Trần Dương mừng rỡ, Vu Kiến Nghiệp quả nhiên vẫn còn sống.
Quả nhiên là ông ta chưa chết.
“Chú Vu, cháu là Trần Dương, đừng sợ, cháu đến để cứu chú“.
Nói xong, Trần Dương quay lại nhìn Vu Lan đang khóc ngất, nói: “Vu Lan, đứng lên đi, bố cô chưa chết!”
Cái gì?
Chưa chết?
Các y bác sỹ trong phòng cấp cứu đều ngây ngẩn.
Nhìn một đường thẳng tắp trên màn hình điện tâm đồ, không ít người lộ ra vẻ mặt giận dữ.
Quá đáng vậy chứ, bố người ta qua đời, người ta đã đủ đau đớn rồi.
Vậy mà có người còn lấy cái chết của người ta ra đùa cợt.
Một y tá không nhịn được nói: “Anh quá đáng rồi đó, người ta đã đau buồn lắm rồi, anh còn lấy việc này ra đùa giỡn“.
“Đúng vậy, thật quá đáng“.
Nhiều người hùa theo.
Vu Lan ngừng khóc, hai mắt rưng rưng mơ hồ nhìn Trần Dương.
“Anh nói gì vậy Trần Dương?”
“Mau nín đi”, Trần Dương sốt sắng nói: “Mau đưa Bổ Tâm Đan cho tôi, chậm chút nữa e không kịp“.
Nghe Trần Dương nói xong, Vu Lan vội vàng đưa Bổ Tâm Đan trong tay cho Trần Dương.
Nhận lấy thuốc, Trần Dương liền dùng chân khí phong tỏa huyệt vị toàn thân Vu Kiến Nghiệp, duy trì hơi thở của ông ta.
Ngay sau đó, Trần Dương lấy một chai glucose bên cạnh, mở nắp và dùng chân khí nghiền Bổ Tâm Đan thành bột rồi hòa vào glucose.
Sau đó đem hỗn hợp trút vào miệng Vu Kiến Nghiệp.
“Dừng tay lại!”
“Khốn nạn, sao có thể không tôn trọng người đã khuất thế chứ?”
Mấy người bác sĩ thấy vậy liền vọt tới khống chế Trần Dương.
Trần Dương sa sầm mặt, quát: “Ồn ào!”
Nói rồi anh vung tay.
Ầm!
Một luồng khí thế mênh mông tỏa ra từ người anh, khiến mấy ông bác sĩ té nhào trên mặt đất.
Lúc này, sự chú ý của Vu Lan đều đổ dồn vào người Vu Kiến Nghiệp, cô ấy thậm chí còn không để ý gì đến xung quanh, cô nắm lấy tay bố mình, không ngừng xoa nắn: “Bố, bố nhất định phải vượt qua, nhất định không được có việc gì“.
“Nhanh gọi bảo vệ tới đi”, một y tá nam nói với y tá nữ bên cạnh.
Nghe xong, cô y tá chạy ra khỏi phòng cấp cứu.
Vừa ra khỏi phòng, thấy bác sĩ chủ nhiệm đang an ủi Mạnh Mỹ Cầm.
Cô ta sốt sắng đến gần bác sĩ chủ nhiệm nói: “Chủ nhiệm Vương, không hay rồi, có người quấy rối trong phòng cấp cứu, bất kính với người đã khuất“.
Cái gì?
Vừa nghe xong, chủ nhiệm Vương gào lên.
Sao có thế được?
“Nhiều người trong đó như vậy sao không bắt kẻ quấy rối lại?”
Cô y tá bồn chồn nói: “Người đó lợi hại lắm, vung tay một cái khiến cả toán người ngã lăn“.
Chủ nhiệm Vương ngơ ngẩn.
Chuyện quái gì vậy không biết?
Vung tay khiến toán người ngã lăn?
Nghe giống phim chưởng vậy?
Lúc này, Mạnh Mỹ Cầm ngồi ủ rủ dưới nền đất bừng bừng sát khí đứng dậy, khí thế hùng hổ toát ra từ người bà ta.
Khí thế này không kém tu sĩ Tiên Thiên trung kỳ là mấy, chủ nhiệm Vương và cô y tá bị đẩy lùi ra sau mấy bước.
Trước sự hốt hoảng của hai người kia, Mạnh Mỹ Cầm nhanh như chớp lao vào phòng cấp cứu.
Khi nhìn thấy Trần Dương cho Vu Kiến Nghiệp uống thuốc, sự tỉnh táo trong đầu bà ta lập tức biến mất hoàn toàn.
Từ khi gả cho Vu Kiến Nghiệp, bà ta đã thề sẽ không dùng đến vũ lực nữa.
Nhưng hôm nay, bà ta phải phá lệ.
“A, tao giết mày!”
Vừa dứt lời, bà ta trở tay, một thanh bảo kiếm sáng lòa hiện ra.
Bà ta giơ kiếm lên và chĩa thẳng vào tim của Trần Dương.
“Keng!”
Một luồng cương khí màu tím chặn đứng mũi kiếm.
Ánh mắt Trần Dương lạnh như băng, thật không biết tốt xấu, mình có lòng tốt cứu người mà lại còn bị dọa giết.
Cho Vu Kiến Nghiệp uống xong giọt thuốc cuối cùng, Trần Dương vung tay nắm mũi kiếm.
Răng rắc!
Thanh kiếm bị bóp nát vụn.
Nếu không lo khí thế mạnh quá sẽ ảnh hưởng đến Vu Kiến Nghiệp, anh đã sớm phóng xuất toàn bộ khí thế của cảnh giới Phản Phác hậu kỳ rồi.
Bà là mẹ của Vu Lan thì sao chứ?
Cứu Vu Kiến Nghiệp là vì tình cảm, không phải vì bổn phận, nếu không nể mặt Vu Lan, anh nào thèm quản.
“Không muốn chồng mình chết thì bình tĩnh một chút đi”, thân là Giáo chủ Thần Long Giáo, Trần Dương có uy nghiêm nhất định.
Vu Lan cắn chặt môi, ánh mắt phức tạp nhìn Trần Dương.
“Tao giết...”
“Mẹ, đừng làm loạn”, Vu Lan vội giữ chặt Mạnh Mỹ Cầm nói: “Trần Dương đang muốn cứu mạng bố, mẹ không tin anh ấy cũng phải tin con chứ? Sao con có thể đùa giỡn với tính mạng của bố được?”
“Haiz, nghiệt duyên“.
Mạnh Mỹ Cầm đẩy tay Vu Lan ra, nhưng không tiếp tục xông lên nữa.
Không bị ai quấy rầy, Trần Dương toàn tâm toàn ý trao đổi với Vu Kiến Nghiệp bằng ý thức, vừa đưa chân khí vào cơ thể ông ta, để Bổ Tâm Đan nhanh nhanh phát huy công dụng.
Cứ như vậy, một hai phút trôi qua.
Tít!
Âm báo trên máy đo nhịp tim vang lên.
Rồi tiếp sau liên tục vài tiếng “tít tít tít” vang lên.
Mọi người đều hoảng hốt nhìn về phía máy đo nhịp tim.
Trên màn hình, nhịp tim của Vu Kiến Nghiệp hiển thị trở lại.
Trời ơi!
Tim đập!
Thật sự sống lại rồi!
Ai nấy đều dồn ánh mắt về phía Vu Kiến Nghiệp.
Lồng ngực Vu Kiến Nghiệp bắt đầu phập phồng yếu ớt.
Há!
Nháy mắt, tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Y bác sĩ đều đứng hình nhìn Trần Dương.
Sao anh ấy có thể làm được chuyện này?
Sự tương phản quá lớn này khiến cô y tá bên cạnh phải nhìn không chớp mắt, thật là giỏi quá!
Lúc này, Mạnh Mỹ Cầm nhào đến bên người Vu Kiến Nghiệp, mừng đến phát khóc.
Vu Lan vừa khóc vừa cười, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, ôm Trần Dương vùi đầu vào trong vòng tay của anh: “Trần Dương, cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều, cả đời này tôi nợ anh trả không hết“.
Thân thể Trần Dương cứng đờ, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Vu Lan vỗ về.
Lúc này, bên ngoài phòng cấp cứu truyền đến tiếng bước chân rầm rập, chủ nhiệm Vương kéo một toán bảo vệ đến.
“Người đâu rồi? Người quấy rối kia đâu rồi?”, vừa bước vào, chủ nhiệm Vương đã hỏi y bác sĩ có mặt trong phòng.
“Chủ nhiệm, không cần nữa”, một bác sĩ lên tiếng với ánh mắt rối rắm.
“Đúng đó, chủ nhiệm, không cần nữa”, một y tá nói: “Anh ấy đã cứu sống bệnh nhân rồi“.
Cái gì?
Cứu sống? Nói đùa gì vậy chứ?
Khi chủ nhiệm Vương nhìn thấy nhịp tim trên màn hình, ông ta hoàn toàn choáng váng.
Đây... điều này sao có thể chứ?
Ông ta vẫn chưa tin, nên bước đến gần Vu Kiến Nghiệp, thấy Vu Kiến Nghiệp đang thở đều, ông ta hoàn toàn không biết phải hiểu như thế nào.
Đồng tử đã giãn vẫn có thể cứu sống được?
Mặc dù chủ nhiệm Vương không muốn tin, nhưng sự thật bày ra ngay trước mắt, ông ta không thể không tin.
Mười mấy anh bảo vệ ngơ ngác nhìn nhau.
“Chủ nhiệm Vương, còn việc gì nữa không?”
Đội trưởng đội bảo vệ hỏi.
“Ha ha, không còn việc gì nữa”, chủ nhiệm Vương xấu hổ cười cười: “Quay về làm việc đi, đều là hiểu lầm thôi“.
“Đi đi, anh em giải tán“.
Lúc này, Trần Dương đặt tay lên vai Vu Lan: “Tốt rồi, cố gắng chăm sóc tốt cho bố cô, ông ấy sẽ nhanh tỉnh lại thôi“.
Nói rồi, Trần Dương quay người rời đi.
“Trần Dương...”
Trần Dương quay lưng, phất phất tay với Vu Lan, không nói gì đi ra khỏi phòng cấp cứu.
Nhìn bóng lưng anh, Vu Lan cắn môi gọi với theo: “Vài bữa nữa tôi mời anh ăn cơm!”
Thấy Trần Dương rời đi, chủ nhiệm Vương vội vàng đuổi theo.
Ở hành lang, thấy Trần Dương sắp ấn thang máy, chủ nhiệm Vương ngăn anh lại: “Thần y, chào cậu, tôi là Vương Lập Ba“.
Trần Dương nhìn ông ta, thản nhiên nói: “Ông đang cản đường tôi“.
“Thần y, xin lỗi, tôi muốn giải thích cho sự lỗ mãng ban nãy của tôi”, nói xong, Vương Lập Ba cung kính cúi đầu.
Bệnh nhân xung quanh đều tò mò nhìn, có chuyện gì lạ vậy?
Tại sao chủ nhiệm Vương lại cúi đầu trước chàng trai trẻ này.
“Không cần đâu, tôi không để bụng chuyện này”, nói xong, thang máy cũng vừa đến, Trần Dương bước vào.
“Thần y, có thể để lại thông tin liên lạc được không, tôi...”
Nói chưa dứt lời, cửa thang máy đã đóng lại.
“Haizz!”
Vương Lập Ba thở dài, giận mình ngốc, không theo đuổi đến cùng.
...
Hôm nay, Thần Long Giáo thông báo cuối tháng sẽ bán đấu giá Phá Chướng Đan ở Tây Xuyên.
Tin tức lan ra, cả võ lâm chấn động.
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu mỗi người chính là: Thật hay đùa?
Ai cũng biết, Phá Chướng Đan là thần đơn diệu được, có thể khiến tu sĩ phá bỏ nút thắt đột phá giới hạn.
Người có được đan dược này phải cẩn thận cất giấu, sợ người khác biết.
Nhưng Thần Long Giáo thì ngược lại, công khai tuyên bố trước võ lâm trong tay họ có Phá Chướng Đan, còn đem bán đấu giá.
Nhìn thế nào thì đây cũng giống như một âm mưu.
Hơn nữa, Thần Long Giáo còn nói, bọn họ mệt mỏi với việc đấu đá không ngừng nghỉ.
Bây giờ võ học đã bước vào kỷ nguyên suy tàn, nếu vẫn còn xung đột như hàng trăm năm trước thì võ học sẽ sớm bị diệt vong trong dòng sông lịch sử.
Đối với phát biểu của Thần Long Giáo, người của Lục Đại Phái đều dè bỉu.
Bọn chúng nỡ đem bán thần dược Phá Chướng Đan sao?
Đằng sau chuyện này khẳng định có âm mưu, nói không chừng bọn họ lấy Phá Chướng Đan làm mồi nhử, thu hút người của Lục Đại Phái rồi hốt trọn một mẻ.
Nếu Trần Dương biết suy nghĩ của bọn họ, nhất định sẽ phán một câu: Các người suy nghĩ quá nhiều rồi.
Nhưng mà, cho dù không tin, tin tức này vẫn khiến võ lâm xôn xao.
Tin tức này chắc chắn hấp dẫn hơn cả sự thất bại của Lục Đại Phái trong việc bao vây Thần Long Giáo.
Không ai không muốn có Phá Chướng Đan, tuy rằng nói tu sĩ đạt đến cảnh giới Phản Phác sẽ không cần đến Phá Chướng Đan nữa.
Nhưng nếu bọn họ sử dụng tốt Phá Chướng Đan, thì sẽ là tu sĩ cảnh giới Phản Phác đó.
Nếu ở Lục Đại Phái, người này nhất định là nhân vật cấp trưởng lão nắm thực quyền.
Cùng lúc đó, ở học viện Lục Phái, hiệu trưởng Trương Viễn Kiều gọi năm vị phó hiệu trưởng tập hợp lại.
Gồm có, thủ tọa mới của viện Đạt Ma Thiếu Lâm - Thích An đại sư, phó chưởng môn phái Nga My - Tịnh Liên sư thái, phó bang chủ Cái Bang - Mã Đại Tiêu, Hác Bất Trì - phó chưởng môn phái Hoa Sơn cùng với Đông Kiếm Vương của Vô Lượng Kiếm Phái.
“Các vị, đối với tin tức mà Thần Long Giáo lan truyền ra, mọi người thấy thế nào?”
Trương Viễn Kiều phá tan sự yên tĩnh.
“A di đà phật, theo lão nạp thấy, đây là âm mưu của Thần Long Giáo”, Thích An đại sư nói.
“Không sai, tôi cũng thấy vậy“.
“Đồng ý, chắc chắn Thần Long Giáo không có ý tốt“.
“Tôi cũng đồng ý...”
Ai nấy đều đồng tình, cho rằng đây là âm mưu của Thần Long Giáo.
“Các anh hùng thấy vậy, tôi cũng thấy vậy“.
Trương Viễn Kiều gật gù: “Thần Long Giáo định cuối tháng bán đấu giá Phá Chướng Đan ở Tây Xuyên, học viện Lục Phái đứng mũi chịu sào. Tôi e là bọn chúng nhắm vào học viện chúng ta“.
Nghe xong, Tịnh Liên sư thái đập bàn: “Tà giáo chết tiệt, lại dám nhắm vào học viên cơ đấy!”
“Không sai, bán đấu giá Phá Chướng Đan chỉ là tung hỏa mù, mục tiêu chính của bọn chúng chắc chắn là học viên của học viện chúng ta”, Mã Đại Tiêu nói chắc nịch.
“Chúng ta phải làm gì? Cũng đâu thể cho học viên nghỉ học mấy ngày đó?”, Đông Kiếm Vương nhíu mày: “Nếu truyền ra ngoài, thể diện của Lục Đại Phái chúng ta phải để đâu? Người khác sẽ cho rằng chúng ta sợ Thần Long Giáo“.
Nói xong, tất cả cùng rơi vào trầm mặc.
Đánh thì sợ tổn hại học viên vô tội, không đánh thì thiên hạ cười nhạo, kế sách của Thần Long Giáo thật hiểm.
“Chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết được?”, Hác Bất Thống nghiến răng nói.
“Có rồi!”, Lúc này Trương Viễn Kiều cười nói: “Tôi biết phải làm gì rồi“.
“Trương chưởng môn, nói nhanh đi!”
“Mau nói đi!”
“Các vị, cuối tháng chúng ta hội triệu thiên hạ, mở đại hội tỉ võ, thế nào?”