Đêm, Diêu Thánh Nguyên sau khi hành hạ Trần Dương.
Lại nhét bốn năm viên huyết sâm vào miệng Trần Dương một cách thô bạo.
Có thể là do tự tin vào thực lực của mình, ông ta không nghi ngờ Trần Dương sẽ phá vỡ được huyệt vị của ông ta.
Đợi đến khi Trần Dương nhai huyết sâm rồi nuốt xuống, ông ta chợt nhíu mày, hít ngửi xung quanh: “Mùi gì thế nhỉ?”
Nghe vậy, Trần Dương liền cảm thấy sợ hãi.
May mắn thay, trước khi Diêu Thánh Nguyên đến đây, anh đã lau sạch dấu vết trên chiếc giường gỗ rồi.
Nhìn vết máu trên người Trần Dương, ông ta hừ lạnh một tiếng, lôi ra một viên linh chi, bắt Trần Dương nuốt xuống, rồi mới rời khỏi phòng thuốc.
Đến khi thấy Diêu Thánh Nguyên đi khuất dạng, Trần Dương mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Anh nhất định phải rời đi trong tối nay, nếu còn tiếp tục ở lại đây thể nào cũng bị hút cạn máu.
Ở đây phải nói đến sức mạnh của Thiên Ma Thân, nếu là người khác thì cho dù có huyết sâm, tốc độ tạo máu cũng không theo kịp tốc độ mất máu.
Xem ra sau này phải chăm chỉ luyện Thiên Ma Thân mới được.
Tuy nhiên, công việc cấp thiết nhất bây giờ là phải thông được hai mạch Nhâm Đốc.
Trong khi ngưng tụ sức mạnh tinh thần, anh cũng cố gắng thử kết hợp với chân khí trong đan điền.
Hai mạch Nhâm Đốc lúc này đã thông được 2/3, chỉ cần một chút nữa thôi là có thể phá vỡ được huyệt vị rồi.
Khi anh đang tập trung vào việc phá vỡ huyệt vị, thì Diêu Nhân Nhân nhẹ nhàng lẻn vào.
“A-ca, kể chuyện cho em nghe đi...”
Hòa vào câu nói ấy là một mùi hương quyến rũ, một cơ thể mềm mại cuốn lấy anh.
“Con nhỏ này, cô đừng nghịch nữa được không?”
“Ứ ừ, em muốn a-ca kể chuyện cho em nghe cơ”, Diêu Nhân Nhân hừ một tiếng: “Nếu anh không kể, em sẽ đi tìm a-ba, để ông ấy giết chết anh”.
“Cô... tôi kể, tôi kể là được chứ gì”.
Không phải chỉ là lão già cảnh giới Quy Chân thôi sao, có gì mà ghê gớm chứ?
Trần Dương cố nén giận, nghĩ đến việc kể chuyện xong sẽ dụ cô ta rời đi.
Hai mươi phút sau, câu chuyện người đẹp ngủ trong rừng kết thúc.
“Được rồi, kể xong rồi, cô mau đi đi”, Trần Dương sốt ruột nói.
“A-ca, anh kể thêm một câu chuyện nữa đi, thêm một nữa thôi!”, Diêu Nhân Nhân đè lên người Trần Dương, không ngừng cầu xin.
“Tôi… Thôi được rồi, kể thêm một câu chuyện nữa thôi nhé”, Trần Dương cố gắng kìm chế cơn tức giận của mình, kể một câu chuyện khác: “Được rồi, hài lòng chưa?
“A-ca, em ở lại đây với anh có được không?”
Sao cơ?
Nghe vậy, Trần Dương lập tức ngồi dậy: “Không được, cô đi ngay cho tôi”.
Đùa kiểu gì vậy, hai mạch Nhâm Đốc sắp thông đến nơi rồi, cô ta ở lại đây, thì làm sao mình chạy trốn được?
“Không, em ở lại cơ, anh đuổi em đi, em sẽ đi tìm a-ba...”
A-ba, a-ba, suốt ngày a-ba!
Trần Dương lập tức nổi giận.
Anh giơ tay lên, đánh liên tiếp vào mông cô ta.
“Bốp!”
“Nếu không đi, tôi sẽ trừng phạt cô”.
“Ha..a..a...”
“Anh đánh đi, đây cũng chả phải lần đầu nữa, có giỏi thì anh đánh chết em đi”.
Vừa nói cô ta vừa nhoài người lên giường, còn chổng cả mông lên.
“Mặt dày chứ gì?”
Trần Dương cười lạnh lùng, nếu đã như vậy, thì đừng trách anh.
“A-ca, anh làm gì vậy, đừng... đừng... ha…a...”
Âm thanh nức nở liền vang lên.
“Nếu không sợ a-ba cô biết, thì cô rên to lên nữa đi, đến lúc đó cả hai chúng ta đều toi luôn đấy”.
“Bốp!”
Không phải cô thích như này sao, như này mới thỏa mãn được cô chứ gì!
Nếu thắp đèn dầu vào lúc này, nhất định sẽ thấy được đôi mắt đỏ rực của Trần Dương.
Nó chứa đựng thứ gì?
Tàn bạo, vô tình, lạnh lùng nhưng cũng điên cuồng, đầy ham muốn và bạo lực.
“Ha..a..a...”
Diêu Nhân Nhân cố bịt chặt miệng, không để âm thanh phát ra ngoài.
Một đám đệ tử tuần tra bên ngoài liên tục đi tuần tra sơn trại, nhưng có ai ngờ được rằng trong phòng thuốc bé nhỏ này, Thánh Nữ của họ đang nằm dưới ai kia...
Không biết đã qua bao lâu, Trần Dương cảm thấy cơ thể của người bên dưới cứng ngắc, sau đó yếu ớt ngã quỵ xuống giường.
“A-ca... tha cho em đi, em đi, giờ em đi đây...”
“Khiêu khích tôi rồi đòi bỏ đi à?”
Trần Dương cười lạnh một tiếng, lại làm thêm hiệp nữa.
“Ha..a..a...”
Không biết đã mất bao lâu, một tiếng gầm nhẹ phát ra từ phòng thuốc.
Mây mưa xong.
Trần Dương lắc đầu.
Vừa rồi có chuyện gì vậy? Anh cảm thấy mình như trở thành một người khác, lạnh lùng và tàn nhẫn.
Cảm giác mất kiểm soát này khiến anh hơi lo lắng.
“A-ca, anh cuối cùng cũng xong rồi... em đi ngay, đi ngay đây!”
Nói rồi, cô ta lúi húi mặc quần áo, kẹp chân, khập khiễng đi ra khỏi phòng thuốc.
Đợi đến khi cô ta đã rời đi, Trần Dương tạm quên đi sự nghi ngờ, ngồi xếp bằng trên giường để tác động vào huyệt vị.
Bum.
Sau những nỗ lực không mệt mỏi của Trần Dương, hai mạch Nhâm Đốc đã được thông hoàn toàn.
Nguồn chân khí lại cuồn cuộn chảy trong người anh, không bị bất cứ thứ gì cản lại.
Chạy!
Trần Dương nhẹ nhàng mở cửa, lúc này toàn bộ sơn trại đều bị sương mù bao phủ, không có gì ngoài ánh lửa yếu ớt.
Anh đoán bây giờ chắc là một hai giờ sáng, mọi người trong trại đều đã ngủ say, đệ tử tuần tra cũng mệt mỏi, đây là thời cơ tốt để chạy trốn.
Anh khẽ nhảy một cái, chân dựa sát vào tường, bộ đồ đen mà anh mặc, tựa hồ một giọt mực nhỏ xuống một lọ mực.
Lợi dụng lúc đệ tử tuần tra thay ca, Trần Dương nhảy phốc ra ngoài.
Sau khi bị Diêu Thánh Nguyên bắt cóc, anh đã nắm rõ con đường đi này trong lòng bàn tay.
Vừa nghĩ đường, vừa chạy thục mạng, chạy được hơn mười cây số, mới tìm được một tảng đá to để ngồi nghỉ.
Hahahaha...
Cuối cùng anh cũng trốn thoát được rồi.
Lúc này anh chỉ muốn ngẩng lên trời mà hét lớn.
Ngay khi anh đang định hét lên để trút bỏ nỗi phiền muộn, thì nhìn thấy ánh lửa cách đó không xa.
Cái gì?
Lẽ nào bọn chúng biết mình chạy trốn rồi?
Trần Dương vô cùng hoảng sợ, vội vã nhảy xuống khỏi phiến đá.
Không, đây không phải là người của Diêu Thánh Nguyên. Những người này xếp thành hàng dài và dường như đang trên đường đến.
Đêm hôm thế này sao lại có nhiều người vậy?
Trần Dương núp sau tảng đá lớn, chỉ cần không phát ra tiếng động, thì sẽ không bị phát hiện.
Đoàn người dần dần đi tới, thông qua ánh lửa, Trần Dương có thể thấy rõ những người này.
Trang phục họ mặc rất đặc biệt, chắc là trang phục của dân tộc thiểu số ở Nam Cương.
Điều kỳ lạ hơn nữa là mỗi người trong số họ đều mang theo vũ khí như trường cung loan đao sau lưng.
“Mọi người dừng lại đã!”
Lúc này, người dẫn đầu hô lớn một tiếng, tất cả mọi người đều dừng bước.
“Thủ lĩnh Trương, chuyện gì vậy?”, Vương Hổ, thủ lĩnh Vương Gia Trại hỏi.
“Sắp tới Ngũ Độc Giáo rồi, chúng ta dập tắt đuốc đi, không được để bọn chúng phát hiện ra chúng ta”, Trương Khởi Phong nói.
“Thủ lĩnh Trương nói rất có lý”, Thủ lĩnh Lý Gia Trại gật đầu nói: “Mọi người mau dập đuốc đi”.
Nghe vậy, những người phía sau lần lượt dập tắt ngọn đuốc trên tay, hàng ngàn người chỉ để lại một ngọn đuốc, đó chính là ngọn đuốc trong tay Trương Khởi Phong.
“Trước khi đánh giết Ngũ Độc Giáo, chúng ta phải chốt lại kế hoạch trước”.
Trương Khởi Phong nhảy lên tảng đá lớn bên cạnh và nói: “Các anh em, hôm nay là ngày trọng đại để chúng ta báo thù rửa hận. Chúng ta nhất định sẽ giết Diêu Thánh Nguyên và lật đổ Ngũ Độc Giáo. Đến lúc đó, sẽ không còn ai áp bức chúng ta nữa”.
Nghe thấy thế, những con người mệt mỏi đó ngay lập tức khí thế hẳn lên.
“Nghe nói con gái Diêu Thánh Nguyên là người đẹp số một Nam Cương, lát nữa vào đánh giết, nhất định phải vui vẻ một chút”, lúc này, không biết ai trong đám người đó hô lớn, khiến cả đám cười ồ lên.
“Được, chỉ cần chúng ta giết chết được Diêu Thánh Nguyên, con gái của hắn cho các anh em toàn quyền xử lý!”
“Yê, thủ lĩnh Trương muôn năm!”
Lời nói của Trương Khởi Phong ngay lập tức kích động tinh thần của tất cả mọi người.
Bà nó chứ, con quỷ cái đấy không phải là con gái của Diêu Thánh Nguyên sao?
Đây không phải cắm sừng anh thì là gì?
Nghe vậy, Trần Dương liền xê dịch chân một chút, ai ngờ lại giẫm phải cành khô.
“Rắc”
Âm thanh nhỏ bé đó truyền đến tai Trương Khởi Phong: “Ai?”
Trần Dương giật bắt người, bị phát hiện rồi?
Lúc này bọn họ chỉ còn cách tảng đá lớn nơi Trần Dương ẩn náu bốn năm mét, nếu bị những người đó vây bắt, Trần Dương khó lòng mà thoát được.
“Ai, mau bước ra đây!”
Lúc này, vẻ mặt của mọi người đều trở nên nghiêm túc.
Lòng bàn tay Trần Dương đổ mồ hôi lạnh, không được rồi, cứ chạy đã rồi tính sau.
Ngay khi anh đang chuẩn bị chạy trốn, thì một người đột nhiên bước ra từ khu rừng bên cạnh anh.
Tay ôm quần, vẻ mặt ngượng ngùng nói: “Thủ... thủ lĩnh, là em, em đi giải quyết nỗi buồn”.
“Đậu má nó, nhịn tí thì chết à?”, Trương Khởi Phong từ trên tảng đá lớn nhảy xuống, chửi như tát nước.
“Không sao, không sao, là báo động giả thôi”, Vương Hổ xua tay nói.
Trần Dương cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi anh suýt chút nữa thì nhảy ra ngoài rồi.
“Đi nào!”
Trương Khởi Phong đi tới trước mặt đoàn người, tắt đuốc, dẫn đoàn người đi về phía Ngũ Độc Giáo.
Nhìn thấy đoàn người rời đi, trong lòng Trần Dương cũng trở nên rối rắm.
Đi theo hay chạy trốn?
Con quỷ cái đó, nào là roi da nào là thuốc độc, lại còn là một con M, cứu cô ta làm gì cơ chứ?
Còn Diêu Thánh Nguyên chính là một con quỷ, ngày nào cũng để cổ trùng hút máu anh.
Hay là mặc kệ cho chúng chết nhỉ.
Tuy nhiên, anh cảm thấy rất khó chịu khi nghĩ đến cảnh sơn trại bị đám người đó phá nát, con quỷ cái kia bị mấy tên đàn ông đó làm nhục.
Đậu má, thôi thì đi theo xem sao.
Trần Dương thở dài, cảm thấy mình mềm lòng quá.
Tuy đi theo sau đoàn người đó suốt đoạn đường dài, nhưng Trần Dương cũng không dám tới quá gần.
Đi được khoảng một giờ thì đoàn người đó đến trước cửa sơn trại.
Bây giờ là khoảng ba giờ sáng, toàn bộ sơn trại đều chìm vào yên lặng, giờ là lúc mọi người ngủ say và sâu nhất.
“Các anh em, lên!”
“Giết!”
Đệ tử gác cổng trên tường đất đang dựa vào tường ngủ, chợt tỉnh giấc khi nghe tiếng chém giết.
Chưa kịp rung chuông cảnh báo, hắn đã bị những người bên dưới dùng cung tên bắn chết.
Xông lên!
Trương Khởi Phong nhảy lên tường đất, tường đất thấp như vậy chỉ là đồ trẻ con đối với anh ta.
Rút loan đao ra, anh ta thẳng tay chém giết đệ tử của Ngũ Độc Giáo.
“Mở cửa mau!”
“Thùm thùm thùm”
Cổng tường đất mở ra, hàng nghìn người lao vào.
“Bùm bùm bùm bùm!”
Tiếng cồng vang lên, đệ tử tuần tra phát hiện ra kẻ đột nhập liền hét lên: “Dậy mau, có kẻ đột nhập!”
Tiếng đánh nhau phá tan sự yên tĩnh của sơn trại, người của Ngũ Độc Giáo đang ngủ bị đánh thức cả dậy.
Còn chưa kịp mặc quần áo thì ngọn lửa đã lan đến căn phòng.
“Mau dập lửa, cháy rồi”.
Nhà trong sơn trại đều là nhà sàn, dễ bắt lửa, những người này lại mang dầu hỏa theo, họ dễ dàng đốt cháy những căn nhà ở đây.
“Giết, anh em, đi tìm Diêu Thánh Nguyên!”
Nhìn cảnh tượng như luyện ngục trước mặt, Trần Dương cũng rùng mình kinh hãi.
Những người này gặp là giết, không tha cho ai.
Không ổn rồi, con quỷ cái đó!
Trần Dương cảm thấy không ổn, vội vàng lao vào đám cháy.