Khác với ông cụ Từ Thiên Sơn, lúc Trần Dương giám định đồ sứ thì hiện trường lại ồn ào huyên náo.
Đối với ông cụ Từ, mọi người dùng tâm trạng và thái độ tông kính, sùng bái. Mà đối với Trần Dương lại giống như đang xem thằng hề ở rạp xiếc.
Thầy giám định vật quý danh dự?
Xì!
Từ tiểu thư vẫn còn quá trẻ, thế mà lại tin một thằng nhóc miệng còn hôi sữa như thế. Mọi người rửa mắt mà xem một lát nữa người kia làm thế nào để tự làm trò cười cho thiên hạ.
Trong lòng Từ Tiểu Nhu không khỏi lo lắng, Trần Dương có phải hơi quá tự tin không?
Phải biết là ông nội mình đã đưa ra kết luận giám định rồi, anh ấy đến xem có phải là quá tự cao tự đại không…
Đến lúc đó lại chọc ông nội không vui thì không tốt chút nào.
Trần Dương đi vòng quanh bình sứ Thanh Hoa nhìn một vòng, chợt vươn đầu ngón tay ra, búng mấy cái trên bình sứ Thanh Hoa.
Tiếng vang lanh lảnh vang lên.
“Nhanh dừng tay lại, nếu như đụng vào rồi hỏng thì cậu bồi thường được không?” Mặt người đàn ông trung niên biến sắc, vội vàng ngăn lại.
Mấy ông chủ tiệm đồ cổ thấy cảnh này đều lắc đầu.
Con rể nhà họ Tô vẫn còn quá trẻ.
Tuy nói lúc xác định đồ sứ phải dùng tay gõ nhẹ vào thân bình, nhưng không phải giống như cậu ta, dùng đầu ngón tay búng vào như vậy, làm thế này quá không chuyên nghiệp.
Hơn nữa bình thường khi giám định đồ quý phải mang một đôi găng tay trắng, một là để đề phòng lưu lại dấu vân tay, làm hỏng món đồ cổ, hai là để đề phòng bị trơn trượt.
Sau đó, Từ Thiên Sơn đứng bên cạnh chợt khẽ “ồ” lên một tiếng.
Động tác của cậu Trần Dương này nhìn trông không hề có kinh nghiệm, thậm chí giống như trò đùa, thế nhưng ông biết cách giám định đồ quý đặc biệt này, hình như mình đã từng thấy ở nơi nào rồi…
Suỵt!
Trần Dương làm động tác giữ im lặng rồi kề tai đến gần bình sứ, im lặng nghe tiếng vọng lại của đồ sứ rung động.
Làm xong những chuyện này, Trần Dương đặt món đồ sứ xuống rồi quay đầu sang nói với Từ Tiểu Nhu: “Bình sứ Thanh Hoa này ông ấy muốn bán bao nhiêu?”
Không đợi Từ Tiểu Nhu trả lời, người đàn ông trung niên đã tranh nói trước: “Tám trăm nghìn, không bớt một xu.”
Tám trăm nghìn?
Trần Dương nheo mắt, trong lòng thầm cười, chợt nói với Từ Tiểu Nhu bằng giọng điệu khẳng định: “Tám trăm nghìn, có thể mua được.”
Thứ mà Trần Dương học từ Vương Càn nhiều nhất, chính là giám định đồ sứ.
Bình sứ Thanh Hoa trước mặt, dù là màu men, tính chất đều giống như Từ Thiên Sơn nói, đều là thượng phẩm. Nhưng chỉ không xác định được niên đại của nó, bởi vì hoa văn vẽ ra lại là vẽ người nước ngoài tóc vàng mắt xanh.
Vốn Trần Dương cũng đồng ý với giám định của ông cụ Từ Thiên Sơn, thế nhưng rất nhanh anh đã phát hiện ra bí mật mà bình sứ này cất giấu.
Lớp đáy bình rất dày, còn có một tầng bụi bùn đất trắng, Trần Dương biết loại bùn đất này, đây là nước gạo nếp còn lưu lại, đây tuyệt đối là vôi vữa.
Thế nên Trần Dương kết luận, cái này nhất định là đồ mới được đào ra khỏi mặt đất.
Cái gì?
Tám trăm nghìn có thể mua được?
Từ Tiểu Nhu còn chưa kịp phản ứng lại thì người xung quanh đã cười lớn lên.
“Ôi, đúng là buồn cười chết mất.”
“Thằng nhóc này có phải bị mù không? Hàng mỹ nghệ loại này, trên thị trường gốm sứ chỉ cần bỏ ra mấy trăm đồng là có thể mua một đống.”
“Đúng thế, lại còn tám trăm nghìn, tôi thấy cậu bị điên rồi.”
Tô Ngọc nhìn Trần Dương bị mọi người cười nhạo cũng âm thầm lắc đầu, lần này nhất định sẽ đắc tội ông cụ Từ rồi.
Ánh mắt Từ Tiểu Nhu vô cùng phức tạp, vốn tưởng anh sẽ nói lời nào đó làm người ta phải kinh ngạc, không ngờ chỉ đôi ba lần đã bảo cô tiêu tám trăm nghìn để mua “sản phẩm của công nghệ hiện đại” này. Cô bắt đầu hoài nghi mình mời Trần Dương làm thầy giám định đồ quý danh dự có phải quyết định sai lầm không.
Từ Thiên Sơn nhíu mày, sắc mặt hơi khó coi, ông quay đầu sang nhỏ giọng chất vấn Từ Tiểu Nhu: “Đây chính là thầy giám định đồ quý danh dự mà cháu tìm, tốn ba chục nghìn một tháng hả?”
Chẳng khác nào trò đùa, trông thằng nhóc này, đừng nói là ba chục nghìn, ngay cả ba nghìn ông cũng thấy không đáng.
Từ Tiểu Nhu cắn môi, không nói gì, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên.
Lúc này, người đàn ông trung niên cười lớn một tiếng, đi tới vỗ vai Trần Dương: “Vẫn là cậu em biết hàng.”
Trần Dương mỉm cười, không nói gì.
Thấy cháu gái mình xấu hổ đỏ cả mặt, Từ Thiên Sơn cũng không trách gì thêm. Ông không thể làm gì khác bèn quay đầu sang phát tiết lửa giận lên người Trần Dương: “Cậu nói cho tôi biết, món đồ này đáng giá tám trăm nghìn ở điểm nào?”
Đừng nói tám trăm nghìn, dù là tám triệu cũng đáng! Chiếc bình này mua rồi mà không kiếm được lời thì anh bồi thường.
Trong lòng Trần Dương thầm nghĩ nhưng trên mặt không lộ ra vẻ gì khác thường, anh nói: “Thưa ông, ông đừng kích động, trước tiên để người lấy cho cháu một cái bàn chải thì ông sẽ hiểu.”
Từ Thiên Sơn vốn đang không kiên nhẫn, nghe thấy Trần Dương còn muốn lấy bàn chải gì đó lại càng thấy người thanh niên trước mặt cứ lề mà lề mề, không nhanh nhẹn chút nào. Ông vốn là một người có sao nói vậy, bây giờ ấn tượng của ông với Trần Dương càng lúc càng kém.
Ông hừ lạnh một tiếng, nói với Dương Quân: “Tiểu Dương, đi lấy cho cậu ta cái bàn chải kia, tôi muốn xem xem trong hồ lô của cậu ta bán thuốc gì!”
“Vâng!”
Sau khi Dương Quân nghe xong liền vội vàng lấy cái bàn chải chuyên dùng để quét tro bụi trên đồ cổ ở dưới quầy hàng đến.
“Này, bàn chải cậu muốn đây!”
Trần Dương nhận bàn chải mà Dương Quân đưa rồi nói: “À, suýt nữa đã quên nói, phiền ông lấy cho tôi một đôi găng tay trắng và một cái giũa.”
Dương Quân không nhúc nhích, nhìn ông cụ Từ.
Từ Thiên Sơn cả giận: “Nhìn tôi làm gì, đi lấy đi!”
“Vâng.” Dương Quân ấm ức nói rồi xoay người đi lấy một đôi găng tay trắng và một cái giũa ra, đưa cho Trần Dương.
Sau khi Trần Dương đeo găng tay vào bèn đặt bình Thanh Hoa ngược lại, miệng bình hướng xuống dưới, đáy bình hướng lên trên. Sau đó anh cầm cái giũa, nhẹ nhàng mài giũa.
Vừa mài anh vừa dùng bàn chải để phủi để phủi hết tro bụi mới mài ra đi.
Mọi người nhìn tư thế này của Trần Dương thì không nói gì, ai nấy đều duỗi dài cổ, chỉ lo bỏ lỡ bước nào đó.
Vôi vữa ở đáy bình rất dày, Trần Dương cẩn thận dùng giũa mài vôi vữa ở đáy bình.
Quá trình này đã định trước là dài đằng đẵng.
Lúc đầu mọi người còn thấy mới lạ, sau một thời gian lại ồn ào lên.
“Mẹ kiếp, tên ngốc này, thế mà lại lấy giũa để mài đáy bình, không sợ giằm của bình đâm vào à.”
“Aiz, rõ ràng lúc nung cái bình này đã dày như thế, ngay cả chuyện này mà cậu ta cũng không nhìn ra.”
Ông cụ Từ vốn là người nóng tính, nghe thấy mỗi người nói một câu thì càng buồn bực.
Người đàn ông trung niên kia thấy Trần Dương cầm giũa mài đáy bình hoa bèn vội vàng nói: “Mọi người thấy đó, cậu ta cầm giũa mài bình hoa của tôi, tôi mặc kệ mấy người có mua hay không, bình hoa này của tôi cũng đã bị mài hỏng rồi. Tám trăm nghìn này một xu cũng không được bớt.”
Trần Dương không nói gì mà chăm chú mài bình hoa.
Thời gian chầm chậm trôi qua, lớp vôi vữa vốn dày đặc kia đã dần dần bị Trần Dương dùng giũa mài mòn, để lộ ra dáng vẻ thật sự của đáy bình Thanh Hoa.
“Quản lý Dương, phiền chú lấy cho tôi một bình nước, chỗ còn thừa lại của đáy cái bình này hơi khó dùng giũa để mài.” Trần Dương khách sáo nói với Dương Quân đang buồn ngủ ở bên cạnh.
Nghe thấy lời của Trần Dương, Dương Quân cố gắng sốc lại tinh thần, cầm một bình nước khoáng ra đưa cho Trần Dương.
“Cảm ơn!” Trần Dương nói cảm ơn rồi nhận lấy bình nước, mở nắp đổ vào đáy bình.
Dần dần, một màn thần kỳ xảy ra, đáy bình xuất hiện một con dấu đỏ tươi, trong lòng Trần Dương vui mừng, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của mình.
Anh không khỏi đẩy nhanh động tác trên tay.
Năm phút sau Trần Dương dừng lại.
Duy trì một động tác trong thời gian dài nên Trần Dương cảm thấy bắp thịt mình vô cùng đau nhức. Quá trình này tuy rằng khó chịu, thế nhưng kết quả lại làm cho anh vô cùng phấn khởi.
“Mọi người xem, đây là cái gì!”
Trần Dương xoay đáy bình về phía mấy người Từ Thiên Sơn rồi nói.
Từ Thiên Sơn vốn đang mất kiên nhẫn vì chờ đợi quá lâu nên ông vội vàng đi tới, khi nhìn thấy rõ con dấu đỏ tươi dưới đáy bình, ông giật nảy mình: “Nguyên Thanh Hoa!”