Long Tế Chí Tôn

Chương 392: Chương 392: Phôi kiếm




“Đứng dậy đi!”

Trần Dương vung tay lên, Diêm Đồ liền được một sức mạnh êm ái nâng lên.

Anh quay đầu nhìn về phía binh lính của phủ Thành chủ, nói với tên tướng: “Mau đi mời Viên Thiên Cương ra cho tôi, từ hôm nay trở đi, chức Thành chủ thành Vô Úy sẽ do ông ấy đảm nhận, các người theo phụ ông ấy, có làm được không?”

“Dạ được!”

Trần Dương có thể giết Thành chủ dễ như trở bàn tay như vậy, thì ai dám chống lại.

“Được, mọi người nhớ lấy, tôi sẽ để mắt đến tất cả những chuyện xảy ra ở đây, nếu có người nào hai lòng, đừng trách tôi lòng dạ độc ác!”

Sau khi nói xong câu đó, Trần Dương bay thẳng đi.

Anh không trở về Viên phủ, mà bay thẳng về phía nhà kho!

Đã cất công đến phủ Thành chủ, thì sao tay không về được!

Bên ngoài nhà kho có 2 binh lính đứng gác, Trần Dương phất tay một cái khiến bọn họ bất tỉnh. Trong nhà kho này có Trận Pháp Gia Trì, Trần Dương dùng thần niệm của anh để phá vỡ được dấu ấn tinh thần của Ninh Thiên Hùng trên nhẫn trữ đồ, sau đó anh đóng dấu của mình lên trên đó.

Đệch, lớn vậy sao!

Không gian bên trong chiếc nhẫn trữ đồ này lên đến mấy trăm mét vuông, chắc hẳn đây là một nhẫn trữ đồ thượng đẳng.

Chuyện khiến anh hưng phấn chính là, bên trong này chứa đầy kỳ trân dị bảo, linh dược quý hiếm, quét qua thần niệm, anh thấy được rất nhiều công pháp nội tu và bí tịch.

Có điều giờ cần tìm chìa khóa nhà kho.

Cuối cùng, Trần Dương tìm được một tấm lệnh bài ở trong một cái hộp, cũng may là tìm luôn được một chiếc chìa khóa vừa vặn.

Tiếng “két két” vang lên.

Cửa nhà kho từ từ được mở ra, ánh sáng của dạ minh châu khiến căn phòng sáng lên.

Bên trong rộng quá, phía trước chất đống mấy triệu thạch lương thực, đủ để phủ Thành chủ ăn bốn năm năm, ở giữa là binh khí, những thứ này không đáng gì so với Trần Dương, phía sau là một ít đan dược cấp thấp, về cơ bản thì anh cũng chẳng thèm để ý.

Xem ra mấy cái thứ trong tiểu thuyết đúng là lừa người ta, còn tưởng là lần này đi vào nhà kho sẽ thu hoạch được kha khá!

Đúng lúc Trần Dương đang cảm thấy thất vọng, một tiếng động nhỏ khiến anh chú ý.

Sau khi đột phá lên Thiên Nhân Hóa Sinh, giác quan thứ 6 của anh đã nhạy hơn nhiều, bất kỳ một động tĩnh nào đều không qua được mắt anh.

Đây có vẻ là tiếng bước chân!

Có người bước vào!

Thành chủ bị giết rồi, vậy lúc này ai còn vào đây nữa?

Trần Dương có chút hiếu kỳ, anh nấp ở một góc, phóng ra thần niệm.

Một người đàn ông trung niên gầy nhom, để râu cá trê mờ ám đi từ cửa ngách ra, không… nói đúng ra là chui từ trong lỗ ra!

Nhà kho này có lối ngầm sao?

Người đàn ông kia đi vào một cách mờ ám như vậy, vậy thì nhà kho này nhất định là có bí mật.

Trần Dương cảm thấy có chút hứng thú với chuyện này.

Quản sư gia phủi hết bụi đất bám trên người xuống, trên mặt vẫn còn nguyên vẻ sợ hãi: “Ninh Thiên Hùng bị người kia giết chết, thành Vô Úy có một cao thủ như vậy từ khi nào nhỉ, không được, mình phải tìm cách ra khỏi thành, báo cho Hoàng thú!”

Dứt lời, bỗng da trên người hắn rách ra, lỗ mũi đột nhiên biến thành nhọn hoắt, phần lưng gồ lên, cong người.

Mặt Trần Dương liền biến sắc, đây… đây là yêu thú!

Thành Vô Úy sao lại có yêu thú biết biến hình người thế này?

Nhìn hình dáng thì trông có vẻ giống con tê tê!

Hắn ẩn khí tức trên người xuống, vẻ mặt trở nên cẩn trọng, chiếc mũi nhọn hoắt bắt đầu đánh hơi, ánh mắt nhỏ bé tràn đầy nghi ngờ.

“Lạ nhỉ, sao lại có mùi của con người?”

Hắn trở nên cẩn trọng hơn nữa, giơ lên những móng vuốt sắc như lưỡi kiếm, cảnh giác nhìn quanh bốn phía!

Đột nhiên hắn hét lên về phía Trần Dương: “Ra mau, ta phát hiện ra ngươi rồi!”

Trần Dương lắc đầu một cái, lúc anh bước vào đây quên không che giấu đi hơi thở, nên giờ bị khứu giác nhạy bén của con yêu thú này phát hiện ra.

Những con yêu thú biết biến thành hình người không đơn giản, nói không chừng là yêu thú cấp Hoàng thú cũng nên, nên anh không thể khinh thường!

Anh gọi cây Thích Tần ra, Thần Niệm Chi Đao ngưng tụ lại, chỉ cần hắn dám làm gì thì anh sẽ không bỏ qua.

Khoảnh khắc nhìn thấy Trần Dương, Quản sư gia sợ mất hồn mất vía.

“Ôi đậu xanh, sao lại gặp vị cao thủ đã giết chết Ninh Thiên Hùng chứ?”

Toàn thân hắn trở nên luống cuống, ngay cả Ninh Thiên Hùng cũng không phải đối thủ của anh, thì sao hắn có thể là đối thủ của anh được?

“Ngươi…”

“Phịch” một tiếng, Quản sư gia liền quỳ trên mặt đất: “Tiền bối tha mạng, xin tha mạng…”

Trần Dương trợn tròn mắt, chuyện này là sao, mình vừa thò mặt ra không nói không rằng hắn đã quỳ sụp xuống cầu xin tha thứ?

Quản sư gia biết, tu sĩ loài người luôn muốn giết bọn chúng, đặc biệt là Yêu Đan của chúng, rồi vảy đều là những vật quý giá.

Pháp Tướng Thiên Địa của Trần Dương quá mạnh, hắn sẽ không thể nào thoát được.

Giờ hắn thấy hối hận vô cùng, đương dưng lại chạy đến nhà kho làm gì, đúng là tự chui đầu vào rọ mà.

Trần Dương không lên tiếng, đâm cây Thích Tần lên đầu hắn, Thích Tần được uống no oán khí, thân kiếm càng trở nên sắc bén, Quản sư gia cảm giác mình vảy đều bị đâm thấu.

“Xin tiền bối tha mạng, ngài muốn biết chuyện gì tôi cũng xin nói ra hết!”

Đúng là con yêu thú tham sống sợ chết, loại này lần đầu tiên Trần Dương thấy: “Vậy mày tự khai đi!”

Quản sư gia thở dài, nói ra hết toàn bộ những gì hắn biết.

“Tôi chính là quân sư của Gấu Hoàng, Quản sư gia, tôi mai phục ở thành Vô Úy này để lấy được sự tín nhiệm của Ninh Thiên Hùng, sau đó trong ứng ngoại hợp với bên ngoài để tìm ra chìa khóa mở trận pháp, nhằm giúp Gấu Hoàng dẫn đại quân tiến vào…”

Trần Dương không nói gì, còn Quản sư gia thì nói sạch toàn bộ xuất thân gốc gác ra.

Ví dụ như chuyện hiện giờ hắn là yêu thú cảnh giới Vương thú trung kỳ, có khả năng biến hóa thành con người!

Bản thân hắn không phải dạng yêu thú giỏi chiến đấu, hắn chỉ biết những kỹ xảo chạy trốn thôi, ví dụ như đào đất vô cùng nhanh, còn biết độn thổ!

Nghe thấy vậy Trần Dương dở khóc dở cười, cái con này sợ chết thật chứ!

Nếu vừa rồi hắn đào đất chạy trốn, chắc gì Trần Dương đã dám đuổi theo truy kích hắn, bởi vì dạng yêu thú có thể biến thành hình người, thì thấp nhất cũng phải là Hoàng thú, nên không dám chắc rằng hắn có chống cự lại hay không.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, đỡ được bao nhiêu phiền toái.

“Mau giao nguyên hồn của mày ra đây, nhận tao làm chủ nhân!”

Quản sư gia lập tức giao nguyên hồn ra, hắn cũng không phải dạng yêu thú cứng đầu cứng cổ.

Nhận lấy nguyên hồn của hắn, hiện giờ sự sống chết của Quản sư gia đều dựa vào một suy nghĩ của Trần Dương.

“Tao muốn hỏi, vì sao mày lại chạy đến nhà kho này?”

Trần Dương hỏi.

“Thưa chủ nhân, tôi mai phục bên cạnh Ninh Thiên Hùng đã mấy chục năm, nên biết được trong nhà kho của ông ta có giấu một phôi kiếm, lần này tôi lẻn vào đây, là muốn lấy trộm phôi kiếm này đi, mang tặng cho Gấu Hoàng!”

Phôi kiếm?

Trần Dương liền sững sờ, phôi kiếm này chắc chắn là bảo bối hiếm có, một khi thuần dưỡng thành công, cũng sẽ biến thành đạo khí.

Bảo sao lúc nãy bước vào đây anh cảm thấy quá đơn sơ, anh còn tưởng rằng kho chứa binh khí sắp xếp lung tung lộn xộn.

Giờ xem ra không phải vậy rồi!

“Mau, lấy phôi kiếm đó ra đây cho tao!”

Trần Dương nói.

“Vâng thưa chủ nhân, ngài chờ một lát!”

Quản sư gia thích ứng với thân phận mới rất nhanh, ông ta đã làm kẻ dưới 20 năm nay rồi, nên cũng quen với chuyện thay vua đổi chủ như này.

Chỉ cần không chết, thì lo gì không có củi đun!

Loài người có câu nói rất hay, đến con kiến hôi còn muốn sống, huống chi là yêu thú kia chứ?

Hắn sử dụng móng vuốt sắc nhọn, chui tọt vào trong lòng đất, thần niệm của Trần Dương cũng đi theo, chạy dài đến mấy trăm mét, Quản sư gia mới dừng lại.

Cất sâu thật đó, bảo sao anh không cảm nhận được, ai ngờ được lại đi giấu thanh phôi kiếm ở dưới lòng đất mấy trăm mét như vậy?

Không lâu sau, Quản sư gia bưng phôi kiếm to bằng lòng bàn tay lên.

“Bình bịch!”

Trần Dương thậm chí có thể nghe được tiếng đập của phôi kiếm!

Đây là một phôi kiếm hành thổ, vừa cầm lên tay, đã cảm nhận được khí đất rất đậm.

Chuyện khiến Trần Dương vui chính là, phôi kiếm này lại không bị đóng dấu!

Nói cách khác, Ninh Thiên Hùng cũng chưa tế luyện phôi kiếm này bao giờ!

“Chủ nhân, phía sâu dưới phủ Thành chủ là một linh huyệt, phôi kiếm này hút linh khí của trời đất đã nhiều năm, cũng đã thành hình, giờ đến thời điểm tế luyện rồi!”

Quản sư gia nuốt nước miếng một cái, thuộc tính của phôi kiếm này rất hợp với hắn, vốn hắn định đợi dịp trước khi Bão thú xảy ra, sẽ âm thầm tế luyện kiếm, nhưng đáng tiếc, cuối cùng vẫn lọt vào tay Trần Dương!

Trần Dương cười một tiếng, anh sử dụng thần niệm để đóng dấu lên thanh kiếm, sau đó chích một giọt máu tươi từ ngón tay.

Phôi kiếm được hút máu tươi bắt đầu rung động, Trần Dương có thể cảm nhận được phôi kiếm tỏ ra rất vui mừng.

Đúng là một phôi kiếm tốt, cực kỳ có linh tính!

Trần Dương động tinh thần, nạp phôi kiếm vào trong người, dùng máu để nuôi dưỡng nó, đến khi phôi kiếm xuất thế, nhất định sẽ kinh thiên động địa!

“Chúc mừng chủ nhân đạt được binh khí thần kỳ!”

Quản sư gia vội vàng quỳ xuống tán tụng.

Hắn đã ở bên Ninh Thiên Hùng mấy chục năm, nên mấy cái trò này quá quen rồi.

“Được rồi, đứng lên đi!”

Trần Dương cảm thấy vui vẻ: “Mày cứ tiếp tục ở lại phủ Thành chủ, phò tá Viên Thiên Cương, từ hôm nay Viên Thiên Cương sẽ là Thành chủ mới của thành Vô Úy!”

Viên Thiên Cương trình độ mới chỉ đạt đến Quy Chân hậu kỳ, sao đủ tư cách làm Thành chủ?

Mà nói gì thì nói hắn cũng là Vương thú trung kỳ, nên trong lòng cũng thấy hơi bất mãn: “Chủ nhân, ngài thần uy cái thế, tại sao ngài không làm Thành chủ, Viên Thiên Cương thực lực kém cỏi, e rằng người dưới khó lòng phục tùng!”

Trần Dương liếc nhìn hắn: “Tao làm gì còn cần mày phải dạy sao?”

Ánh mắt lạnh như băng kia khiến Quản sư gia run bần bật: “Nhớ lấy, tao nói gì thì mày cứ việc làm theo thôi!”

“Dạ, chủ nhân!”

Quản sư gia cúi đầu nói.

“Tao cũng không muốn giấu mày, quan hệ giữa tao và Viên Thiên Cương không đơn giản, nhưng ông ấy không biết thân phận thật của tao, nên tao không muốn để lộ ra!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.