Tôi có thể làm chứng!”
“Tôi cũng có thể làm chứng!”
Mọi người xung quanh ào ào phụ họa Ngô Dung.
Nghe bọn họ nói xong, Đinh Khắc dùng ánh mắt không hề thiện cảm nhìn Trần Dương.
Trong lòng Từ Tiểu Nhu tự nhủ một tiếng không ổn rồi. Cô trừng mắt nhìn Ngô Dung rồi đứng dậy xin lỗi Đinh Khắc: “Tổng giám đốc Đinh, thật ngại quá, cắt ngang buổi đấu giá của mọi người rồi. Chúng tôi sẽ nói chuyện nhỏ hơn.”
Nói xong, Từ Tiểu Nhu dừng lại một giây rồi tiếp tục: “Anh đừng nghe anh ta nói bậy, bọn họ chỉ đang nói đùa thôi. Có ai mà không biết danh tiếng và phòng đấu giá của nhà họ Đinh đáng tin cậy thế nào, làm sao có thể đem đồ giả ra bán đấu giá được?”
Nghe Từ Tiểu Nhu giải thích, sắc mặt Đinh Khắc mới hòa hoãn hơn một chút.
“Nhu Nhu, tại sao em lại nói giúp tên phế vật này chứ?” Ngô Dung khó chịu nói: “Mọi người đều nghe thấy anh ta nói Phá Chướng Đan là đan dược giả quá hạn sử dụng, làm sao mà anh nói đùa với anh ta được?”
Sắc mặt Đinh Khắc không ngừng thay đổi, nếu đây là người bình thường thì đã bị anh ta xử lý ngay lập tức rồi. Nhưng anh ta nhận ra Từ Tiểu Nhu, cô ấy là thiên kim đại tiểu thư nhà họ Từ.
Hơn nữa sản nghiệp nhà họ Đinh cũng liên quan tới đồ cổ, vì vậy bọn họ thường xuyên mời Từ lão gia xuống núi giám định vật quý. Cho nên Đinh Khắc chọn tin tưởng Từ Tiểu Nhu, còn Ngô Dung thì bị anh ta bỏ qua một bên!
“Thôi được, nếu đã là nói đùa thì nhờ mọi người nói chuyện nhỏ tiếng một chút, đừng làm phiền đến người khác!”
Nói xong Đinh Khắc quay người định rời khỏi hội trường.
Đúng lúc này Trần Dương lên tiếng gọi anh ta lại: “Đinh tiên sinh, mời anh dừng bước! Viên Phá Chướng Đan trên khán đài đã hết hạn sử dụng, tác dụng của đan dược hầu như không còn nữa. Vì danh tiếng và chữ tín của nhà họ Đinh, tôi đề nghị tốt nhất nên dừng buổi đấu giá tại đây.”
Trần Dương vừa dứt lời, tất cả mọi người đều xôn xao!
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía này!
Ai nấy không khỏi sửng sốt nhìn Trần Dương!
Anh ta bị điên rồi sao?
Dám nói nhà họ Đinh bán đấu giá đan dược giả quá hạn sử dụng trước mặt Đinh Khắc?
Không muốn sống nữa ư?
Có ai mà không biết nhà họ Đinh coi trọng nhất là danh dự và danh tiếng, làm sao mà bọn họ làm chuyện tự phá hủy cơ nghiệp của mình chứ?
“Anh nói thứ nào?”
Đinh Khắc đột nhiên quay người lại, khí thế dọa người. Nếu Trần Dương không thể đưa ra lời giải thích hợp lý thì nhất định anh ta sẽ không buông tha cho Trần Dương!
“Trần Dương...”
Từ Tiểu Nhu suýt thì ngất xỉu. Đinh Khắc nể mặt cô nên mới bỏ qua chuyện này, ai biết Trần Dương lại nói đan dược nhà họ Đinh bán là đan dược đã hết tác dụng. Trần Dương làm như vậy chẳng phải công khai tát người ta một cái ư?
Hiện giờ trong phòng đấu giá có rất nhiều người, chuyện này liên quan tới danh dự của nhà họ Đinh. Nếu Trần Dương không thể giải thích rõ ràng thì làm sao Đinh Khắc có thể buông tha cho anh ấy được?
Nghĩ vậy Từ Tiểu Nhu không khỏi sốt ruột. Nếu nói về phân biệt đồ cổ thì Trần Dương nói gì cô cũng tin tưởng anh vô điều kiện.
Nhưng đây là chuyện của giới tu luyện, anh ấy chỉ là một người bình thường thì làm sao mà hiểu được cơ chứ!
“Câm miệng, anh dám rắp tâm bôi nhọ nhà họ Đinh chúng tôi như vậy sao!”
Sắc mặt Đinh Khắc xấu đi, anh ta vọt tới trước mặt Trần Dương. Tên nhóc ranh này cho rằng anh ta là bạn của đại tiểu thư nhà họ Từ thì dám ăn nói lung tung trong buổi đấu giá ư? Như vậy chẳng phải đang tát vào mặt nhà họ Đinh sao?
Nếu lần này Trần Dương không thể đưa ra lời giải thích hợp lý thì cho dù anh ta là bạn của đại tiểu thư nhà họ Từ cũng tuyệt đối không được phép ăn nói linh tinh ở đây.
“Aiz, tại sao chuyện này lại bôi nhọ nhà họ Đinh chứ?”
Trần Dương bất đắc dĩ thở dài. Anh đứng dậy, nghiêm túc nhìn Đinh Khắc rồi chân thành nói: “Anh cho rằng tôi đang phá hoại sản nghiệp nhà họ Đinh sao? Tôi nói cho anh biết, viên đan dược kia đã quá hạn sử dụng nên mất tác dụng rồi. Nếu tùy tiện dùng nó, chỉ sợ có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng!”
Quá hạn sử dụng?
Đinh Khắc cười khẩy, hiện giờ anh ta đã xác định rằng tên nhóc ranh trước mặt tới đây để quấy rối nên cũng không nhẫn nhịn nữa. Đinh Khắc chỉ vào mặt Trần Dương, nói: “Anh, ngay bây giờ, cút ra ngoài cho tôi. Tôi không muốn nhìn thấy anh ở đây, sau này buổi đấu giá Đinh Đinh của chúng tôi không hoan nghênh anh!”
Đối với người làm ăn, ai tới cửa hàng thì đều là khách hàng. Bây giờ Đinh Khắc lại đuổi “khách hàng” đi, vậy thì còn làm ăn thế nào đây? Rõ ràng là anh ta phải tức giận tới cực điểm mới nói những lời này.
Từ Tiểu Nhu nghe xong thì sốt ruột sắp khóc tới nơi, cô vội vàng nói: “Tổng giám đốc Đinh, xin anh nể mặt tôi đừng chấp nhặt với anh ấy. Anh ấy chỉ là một người bình thường mà thôi, vốn dĩ không hiểu chuyện của giới tu luyện nên mới nói năng linh tinh. Tôi thay anh ấy xin lỗi mọi người, xin anh đừng đuổi anh ấy đi!”
“Từ tiểu thư, nhưng...”
Đinh Khắc không khỏi đau đầu. Từ Tiểu Nhu đã nói như vậy, nếu anh ta không nể mặt cô thì chẳng phải sẽ đắc tội với Từ Tiểu Nhu ư?
Hơn nữa Từ lão gia còn là khách quý của nhà bọn họ. Nếu anh ta thật sự đắc tội với Từ Tiểu Nhu thì chắc chắn cả thành phố Tây Xuyên này không ai dám giám định vật quý cho nhà bọn họ nữa.
Hơn nữa khi ánh mắt Đinh Khắc nhìn về phía Trần Dương, anh ta giật mình phát hiện ra vợ chồng Lý Thiên Bá đang ngồi cạnh Trần Dương. Chẳng lẽ tên nhóc ranh này là bạn của Lý Thiên Bá?
Mặc dù nhà họ Đinh cũng là gia tộc lớn nhưng ở thành phố Tây Xuyên bọn họ thật sự không trêu chọc nổi nhà họ Lý. Vì một tên ngu ngốc mà đắc tội với hai vị con cháu đích tôn của hai gia tộc lớn thì không hề có lợi chút nào.
Suy nghĩ một chút, sắc mặt Đinh Khắc nguôi ngoai đi: “Nếu Từ tiểu thư đã nói như thế thì tôi đành buông tha cho anh ta vậy.”
Sau khi tự mở đường lui cho bản thân, Đinh Khắc dẫn bảo vệ rời khỏi hội trường.
Mấy kẻ đang xem trò vui thấy mọi chuyện được bỏ qua nhẹ nhàng như vậy thì không khỏi tiếc nuối. Bọn họ thu lại ánh mắt của mình, không nhìn về phía này nữa.
Ngô Dung thấy Đinh Khắc bỏ đi thì tức đến phát điên, anh ta tức giận nhìn Từ Tiểu Nhu: “Nhu Nhu, rốt cuộc em muốn làm gì hả? Những gì tên nhóc ranh này nói mọi người ngồi xung quanh đều nghe thấy, tại sao em lại cầu xin cho anh ta? Loại tiểu nhân bôi nhọ sau lưng người khác thế này đáng bị đuổi ra ngoài.”
Từ Tiểu Nhu không thèm để ý tới Ngô Dung đang hoa chân múa tay mà nhìn Trần Dương với ánh mắt phức tạp.
Cô thích Trần Dương, cô không muốn anh nói lung tung bị người khác chê cười.
Ở chỗ sang trọng dành cho người của giới thượng lưu, có một số lời không thể nói ra. Hôm nay nếu không có cô ở đây thì chỉ sợ Trần Dương sẽ phải chịu một trận đánh đập.
Cô không muốn thấy Trần Dương bị thương, bởi vì như vậy cô sẽ đau lòng.
Từ Tiểu Nhu cắn môi, cô ghé vào tai Trần Dương rồi dịu dàng nói: “Trần Dương, lát nữa chúng ta cứ xem đấu giá là được rồi, anh tuyệt đối đừng nói lung tung. Nhà họ Đinh đã kinh doanh phòng đấu giá gần hai mươi năm nay, rất có chữ tín. Bọn họ nhất định không đem đan dược giả ra bán đâu. Nếu anh ra khỏi hội trường mà tôi lại nhìn thấy một món đồ cổ vừa ý, anh không có ở đây, tôi mua thiệt thì biết làm thế nào đây?”
Trong lời nói của Từ Tiểu Nhu còn có chút trách móc, giọng nói dịu dàng của cô rót vào tai Trần Dương khiến sắt đá cũng phải mềm nhũn.
Hơn nữa Từ Tiểu Nhu làm như vậy vốn là để bảo vệ Trần Dương, khiến anh cảm thấy rất ấm áp.
Trần Dương mỉm cười không nói gì sau đó nhìn lên khán đài.
Hiện giờ mọi người tranh giành Phá Chướng Đan rất kịch liệt. Mặc dù Trần Dương nói viên đan dược kia đã mất tác dụng nhưng chẳng ai tin lời anh cả.
Bọn họ chẳng khác nào những người sắp chết chìm nhìn thấy một cọng cỏ trên mặt nước, nếu không nắm bắt cơ hội duy nhất này thì có chết bọn họ cũng không cam tâm.
“Tôi ra giá năm tỷ năm trăm triệu tệ!” Lúc này một người có tuổi ngồi ở hàng ghế trước kích động giơ bảng lên.
Trời ạ, ra giá năm tỷ năm trăm triệu tệ cũng thật là hào phóng quá!
Người đẹp bán đấu giá kích động tới nỗi tay cũng phát run: “Số 8, lão tiên sinh ra giá năm tỷ năm trăm triệu tệ, có ai ra giá cao hơn không?”
Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều bị con số “năm tỷ năm trăm triệu tệ” này làm chấn động.
Năm tỷ năm trăm triệu tệ, một viên đan dược nhỏ xíu như thế mà có giá trên trời năm tỷ năm trăm triệu tệ!
Thế giới này cũng điên cuồng quá rồi!
Tất cả mọi người đều nín thở nhìn về phía ông lão số tám đang ngồi ở hàng ghế phía trước!