Long Tế Chí Tôn

Chương 183: Chương 183: Quay tiktok




Trần Dương vỗ đầu, đây không phải là cô gái lần trước anh gặp ở chợ đêm sao!

Anh đã thêm WeChat của cô ấy, và tên của cô ấy hình như là Lưu Xảo Xảo.

Trần Dương cười nói: “Ừ, sao cô lại ở đây?”

Lưu Xảo Xảo không ngờ rằng mình lại gặp được Trần Dương khi đến đây quay video.

“Tôi đến đây để quay Tiktok!” Nói xong, Lưu Xảo Xảo giơ điện thoại di động lên, hỏi: “Anh không biết sao, bất động sản Đại Thuận gần đây có tổ chức một sự kiện mang tên Mỹ Cảnh Thiên Mộng Viên, chỉ cần lượt xem và lượt thích trên Tiktok nhiều nhất, là có thể nhận được phần thưởng trị giá 100.000 nhân dân tệ! “

Sự kiện?

Trần Dương ngạc nhiên.

Một trăm nghìn là con số vô cùng lớn đối với Lưu Xảo Xảo, nếu có thể đoạt giải quán quân, cô ấy có thể yên tâm mà học tập rồi.

Vậy nên cô ấy đã mang theo hy vọng đó đến đây quay vài đoạn Tiktok.

Có vẻ Lưu Xảo Xảo khá hài lòng với những đoạn quay vừa rồi.

Sau đó, cô ấy cười và nói: “Anh cũng đến đây để quay Tiktok sao? Vậy thì anh phải nhanh lên, có nhiều người cũng quay lắm đấy!”

Lưu Xảo Xảo lần đầu tiên nhìn thấy Trần Dương là khi anh mặc quần áo bình thường, cô ấy còn nghĩ rằng anh cũng là một sinh viên giống như mình.

Nên trong tiềm thức, cô ấy nghĩ rằng hôm nay Trần Dương đến đây để quay video.

Trần Dương sững sờ, sau đó bình tĩnh lại, còn chưa kịp nói gì.

Ngay lập tức nghe Lưu Xảo Xảo hỏi: “Mà này, anh cũng là sinh viên của Đại học Tây Xuyên à? Tôi đến từ khoa Phát thanh truyền hình. Anh đến từ khoa nào?”

“Tôi..”

Trần Dương đang định nói rằng anh đến từ học viện Lục Phái, nhưng chưa kịp nói gì, Lưu Xảo Xảo lại nói: “Nhân tiện, lần trước tôi chưa cảm ơn anh, dù gì anh cũng cũng đến đây để quay video, tôi dẫn anh đi một vòng nhé. Anh có biết khu biệt thự này quay video ở đâu đẹp nhất không?”

Trần Dương lắc đầu, đây là lần đầu tiên anh đến khu biệt thự này.

“Đi, theo tôi nào!”

Nói rồi, Lưu Xảo Xảo nắm tay Trần Dương và dẫn anh đến trước Biệt thự trung tâm số 1.

Lưu Xảo Xảo thả tay Trần Dương ra và nói: “Đẹp nhỉ, tôi vừa quay Tiktok ở đây đấy!”

Trần Dương gật đầu, Biệt thự trung tâm số 1 là đỉnh nhất của tòa nhà rồi, bên cạnh biệt thự không chỉ có một chiếc hồ nhân tạo, bên hồ cũng trồng rất nhiều liễu, dù đã hết Tết Trung thu nhưng sen trên hồ vẫn nở rộ. Lưu Xảo Xảo lấy điện thoại ra quay một đoạn video khác cho chính mình, sau đó cười hi hi đi tới chỗ Trần Dương: “Nào, đưa điện thoại cho tôi, tôi giúp anh quay Tiktok!”

Trần Dương đột nhiên nhận ra cô gái này bị bệnh nói nhiều, nãy giờ đều là cô ấy nói, bản thân chả có cơ hội nào để mở miệng cả.

Nhưng cũng khá thú vị, Trần Dương mỉm cười, định lấy điện thoại di động ra, nhưng vừa cho tay vào túi quần, liền nghe thấy phía sau truyền đến một âm thanh chứa đầy quái khí.

“Ồ, đây không phải là Lưu Xảo Xảo à, sao cậu lại ở đây?”

Trần Dương quay đầu lại và nhìn thấy một cô gái đang ở khá gần tiến lại.

Cô gái này khá xinh đẹp, mặc dù không trong sáng và dễ thương như Lưu Xảo Xảo, nhưng cô ta cũng khá quyến rũ, cô ta mặc một chiếc váy màu hồng và chân đi một đôi giày cao gót cùng màu, trông rất xinh.

Tuy nhiên người đàn ông mà cô ta khoác tay thì hơi kỳ, vẻ mặt lấm la lấm lét, rất gầy, trông như một cây sậy vậy, hai hốc mắt lõm sâu, vừa nhìn đã biết là kẻ ăn chơi phóng túng.

Mặc dù trên tay đeo một chiếc đồng hồ to bằng vàng, ăn mặc nhìn giống hệt con người nhưng trông thì thật buồn cười.

“Hứa Thiến Thiến?”

Lưu Xảo Xảo hơi ngạc nhiên.

Cô gái tên Hứa Thiến Thiến này là bạn cùng lớp của cô ấy, xuất thân từ một gia đình trung bình và học lực kém.

Đối với cô ta, đại học là chiến trường để cô ta hốt bạc, trong hai năm qua, dựa vào nhan sắc của mình, cô ta đã câu được rất nhiều công tử nhà giàu.

Hứa Thiến Thiến soi xét Trần Dương từ trên xuống dưới một lượt, tặc lưỡi nói: “Đây là bạn trai của cậu à? Tệ quá, sao lại đưa anh ta đến đây? Tôi nói cậu chứ Xảo Xảo, mắt nhìn người của cậu kém thật đấy, đẹp trai thì sao, không có tiền cũng là đồ bỏ đi”.

Mặt Lưu Xảo Xảo đỏ bừng, vội xua tay: “Không phải, anh ấy không phải là bạn trai của tôi, chúng tôi chỉ là tình cờ gặp nhau, tôi tham gia sự kiện “Mỹ Cảnh Thiên Mộng Viên”, nay tôi đến đây để quay Tiktok”.

Hứa Thiến Thiến chế nhạo: “Quay Tiktok? Thứ nhà quê như cậu quay Tiktok mà cũng có người xem á? Không sợ người ta cười vào mặt cho à!”

“Cậu…”

Lưu Xảo Xảo tức đến cứng họng.

Cùng là bạn học với nhau, có cần làm thế không!

Nhìn thấy Lưu Xảo Xảo tức đến đỏ bừng cả mặt, Hứa Thiến Thiến vô cùng hài lòng, cô ta nhếch mép cười, nắm lấy cánh tay của người đàn ông thô lỗ, cười nói: “Nhân tiện, Xảo Xảo, cậu không phải đến đây để quay Tiktok sao? Chỉ quay bên ngoài thì có ý nghĩa gì. Sự kiện lần này Đại Thuận tổ chức là để tuyên truyền, cậu quay mỗi bên ngoài thì có tác dụng gì, ai mà biết bên trong nó như nào!”

Nói xong, Hứa Thiến Thiến dừng một chút, tiếp tục: “Hay như này đi, lát nữa tôi có thể cho cậu đến nhà tôi quay, Lý Bình đã nói rồi, anh ấy định mua cho tôi một căn ở đây, lát nữa chúng ta đi xem nhé!”

Lưu Xảo Xảo lắc đầu nói: “Không... không cần đâu”.

Cô ấy chỉ muốn kéo Trần Dương nhanh chóng rời đi, cô ấy không muốn Trần Dương nhìn thấy cảnh tượng mình bị người ta bắt nạt.

Trần Dương ở bên cạnh không chịu nổi nữa, lắc đầu nói: “Hình như tất cả biệt thự ở Thiên Mộng Viên đều bán hết rồi chứ nhỉ? Có còn nhà nào cho cô xem nữa đâu!”

Hứa Thiến Thiến lại tặc lưỡi, nhìn Trần Dương và nói: “Anh thì biết gì, tôi nói thật với anh, Lý Mật, tổng giám đốc của công ty Bất động sản Đại Thuận là chị họ của bạn trai tôi! Chị ấy nói rằng Thiên Mộng Viên hiện còn hai căn nữa. Một căn là biệt thự số 66 và căn còn lại là biệt thự số 88. Chị ấy nói chúng tôi có thể lựa chọn hai căn biệt thự này, hơn nữa còn bán cho chúng tôi với giá gốc”.

Vừa nói Hứa Thiến Thiến vừa không giấu được vẻ tự đắc: “Sao, gato đi!”

Người đàn ông thô lỗ này là em họ của Lý Mật? Lý Mật xinh đẹp như vậy, sao em họ cô ta lại trông thảm như thế cơ chứ?

Trần Dương nghe xong lời cô ta nói, lắc đầu, cười: “Gato? Tôi hoàn toàn không có tí gato nào. Hiện tại tôi có thể nói cho cô biết là tôi có quyền quyết định với biệt thự ở đây. Hai người đừng có mơ đến hai căn biệt thự đó nữa”.

Hứa Thiến Thiến sửng sốt trong giây lát, chợt chỉ thẳng vào Trần Dương chửi bới: “Anh nói cái gì vậy? Anh nghĩ mình là ai? To mồm ghê nhỉ! Ồ, tôi hiểu rồi, anh là nhân viên mà chị họ sắp xếp đến đón chúng tôi đi xem nhà chứ gì? Không cần thể diện nữa à, dám nói những lời như vậy, có biết khách hàng là thượng đế không? Thật mất uy tín công ty Bất động sản Đại Thuận!”

Hứa Thiến Thiến đã nói rất to, hôm nay có rất nhiều người đến đây để tham gia sự kiện, và họ đã bị giọng nói đó thu hút.

Thấy người đến xem càng ngày càng nhiều, Lưu Xảo Xảo cảm thấy không ổn, khẽ kéo Trần Dương: “Tiền... Tiền bối, đi thôi!”

“Đi? Đi đâu?”, Lý Bình cười lạnh: “Một tên bán hàng quèn lại dám nói những lời như vậy, giờ tao sẽ gọi điện thoại cho chị họ của tao, cho mày cút luôn!”

Nên biết rằng, chế độ đãi ngộ của Bất động sản Đại Thuận đối với nhân viên là tốt nhất ở thành phố Tây Xuyên, cho dù có là nhân viên bán hàng thì mức lương cũng có thể so sánh với một chiếc vòng cổ bằng vàng.

Khó mà kiếm được một công việc như vậy ở Tây Xuyên. Hắn kêu Trần Dương tự mình quỳ trên mặt đất cầu xin, xem anh còn dám kiêu ngạo như vậy không!

Nói xong, hắn liền gọi cho chị họ là Lý Mật.

Điện thoại vừa kết nối, hắn liền mở miệng nói: “Chị ơi, bây giờ chị có rảnh không, em gặp có chút chuyện!”

“Ấy, đừng gọi, làm ơn!”, Lưu Xảo Xảo sốt ruột, cô ấy không ngờ mình có nhã ý kéo Trần Dương tới đây quay video mà lại xảy ra chuyện này.

Trong tiềm thức, cô ấy nghĩ rằng Trần Dương là thực tập sinh năm cuối, có thể xin được thực tập ở đơn vị tốt như vậy, là điều khó mà có được, nhất định không thể để anh bị đuổi việc!

Nghĩ đến đây, Lưu Xảo Xảo cắn môi, chạy tới chỗ hai người, khom lưng cúi đầu: “Thực xin lỗi, là lỗi của tôi, xin hãy tha thứ cho chúng tôi, Trần Dương và tôi sẽ đi ngay!”

“Giờ sợ rồi à? Đi sớm làm gì?”, Lý Bình hèn hạ nhìn Lưu Xảo Xảo, thấy Lưu Xảo Xảo trông cũng trẻ trung đáng yêu, liền nuốt nước bọt: “Tuy nhiên, cô đã thành tâm như thế, tôi sẽ cho cô một cơ hội nữa“.

Vừa nói hắn vừa chỉ vào Trần Dương: “Như này, bây giờ cô bảo nó quỳ xuống, lạy tôi ba cái, tôi sẽ cho nó đi, thế nào? Hơn nữa, sau chuyện này tôi cũng sẽ không gây khó khăn gì cho nó!”

“Cậu chắc chứ?”

“Mày điếc à, không nghe thấy tao nói gì à?” Lý Bình khó chịu ra mặt, nói: “Nếu không phải nể mặt người đẹp, tao đã cho mày mất việc lâu rồi!”

Vừa dứt lời, hắn liền nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy bó sát, bước nhanh tới.

Người đó không phải Lý Mật thì còn ai vào đây nữa?

Cô ta bước nhanh chân, khi nghe em họ nói có chuyện gấp, cô ta vội vàng gác công việc sang một bên, vội vã chạy đến.

“Chị!”

Lý Bình vội vàng chào hỏi.

Lý Mật gật đầu, em họ cô ta là đứa con trai duy nhất trong nhà nên rất được chiều chuộng.

Vừa rồi nghe nói hắn muốn mua nhà nên Lý Mật để lại biệt thự số 66 và biệt thự số 88 để hắn lựa chọn, giá cả đương nhiên là bán giá thấp nhất.

“Chị ơi, đây là nhân viên bán hàng của công ty chị à. Nó vừa chống đối em, chị đuổi việc nó đi!”, Lý Bình chỉ vào Trần Dương tức giận nói.

Lý Mật nhìn về hướng ngón tay của hắn, ngay lập tức ngớ ra, vội la lên: “Câm miệng!”

“Chị, sao chị lại mắng em!”, Lý Bình lo lắng nói:“ Thằng này không phải là người chị sắp xếp đến đón em đi xem nhà sao? Vừa rồi nó nói năng thô lỗ với em, em không muốn nhìn thấy nó nữa, chị cho nó cuốn xéo... “

“Bốp!” Một âm thanh giòn giã!

Lý Bình chưa kịp nói xong đã bị Lý Mật tát vào mặt một cái!

“Chị bảo mày câm miệng, mày không nghe thấy sao?”

Nói xong, Lý Mật bước nhanh đến chỗ Trần Dương và run rẩy nói: “Chủ...chủ tịch Trần…”

Cái gì?

Lý Bình lúc này đã hoàn toàn choáng váng! Chị họ gọi nó...Gọi nó là Chủ tịch Trần?!

Cùng lúc đó, Lưu Xảo Xảo, người đang đứng bên cạnh, cũng ngây ra như phỗng.

Chuyện gì đây?

Tổng giám đốc công ty Đại Thuận, tại sao... tại sao lại gọi anh ấy là chủ tịch Trần?

Trần Dương nhìn Lý Mật: “Em họ của cô rất được đấy. Nó vừa nói muốn tôi quỳ xuống xin lỗi nó. Cô nói xem, tôi có nên quỳ xuống không?”

Trần Dương nói xong, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Cô cũng được lắm, căn nhà tôi bảo cô để lại, cô còn dám tự mình bán cho người khác”.

“Toi…toi rồi!”

Lý Mật đầu óc trống rỗng, hai chân sợ đến mức mềm nhũn ra.

Lý Mật chưa kịp nói thì Lý Bình đã tỏ vẻ khiếp sợ, quỳ sụp xuống, lắp bắp nói: “Chủ.. chủ tịch Trần, tôi đáng chết, là tôi không tốt, là tôi có mắt như mù, anh đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, xin đừng so đo với tôi”.

Vừa nói chuyện hắn vừa tự tát vào mặt mình.

Lý Bình nhìn thấy chị họ sợ tới mức chân mềm nhũn ra rồi, lẽ nào còn không nhìn ra Trần Dương trước mặt chẳng phải là nhân viên bán hàng, anh rõ ràng là chủ tịch của công ty Bất động sản Đại Thuận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.