Ở Địa Cầu mấy chục năm, Trần Dương lại dẫn các cô vợ đi du ngoạn khắp vũ trụ.
Xuyên qua hố đen, xông hơi trong mặt trời, thấm thoát mà đã 10 nghìn năm trôi qua.
Đúng như Trần Dương nói, cho dù là ở bên cạnh người mình yêu thương sâu đậm, thì 10 nghìn năm cũng sẽ thấy chán.
Người ta đều có mới nới cũ mà.
Đương nhiên, điều này không có nghĩa là tình cảm của Trần Dương và các cô vợ rạn nứt.
Đến lúc anh phải đi làm chuyện mình nên làm rồi.
“Lần này đi không biết bao lâu, các em ở nhà ngoan ngoãn, có lẽ lúc anh về, các em đều có thể thăng lên Đại Chúa Tể cả rồi“.
“Đi mau đi!”
“Sắp đi rồi còn ngả ngớn!”
“Anh mà dẫn em nào về nữa thì đừng mơ lên được giường của tụi em!”
Các chị em ríu ra ríu rít đưa ra đủ yêu cầu, Trần Dương chỉ đành đồng ý từng cái một.
Anh đã chừng này tuổi rồi, còn gái gú gì chứ?
Chỉ chừng này bà vợ đã đau lưng lắm rồi.
Con trai con gái cũng đã mấy chục người, anh không còn suy nghĩ khai chi tán diệp gì nữa.
“Anh đi nhé!”
Trần Dương nhìn các cô vợ, tuy miệng họ nói chê bai, gắt gỏng nhưng thật ra họ đều không nỡ.
Có mấy cô đã khóc rồi.
Trần Dương nghiến răng, dứt khoát rời đi.
Anh nhón chân một cái là tới Hỗn Độn!
Cùng đi với anh còn có Nguyên Dương và Ma Dương, cùng một nửa số hóa thân sinh ra từ thần cách!
Có Dương Phật, Bắc Dương và hóa thân m Dương, Ngũ hành ở lại thì không có vấn đề gì, họ đột phá lên cảnh giới Hỗn Độn chỉ là vấn đề thời gian.
Ngoại giới chục nghìn năm, thế giới trong cơ thể đã qua hơn 7 nghìn kỷ nguyên.
Vũ trụ thứ cấp đã mở rộng đến hơn 100 nghìn tinh vực, mỗi suy nghĩ dương thần đều đã luyện đến cảnh giới Hỗn Độn sơ kỳ.
Hơn một nửa của 60 nghìn tỉ tế bào toàn thân đều đã lên cảnh giới Đại Thiên Tôn hậu kỳ.
Đây là một quá trình lâu dài.
Bây giờ, chắc thực lực của anh đã mạnh hơn 3 phần so với lúc mới thăng lên cảnh giới Hỗn Độn.
Dù sao, đến cảnh giới hôm nay, chỉ có thể dựa vào dày công tu luyện thôi.
Hỗn Độn có biên giới, chỉ là đường biên giới này vô cùng rộng mà thôi.
Thật ra Hỗn Độn chính là một không gian Giới Tử to lớn vô hạn, trong không gian này, một một vũ trụ đều là một hạt cát.
Thế nên Hỗn Độn vô hạn, cũng không có khái niệm không gian và thế giới, những khái niệm này xuất hiện sau khi vũ trụ được sinh ra.
“Chắc tiết điểm Hỗn Độn chính là vị trí của căn phòng kia, may là tôi đã ghi chép vị trí lại bằng la bàn định giới rồi!”
Nguyên Dương nói.
Trần Dương xác định vị trí la bàn định giới ghi lại, điểm ngón tay một cái, một cái hố nhỏ xíu xuất hiện.
Trần Dương hóa thành linh quang chui vào trong đó.
Sau đó thì dùng kết giới phong ấn lại, không được để lộ ra chút khí tức nào!
Không biết qua bao lâu, trước mắt Trần Dương sáng bửng, chui ra vách Hỗn Độn.
Cái vách này thật sự quá dày, anh phải đi mấy chục năm mới xuyên qua được.
Vùng Hỗn Độn niết bàn!
Phóng tầm mắt ra, vô số thế giới Hỗn Độn sụp đổ vụn vỡ.
Nơi đây tràn ngập hơi thở chết chóc và sự hủy diệt, một thế giới Hỗn Độn có biết bao nhiêu sinh linh, bạn không ngờ được đâu.
Thế nên ở nơi đây có rất nhiều oán linh niết bàn, cái nào cái nấy đều sở hữu thực lực siêu mạnh, có thể sánh ngang với Đại Chúa Tể.
Thật sự không thể đếm hết những thế giới Hỗn Độn đã sụp đổ ở đây.
Thay vì nói đây là cõi Quy Khư hủy diệt Hỗn Độn, thì có thể nói đây là mồ chôn Hỗn Độn.
Những Hỗn Độn này có lớn có nhỏ, xoắn lại với nhau, kín không kẽ hở!
Oán linh Hỗn Độn quấn lấy nhau, phát ra tiếng kêu ai oán bi thương, như xa như gần!
Anh lấy la bàn định giới ghi chép lại tin tức vị trí, rồi che lấp Hỗn Độn lại.
Nói thật, tiền thân của anh chắc ít nhất cũng phải là cường giả cảnh giới Hỗn Độn cấp Vương.
Có thể tạo ra Hỗn Độn trong cõi niết bàn, đồng thời có thể duy trì nó hàng tỉ kỷ nguyên, thật sự quá đáng sợ!
Chẳng trách không ai dám đuổi đến nơi này.
Đến Trần Dương cũng thấy sởn tóc gáy.
“Bình tâm lại mà nói, có lẽ nơi này là nơi tai ương đối với người khác, nhưng lại là đất lành đối với mình!”
“Những Hỗn Độn sụp đổ vụn vỡ này vẫn còn sót lại căn nguyên!”
Mắt Trần Dương sáng lên, gọi Ma Dương tới.
Ma Dương là cường giả cảnh giới Hỗn Độn, còn có cả Nguyên Dương nữa thì anh sợ cái gì?
“Hai chúng ta chia ra hành động, dốc hết sức thu thập tài nguyên, tốc độ tu luyện quá chậm, cần phải nhanh hơn!”
Ma Dương gật đầu, dẫn 300 hóa thân rời đi.
Chẳng bao lâu sau Ma Dương đã dẫn theo đám hóa thân kia đánh nhau với oán linh Hỗn Độn. Những oán linh Hỗn Độn này rất đáng sợ, nhưng không phải là đối thủ của Ma Dương.
Thậm chí anh ta còn phong ấn những oán linh Hỗn Độn này.
Bọn chúng chính là vật liệu luyện khí tuyệt vời.
Bây giờ Trần Dương cũng không có binh khí nào thuận tay, lúc chiến đấu cùng thấy thiệt thòi lắm.
Xóa ý thức của oán linh Hỗn Độn đi, Trần Dương lấy Hỗn Nguyên Kiếm ra, đưa oán linh Hỗn Độn nhập vào kiếm để cho khí linh của Hỗn Nguyên Kiếm cắn nuốt.
Tuy Hỗn Nguyên Kiếm là thần khí Hỗn Độn, nhưng những năm nay Trần Dương dùng phương pháp bồi kiếm, cho nó cắn nuốt đủ loại pháp bảo, căn cơ cực kỳ vững chắc.
Chắc chắn có thể trở thành thần khí của Đại Chúa Tể.
Oán linh Hỗn Độn là chất dinh dưỡng chín muồi tuyệt vời.
Ma Dương càn quét suốt đường đi, Trần Dương dẫn theo hóa thân không ngừng dùng Hỗn Độn Bản Nguyên Pháp điên cuồng tước đoạt căn nguyên Hỗn Độn còn sót lại.
Cảm giác này cứ như làm vườn vậy, vô số thế giới Hỗn Độn trở thành vườn rau của riêng anh.
Mỗi một thế giới Hỗn Độn chỉ có thể gieo trồng vài triệu pháp bảo, nhưng không thể chịu được số lượng lớn!
Hỗn Nguyên Kiếm cắn nuốt lượng lớn oán linh Hỗn Độn nên cũng đang thăng cấp nhanh chóng.
Chưa tới vài năm đã thăng cấp thành thần khí Hỗn Độn cao cấp rồi.
100 năm sau, Trần Dương thu hoạch được đợt bảo bối đầu tiên, đợt bảo bối này khiến thế giới vốn dĩ đang ngưng trệ lại tiến vào quỹ đạo phát triển.
Còn có vũ trụ âm dương ngũ hành, không ngừng sinh ra khí Hỗn Độn âm dương ngũ hành, Trần Dương cũng không cần phải hấp thu khí Hỗn Độn ở ngoại giới.
Như thế cũng tránh cho những thế giới Hỗn Độn khác dây dưa sinh ra nhân quả.
Vùng Hỗn Độn niết bàn quá lớn, Ma Dương dẫn theo hóa thân xông pha chinh chiến 100 năm mà mới chỉ quét sạch được một vùng thế giới niết bàn xung quanh.
Vương tộc Hỗn Độn chỉ là một Vương tộc của thế giới bờ bên kia Hỗn Độn, tộc quân như Vương tộc Hỗn Độn, thế giới bờ bên kia Hỗn Độn còn có cả triệu Vương tộc như vậy.
Đây là một thế giới rộng lớn và mạnh mẽ.
Muốn nổi bật ở thế giới này, Trần Dương cần phải nỗ lực hơn nhiều so với bọn họ.
1000 năm vội vã trôi qua, Trần Dương đã thu hoạch được 10 đợt bảo bối, trong 1000 năm này, số lượng hóa thân của anh giảm mất một nửa, anh cũng mấy lần lâm vào nguy hiểm suýt mất mạng.
Không phải tất cả oán linh Hỗn Độn đều giống nhau, có vài thế giới Hỗn Độn lớn mạnh, những oán linh được sản sinh ra một cách tiêu cực, dưới sự thúc đẩy của oán niệm, không ngừng nuốt chửng oán linh, dần dần trở thành vua oán linh.
Vua oán linh có thể sánh ngang với Vương tộc Hỗn Độn, cũng chính là cảnh giới Vô Hạn!
Nếu không nhờ Trần Dương chạy lẹ thì e là đã chết mất xác rồi.
Anh có thể chiến đấu với người trên cấp mình, nhưng mà vượt hẳn cả một cảnh giới lớn thế này thì khó quá.
Hơn nữa, càng về sau lại càng khó.
Trần Dương đã tạo nền tảng vững chắc cho thế giới Hỗn Độn của chính mình, nhưng có quá nhiều thế giới Hỗn Độn lớn hơn thế giới Hỗn Độn của riêng anh. Điều này cũng có nghĩa là ở đó có nhiều thiên tài và công pháp mạnh mẽ hơn.
Vô số thế giới Hỗn Độn va chạm với nhau có thể gây ra chấn động thế nào, nghĩ thôi đã thấy sợ.
Anh lấy một thế giới Hỗn Độn làm nền tảng, đúng là rất mạnh, mạnh đến mức khiến anh siêu thoát khỏi thế giới Hỗn Độn, nhưng còn những người khác thì sao?
Ví như Vương tộc Hỗn Độn, bọn họ chinh chiến Hỗn Độn, cướp bóc vô số thế giới Hỗn Độn, chắc chắn sẽ sở hữu được nền tảng mà Trần Dương không thể so bì được.
Đây là chênh lệch, Trần Dương phải nghĩ cách xóa nhòa sự chênh lệch này mới được.
Mà cách để xóa nhòa khoảng cách chênh lệch này chính là oán linh Hỗn Độn.
Khí linh của Hỗn Nguyên Kiếm phản hồi với Trần Dương rằng lúc nó hấp thu oán linh Hỗn Độn thì trong đầu có thêm vô số ký ức, phân loại ra có vô số thần thông công pháp.
Sau khi nhận được tin này, Trần Dương cực kỳ kích động.
Bọn họ cướp đi tất cả của cải nhưng bọn họ quên mất, thế giới sẽ lưu giữ lại ký ức.
Những sinh linh chết oan kia cũng sẽ có ký ức.
Bảo anh hấp thu oán linh Hỗn Độn thì không thực tế, nhưng có thể để khí linh của Hỗn Nguyên Kiếm làm vật trung chuyển.
“Có thể phân loại không?”
“Có thể thưa chủ nhân!”
Khí linh Hỗn Nguyên Kiếm nói: “Nhưng đa số trong đó đều là những ký ức bị khuyết, những thứ bọn họ giữ lại đều là chấp niệm sâu sắc nhất!”
“Không sao, đại đạo đồng quy, những phân thân của tao sẽ giải quyết vấn đề này“.
“Được, thế tôi sắp xếp lại chút!”
Khí linh Hỗn Nguyên Kiếm hấp thu mấy chục nghìn oán linh Hỗn Độn, nó tốn mất mười mấy năm trong kết giới Thời Quang mới phân loại hết tất cả tin tức, tạo thành một đạo kiếm tinh, dẫn thần thông công pháp vào trong đó.
“Tốt lắm!”
Trần Dương nhận kiếm tinh rồi vứt cho Nguyên Dương: “Vất vả cho mày rồi!”
Nguyên Dương chỉ cười, không nói gì, lại bước vào quá trình thôi diễn.
Ai mà ngờ được vùng Hỗn Độn niết bàn chẳng có linh cơ gì, ấy vậy mà lại sở hữu tài nguyên thế này!
Nơi đây là cõi niết bàn, cũng là vùng đất trù phú của Trần Dương.
Tử(chết) khí vô cùng vô tận, Trần Dương hấp thu hết vào vũ trụ tử linh trong cơ thể.
Trong vũ trụ này chỉ toàn là sinh vật vong linh.
Tử khí càng nồng đậm thì bọn họ càng mạnh mẽ.
Khí hủy diệt cũng là một thứ đồ tốt, thứ yêu thích nhất của sinh vật trong vũ trụ tử linh.
Chỉ cần là tài nguyên anh có thể sử dụng được thì anh sẽ không bỏ sót.
Trần Dương cũng lợi dụng cơ hội này để rèn luyện thân xác.
Nguyên Dương tốn hết triệu năm ở vũ trụ trong cơ thể để tinh luyện thôi diễn những tin tức thần thông công pháp của mấy chục nghìn sinh linh vũ trụ Hỗn Độn.
Đa số rất bình thường, nhưng có thể hoàn thiện những chi tiết nhỏ nhặt.
Có một số rất mạnh, mạnh hơn rất nhiều so với vũ trụ của chính mình!
Những thứ này có thể giúp Trần Dương rất nhiều trong việc đột phá.
“Lĩnh ngộ đi, tao không rảnh bỏ thời gian để lĩnh ngộ đâu, mày lĩnh ngộ xong chia sẻ tin tức với nhau là được“.
Trần Dương nói.
Nguyên Dương gật đầu, anh ta cũng quen rồi, đây cũng là một phần công việc của anh ta.
“Cũng không biết mình phải ở đây bao lâu mới được!”
Trần Dương lẩm bẩm: “Không được thì cứ đánh xuyên cõi niết bàn“.
...
Tại Tô vực ở thế giới bờ bên kia Hỗn Độn!
Vực này có 1000 tỉ thế giới Hỗn Độn, là giới vực Hỗn Độn hùng cường đích thực.
Vương triều nhà họ Tô cũng là người cầm quyền thực sự ở Tô vực.
Tô Lâm là một trong 10 Vương gia ở Tô vực!
Là cường giả siêu cấp cảnh giới Vô Hạn trung kỳ, là người thứ 5 trong 10 Vương gia.
“Bẩm Vương gia!”
Một người đàn ông đeo mặt nạ bạc bước ra từ khe hở không gian, quỳ một chân dưới đất.
“Có tin tức chưa?”
“Tôi đã tới Trần vực nhưng không tìm thấy manh mối nào“.
“Vô dụng, thằng vô dụng đáng chết!”
Tô Lâm tức giận đùng đùng: “Cho các người thêm 1000 năm, 1000 năm sau mà còn không tìm ra được Quận chúa thì tự kết liễu đi!”
Người đàn ông đeo mặt nạ bạc run rẩy: “Vâng thưa Vương gia!”
10 nghìn năm trước, Tô Vân bị Trần Dương bắt cóc, từ đó về sau thì bốc hơi khỏi thế giới, dường như ông ta đã lật tung cái Tô vực lên nhưng vẫn không tìm được.
“Đều tại con nặc nô đáng chết kia!”
Tô Lâm hận Tam ca của ông ta là Tô Chấn đến chết, nếu không phải đứa con gái ti tiện của ông ấy thì cô con gái rượu của ông ta đâu bị bắt cóc?
Vốn dĩ Tam ca Tô Chấn là người có khả năng tranh giành đế vị nhất, nhưng vì cô con gái kia của ông ấy mà chỉ có thể cúi đầu hổ thẹn.
“Nhạc phụ đại nhân!”
Con rể của Tô Lâm là Triệu Sơ Nghị bước từ ngoài vào.
“Ồ, Sơ Nghị à, mau ngồi đi con!”
Tô Lâm liền cười mỉm.
“Nhạc phụ đại nhân, hôm nay cháu tới đây là có chuyện muốn thương lượng với người!”
Tô Lâm nhíu mày, giọng điệu lạnh lùng của Triệu Sơ Nghị khiến mí mắt Tô Lâm giật một cái: “Chuyện gì?”
“Nhà họ Triệu của cháu muốn xóa bỏ hôn ước với nhà họ Tô“.
Gì cơ?
Mặt Tô Lâm biến sắc: “Có phải con đã nghe ai đâm bị thóc chọc bị gạo gì không?”
Triệu Sơ Nghị lắc đầu: “10 nghìn năm trước, Tô Vân bỏ nhà ra đi, người đã nói với cháu rằng cô ấy đi tìm con gái của Tam bá phụ là Tô Diệu. Nhưng trên thực tế, cô ấy đã bị Trần Dương bắt cóc rồi, đúng không ạ?”