“Sư tỷ, sao trước đây tỷ không nói như vậy”.
“Thì đâu có giống nhau chứ!”
Bích Tiêu liếc nhìn Trần Dương một cái, trước đây anh giấu giếm cô ấy nên cô ấy mới tức giận đến vậy.
Giờ anh đã nói tu vi thật của mình cho cô ấy biết, thể hiện sự tín nhiệm vô cùng.
“Tu vi thật của đệ càng ít người biết càng tốt, sau này ta cũng sẽ không hỏi thêm nữa”.
Trần Dương gật đầu một cái, anh có nhiều vợ như vậy, nên vô cùng hiểu tâm lý phụ nữ.
Cuối cùng đã chọn ra được top bốn, trừ Mạnh Tử Bình ra, ba người còn lại đều của Hình Phạt Viện.
Đây là chuyện trước nay chưa từng có, lần trước Thiều Hoa Viện có nhiều người lọt vào vòng trong nhất, giờ tình thế đảo ngược rồi, Hình Phạt Viện có tận ba người lọt vào top bốn.
“Rút thăm đi!”
Mạnh Tử Bình lên đài rút thăm, hắn vừa mở giấy ra nhìn thì khẽ mỉm cười.
Bích Tiêu mặt mày méo xệch vì gặp phải đại sư huynh!
Mạnh Tử Bình sẽ chiến với Trần Dương.
Bích Tiêu sẽ chiến với Ngưu Đại!
Trận chiến đầu tiên là Bích Tiêu và Ngưu Đại, Ngưu Đại liền nói: “Ta nhận thua!”
Đánh cùng với sư muội đồng môn, đương nhiên là phải nhường nhịn rồi!
Ai nấy đều xôn xao, chỉ cần đánh thắng thì chắc chắn nắm trong tay vị trí số hai, có được hai bộ Tuế Nguyệt Pháp, vậy mà hắn lại không cần.
Cho dù là đồng môn sư huynh muội đi chăng nữa, cũng phải giành giật nhau chứ nhỉ!
“Sư huynh, huynh…”
“Thân làm sư huynh sao có thể bắt nạt sư muội được chứ?”
Ngưu Đại xua tay, thản nhiên nói.
Bích Tiêu im lặng, trong lòng vô cùng cảm kích, mặc dù đệ tử của Hình Phạt Viện không nhiều, nhưng tình cảm giữa các sư huynh muội rất tốt, các viện khác không thể nào sánh bằng.
“Bích Tiêu, thắng!”
Lạc Bắc Đẩu tuyên bố!
Bích Tiêu không đánh mà thắng, có người nói cô ấy may mắn, có người lại nói Ngưu Đại ngu, nhưng ánh mắt của Ngưu Đại chỉ một mực chú ý đến Lưu Quế Anh thôi.
“Nữ thần của ta vừa cười với ta, mọi người thấy không? Cô ấy cười với ta!”
“Sướng chết đi mất!”
Ngưu Đại giữ lồng ngực, tim đập thình thịch.
Đám người Ngưu Nhị cảm thấy không vui, vì cô ta cũng là nữ thần của bọn họ!
“Diệp huynh!”
“Mạnh huynh!”
Hai người chắp tay chào nhau.
“Hai chúng ta đánh đến lúc nào đủ thì dừng? Huynh thấy sao?”
“Ta cũng nghĩ như vậy!”
Trần Dương cười một tiếng.
Hai người cứ đứng như vậy, khiến bầu không khí trở nên vô cùng ngột ngạt.
Không hề ra chiêu, khí thế của hai người đụng vào nhau, xé tan lôi đài.
“Xoẹt Xoẹt!”
Rõ ràng là không ai động thủ, vậy mà lồng bảo hộ đột nhiên chấn động.
“Khí thế, bọn họ đang so kè về khí thế!”
“Há, Mạnh sư huynh thật là mạnh! Chỉ dựa vào khí thế mà có thể khiến pháp trận rung chuyển”.
“Không, Diệp sư đệ kia cũng mạnh, khí thế mạnh như vậy mà hắn vẫn có thể đứng sừng sững”.
Đám người dưới đài bàn luận sôi nổi.
Bích Tiêu dường như hiểu ra.
Thực lực của Mạnh Tử Bình thật sự rất mạnh, không biết ranh giới cuối cùng là ở đâu.
Có người nói, Mạnh Tử Bình có thể nghịch chiến với Đạo Hoàng, nhưng cũng không ai biết thật giả ra sao, dù gì cũng chỉ là những tin đồn thất thiệt.
Không có lửa làm sao có khói, điều này cũng chứng minh thực lực của Mạnh Tử Bình không tầm thường.
Ánh mắt Mạnh Tử Bình trở nên cô đọng, tên Diệp Lương Thần này mới chỉ là Siêu Thoát hậu kỳ vậy mà có thể đấu tay đôi với mình, nếu để hắn đột phá lên Đạo Vương, chắc gì mình đã chế ngự được hắn.
Người này thật là đáng sợ, cũng may khi đó Mạnh Tử Bình không lựa chọn việc đối đầu với Trần Dương.
“Mạnh huynh thần thông quảng đại, tại hạ bái phục!”
Trần Dương phân tán khí thế trên người, cười một tiếng, sau đó nhảy thẳng xuống lôi đài.
Chuyện này khiến người xem vô cùng choáng váng!
Chuyện này… rốt cuộc là sao?
Chưa đánh mà đã xuống lôi đài, vậy là tự động nhận thua chăng?
“Ta đã nói rồi mà, Mạnh sư huynh lợi hại hơn nhiều!”
“Chỉ dựa vào khí thế mà đã có thể áp đảo được đối phương, Mạnh sư huynh quả là uy vũ!”
Nghe thấy những lời khen đó Mạnh Tử Bình chỉ nhíu mày một cái, nhưng hắn bất chợt hiểu ra tại sao Trần Dương lại làm như vậy!
Chân mày Mạnh Tử Bình giãn ra, cười lắc đầu một cái: “Tuân thủ cam kết, đúng là một kẻ giữ chữ tín”.
Vì Trần Dương đã từng nói sẽ giúp hắn chen chân vào Tự Liệt, cho nên lần này anh mới không đánh mà nhận thua!
Lạc Bắc Đẩu nhíu mày một cái: “Mạnh Tử Bình, thắng!”
Vốn dĩ các vòng quyết chiến này sẽ diễn ra kịch liệt nhất, vậy mà bây giờ liên tiếp hai người nhận thua.
Còn thi thố cái khỉ gì nữa chứ?
Sau đó đến màn tranh giải ba.
Ngưu Đại và Trần Dương, Trần Dương liền nhận thua!
Tuế Nguyệt Pháp rất có ích với bọn họ, nhưng lại không có nhiều tác dụng lắm đối với anh, công pháp chủ thể của anh là Thanh Đế Tạo Hóa Công, còn mạnh hơn so với Tuế Nguyệt Pháp hoàn chỉnh rất nhiều.
Cho dù đứng thứ ba thì số Tuế Nguyệt Pháp lấy được cũng chỉ dùng làm vật trang trí.
Mà Tuế Nguyệt Pháp này có tác dụng với đám người Ngưu Đại hơn nhiều.
Trần Dương cũng đâu phải người đại lượng từ bi gì, thực ra anh có cũng được không có cũng chẳng sao. Anh không muốn vì một chút công pháp mà phải đánh đến thừa sống thiếu chết với đồng môn của mình, không đáng chút nào.
“Sư đệ, đệ… đệ… không được, ta nhận thua, để ta đến nhận thua, người làm sư huynh như ta đâu có thể để đệ chịu thiệt thòi được!”
Ngưu Đại vừa nói vừa định bụng đi tìm Lạc Bắc Đẩu, nhưng đã bị Trần Dương kéo lại: “Sư huynh, ta nhập môn chưa lâu, sau này còn nhiều cơ hội khác nữa, Tuế Nguyệt Pháp này huynh cần hơn ta!”
“Sư đệ, đệ… ta…”
Ngưu Đại cảm động, kéo tay Trần Dương không nói nên lời.
Trần Dương vỗ vỗ mu bàn tay hắn, đi đến bên cạnh Bích Tiêu: “Sư tỷ, cố lên!”
Bích Tiêu lên đài, Mạnh Tử Bình đứng đối diện cô ấy, hắn nhìn về phía Lạc Bắc Đẩu: “Con nhận thua!”
Toàn bộ hội trường trở nên xôn xao, Bích Tiêu trở thành quán quân, Mạnh Tử Bình á quân, Ngưu Đại đứng thứ ba.
Vốn dĩ vòng chung kết luôn diễn ra vô cùng kịch liệt, vậy mà giờ kết thúc như một trò đùa.
Đây là chuyện lần đầu tiên xảy ra.
“Nếu đã như vậy, Bích Tiêu, thắng!”
Coi như Thiều Hoa Viện cũng giữ được thể diện, ông ta cũng hiểu được ý Mạnh Tử Bình, hắn không muốn để lộ ra thực lực thật sự của bản thân.
Tiếp theo chính là tiết mục ban thưởng mọi người mong đợi nhất.
Quán quân Bích Tiêu ngoài việc lấy được Tuế Nguyệt Pháp ra, còn nhận được một bộ bảo vật cấp Đạo Vương vừa có chức năng phòng thủ vừa có chức năng chiến đấu, và một số đan dược khác.
Hai người Mạnh Tử Bình và Ngưu Đại cũng có được phần thưởng xứng đáng.
Đại hội hệ viện hạ màn sau ba ngày, kết quả cuối cùng đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt!
“Bích Tiêu may mắn thật đấy!”
“Haizz, chả thế thì gì!”
“Đúng là Mạnh sư huynh thương hoa tiếc ngọc!”
Mọi người túm năm tụm ba rời đi.
Bích Tiêu nhét phần thưởng vào trong tay Trần Dương.
Tuy nhiên Thiều Hoa Cung có quy định rõ, không được trao tay nhau Tuế Nguyệt Pháp, nếu như bị phát hiện thì sẽ bị phế trừ tu vi đuổi ra khỏi sơn môn, nặng thì bị đánh chết.
Bích Tiêu cũng không dám mạo hiểm đến vậy, không phải vì cô ấy không nỡ, mà sợ làm hại đến Trần Dương.
“Sư tỷ, tỷ làm cái gì vậy?”
Trần Dương dở khóc dở cười.
“Cho đệ này!”
“Sư tỷ, ta không cần”.
Trần Dương nhanh chóng từ chối, giờ anh giàu như vậy rồi, còn cần bảo bối gì nữa cơ chứ?
Hơn nữa, đây là phần thưởng của Bích Tiêu, anh đâu có mặt mũi nào mà cầm?
“Ui giời, bảo đệ cầm thì đệ cứ cầm đi”.
Bích Tiêu không nói thêm lời nào nữa, cô ấy đưa cho Trần Dương một cách kín đáo, mấy năm vừa rồi Trần Dương đã mang đến cho cô ấy quá nhiều tài nguyên.
Nói không ngoa chứ Bích Tiêu có sống đến mười triệu năm, cũng không tích lũy được nhiều bằng mấy năm này.
“Ta… haizzz, vậy ta nhận!”
Không biết phải xử trí sao nên anh đành nhận!
“Sư đệ, còn có phần của ta nữa, đệ cũng nhận lấy đi!”
Ngưu Đại luôn cảm thấy rằng mình lấy mất phần của Trần Dương, nên hắn nhét toàn bộ pháp bảo và tài nguyên vào trong tay anh.
“Sư huynh, huynh làm gì vậy?”
“Sư đệ, tấm lòng của đệ đối với ta, ta hiểu”.
Trần Dương chắp tay.
“Ừ, con đi theo ta, mấy vị sư phụ… à không, mấy vị sư thúc sư bá muốn gặp con!”
Chiến Kiếm Phi nói.
Trần Dương gật đầu một cái, bay theo sau lưng Chiến Kiếm Phi.
Một lát sau bọn họ bay đến một viện yên tĩnh, linh khí trời đất ở đây vô cùng đậm đà, chắc phải gấp hàng trăm lần so với tiểu viện mà anh đang ở!
Tiến vào một phòng nọ, có mấy người đã ngồi chờ ở đó từ lâu.
Chính là đám người Lạc Bắc Đẩu!
“Kính chào Đạo chủ, Trang Viện chủ, Bộ Viện chủ…”
Trần Dương hành lễ với từng người một!
“Ở đây không có người ngoài, con cứ gọi sư bá là được rồi!”
Lạc Bắc Đẩu cười nói.
“Dạ, sư bá!”
“Ngồi đi!”
Lạc Bắc Đẩu nói: “Con có biết chúng ta gọi con đến đây làm gì không?”
“Đệ tử không biết ạ!”
“Ta cũng không vòng vo nữa, ta hỏi con, có phải con có thể chiến đấu với người vượt hẳn một cảnh giới lớn không?”
Sáu người đều nhìn chằm chằm về phía anh.
Trần Dương thầm nghĩ, anh cũng đoán trước là bọn họ tìm anh đến là vì chuyện này.
Có một số chuyện khó lòng mà giấu nổi, ví dụ như giàu nghèo và thực lực!
Anh muốn có được vị trí ở Thiều Hoa Viện, thì bắt buộc phải để lộ thực lực của mình, nếu che giấu quá thì cũng không được.
Nhất là chuyện làm ăn càng ngày càng lớn, năm rộng tháng dài, những người khác sao không nảy lòng ham muốn cho nổi.
Nếu như anh tìm được núi dựa, thì chuyện làm ăn kia có thể tiếp tục lâu dài được rồi.