Viên Tuyết Phi tỏ vẻ ngượng ngùng, tâm trạng ảo não, hai tay bất giác vò quần áo.
“Nhưng... nhưng tôi với anh ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, chưa từng làm gì đi quá giới hạn, đến giờ tôi vẫn còn trong trắng!”
Viên Tuyết Phi lấy hết dũng khí nói: “Hay là... anh chê tôi?”
Chê?
Trần Dương cười mỉa, đúng là anh chê đấy!
Anh cũng không phải đồ ngốc, lúc này nhìn thấy Viên Tuyết Phi anh cũng hiểu cả rồi.
Cô gái xấu ma chê quỷ hờn đêm động phòng chắc chắn là do cô ta giả trang thành.
Mục đích là để doạ anh chạy mất dép, còn lạc hồng đêm hôm đó thì lại càng đơn giản, lấy tý máu gà vịt là được.
Nghĩ cũng thấy nực cười, cô ta tưởng anh sẽ xoắn lấy cô ta, nhưng cô ta nhầm rồi.
Tuy cô ta xinh đẹp, nhưng các bà vợ của anh chẳng ai kém cạnh cả.
Vốn tưởng là anh nợ nhà họ Viên, nhưng bây giờ đột nhiên anh lại cảm thấy mình thiệt thòi.
Hôm đó anh cứu Viên Tuyết Phi đã đủ trả hết ân oán rồi.
Viên Tuyết Phi thấy lòng trĩu xuống: “Anh Trương, tôi... tôi cũng không cố ý giấu anh, chỉ là chuyện này rất phức tạp, tôi...”
“Được rồi, cô không cần giải thích với tôi nhiều như vậy đâu, tôi cũng không muốn nghe!”
Trần Dương thẳng thừng ngắt lời cô ấy.
Viên Tuyết Phi sắc mặt trắng bệch, Viên Thiên Cương muốn chen miệng vào nhưng do cố kị, bèn nuốt những lời định nói xuống.
“Những gì nợ nhà họ Viên tôi đã trả hết rồi!”
Trần Dương nói xong, khuôn mặt lập tức thay đổi, khôi phục diện mạo của mình.
Quản Đồ cũng thi triển sức mạnh bẩm sinh, khôi phục dáng vẻ vốn có.
“Trần... Trần Dương, Quản... Quản sư gia!”
Viên Thiên Cương ngạc nhiên tột độ.
Tim Diêm Đồ thót lại, lúc nhìn thấy Trần Dương, hắn cảm thấy người mình lạnh toát.
Sao... Sao có thể thế được!
“Cậu chủ!”
Ngọc Khiết nhìn chằm chằm Trần Dương, vô cùng kinh ngạc.
Viên Tuyết Phi cứng người lại, đôi mắt đẹp mở to, nước mắt lã chã.
Không... Đây không phải sự thật, đây không phải sự thật...
Cô ấy không tin mọi thứ đang xảy ra trước mắt mình, người chồng vô dụng kia sao có thể là đại anh hùng đầu đội trời chân đạp đất này được.
Hôm đó, anh ta từ trên trời rơi xuống, đúng sàn đấu đấu võ tuyển rể của cô ấy.
Rõ ràng cô ấy đã thử anh, anh chính là một hoà thượng tu luyện ngoại công đến tàn phế.
Viên Tuyết Phi chỉ coi anh là một hoà thượng vô dụng, sao anh có thể là kiếm tu vô địch được?
Sắc mặt Viên Thiên Cương thay đổi, nhất là khi nhìn thấy Quản sư gia phía sau Trần Dương thì trong lòng ông ấy đã hiểu.
Thảo nào hắn muốn đưa ông ấy lên làm Thành chủ, thảo nào người của phủ Thành chủ lại dễ dàng công nhận ông ấy như vậy, hoá ra tất cả là do Trần Dương đứng sau.
Nực cười, Viên Thiên Cương ông ấy đúng là nực cười, rõ ràng là con rể trời ban, mà ông ấy lại coi Trần Dương là một tên vô dụng, còn để mặc Viên Tuyết Phi ký giấy ly hôn.
Ông ấy hối hận, hối hận vô cùng.
Nhưng ông ấy không dám nói câu nào, bởi vì Trần Dương quá mạnh, khoảng cách giữa bọn họ như trời với đất vậy.
Diêm Đồ sợ chết khiếp, hắn không khỏi nhớ đến hồi trước đã làm khó vặn vẹo Trần Dương thế nào.
Bây giờ nhớ lại, là Trần Dương không thèm chấp hắn thôi, nếu anh mà nổi giận, anh chẳng cần đến một ngón tay cũng có thể nghiền nát hắn rồi.
Hắn cúi đầu xuống, không dám nhìn Trần Dương.
Trần Dương chứng kiến sự thay đổi trên khuôn mặt mọi người, sự tức giận bấy lâu đột nhiên biến mất, anh lại khôi phục vẻ bình tĩnh.
Nhà họ Viên, thậm chí thành Vô Úy này chẳng còn gì để anh lưu luyến nữa cả.
Đúng lúc anh định rời đi, Mai quản gia chen từ đám người ra.
“Cậu chủ... Cậu chủ... Cậu đừng đi!”
Mai quản gia quỳ xuống đất: “Chuyện trước kia là tiểu thư đã sai, xin cậu đừng rời đi!”
Mai quản gia biết, nếu chuyện hôm nay mà truyền ra ngoài thì nhà họ Viên toi đời.
Ai mà ngờ được thằng con rể vô dụng của nhà họ Viên lại là rồng thật chứ? Anh đơn thương độc mã đảo ngược tình thế, đại phát thần uy, chém giết mấy triệu yêu thú đông nghịt, đấu với mấy yêu hoàng, thậm chí còn thu phục được một yêu hoàng.
Anh chính là ân nhân cứu mạng của tất cả người dân thành Vô Úy.
Bây giờ Viên Thiên Cương đắc tội với ân nhân cứu mạng của mọi người, bọn họ mà biết thì chắc chắn sẽ không tha cho nhà họ Viên.
Huống hồ, ông ta vốn cũng không đồng ý việc Viên Tuyết Phi ký giấy ly hôn kia.
Ông ta là người hầu của nhà họ Viên, chẳng có thể diện gì, cũng không cần thể diện, chuyện này để ông ta nói là hợp nhất.
“Chú Mai!”
Trần Dương lắc đầu, đỡ hờ một cái, Mai quản gia lập tức được một luồng sức mạnh dịu dàng đỡ dậy.
“Tôi hiểu ý chú, thời gian qua cảm ơn sự chăm sóc của chú, duyên phận giữa tôi và nhà họ Viên đã hết“.
Thực ra, nếu không nhờ nhà họ Viên dang tay che chở lúc anh nguy nan nhất, thì anh cũng không được như ngày hôm nay. Trần Dương anh tuy không phải người tốt gì, nhưng cũng không phải người xấu không phân rõ phải trái.
Về phần Viên Tuyết Phi thì cô ta tự lo lấy thân đi, anh không thích mà cũng chẳng ghét.
Sắc mặt Viên Tuyết Phi trắng bệch, cắn chặt môi, cô ấy không cảm nhận được chút lưu luyến hay tình cảm nào trong lời nói của Trần Dương, anh lạnh nhạt như một người dưng vậy.
Giờ phút này, cái gọi là cao ngạo chẳng đáng giá một xu.
Đứng trước cường giả như Trần Dương, sự cao ngạo của cô ấy chẳng khác gì trò cười, đáng tiếc cô ấy có mắt không thấy Thái Sơn, cứ thế bỏ lỡ chân mệnh thiên tử của đời mình.
“Quản Đồ!”
“Chủ nhân!”
Quản Đồ ghé tai nghe lệnh.
“Dọn dẹp chiến trường, thu hết chiến lợi phẩm, tao chờ mày ở chỗ cũ!”
“Rõ!”
Quản Đồ gật đầu, nhìn Quản Chủng: “Hay là để ông tổ đi cùng tôi nhé?”
“Cũng được!”
Trần Dương biết bọn hắn còn chút chuyện phải xử lý, ví dụ như việc di dời tộc Xuyên Sơn Giáp đến đây.
Anh nói xong liền biến mất trước mắt tất cả mọi người.
Quản Chủng dẫn Quản Đồ bay về phía núi Thập Vạn.
Sau khi bọn họ rời đi, mọi người nhìn thành Vô Úy bị tàn phá, đau xót từ tận đáy lòng.
Xác thú đầy đất nhưng chẳng ai dám nhặt, bởi vì vừa nãy Trần Dương đã nói rất rõ ràng, đây đều là chiến lợi phẩm của anh.
Đây chính là uy nghiêm của cường giả, một câu nói nhưng không ai dám làm trái.
Viên Tuyết Phi hồn xiêu phách lạc, Ngọc Khiết nước mắt như mưa, bây giờ cô ta mới định thần được, hoá ra cậu chủ chính là Trương Đống, Trương Đống chính là cậu chủ.
Cô ta cũng cảm thấy rất mất mát, nếu cô ta khuyên nhủ thêm, có lẽ... cậu chủ cũng sẽ không đi.
Viên Thiên Cương không biết nên an ủi Viên Tuyết Phi thế nào, nhìn vẻ hồn xiêu phách lạc của con gái, ông ấy cũng cảm thấy đau lòng, bước lên nói: “Tuyết Phi, con hãy nghĩ thoáng ra đi, cường giả như cậu ta không phải người mà nhà họ Viên nho nhỏ chúng ta có thể trói buộc được“.
Mai quản gia thở dài, ông ta đã cố gắng hết sức rồi, thời gian này tiếp xúc, ông ta ít nhiều cũng hiểu con người Trần Dương.
Ít nhất từ hôm anh tặng ông ta bảo kiếm, ông ta đã biết đây không phải hạng người vô ơn, mà cũng là một người có ân báo ân.
Đáng tiếc quá, anh vốn nên là con rể của nhà họ Viên, vốn nên là trụ cột để nhà họ Viên đời đời hưng thịnh.
Ông ta sờ thanh bảo kiếm đeo ở thắt lưng, thanh kiếm này là Trần Dương tặng ông ta, có khi sau này lại có thể phát huy vai trò lớn ấy chứ.
…
Trở về căn nhà của mình, Trần Dương đột nhiên có nhiều cảm ngộ hơn.
Ví dụ như lúc này, đạo tâm của anh trở nên tròn đầy hơn, cũng không còn cảm giác vướng mắc như trước nữa.
Cảm giác này rất tuyệt, anh suy nghĩ sự việc hay nhìn nhận vấn đề cũng rõ ràng hơn trước rất nhiều.
Đương nhiên thu hoạch lớn nhất chính là nhận thức của anh về sức chiến đấu của mình.
Yêu hoàng cấp viên mãn không phải đối thủ của anh, thậm chí là Gấu Hoàng dựa vào tổ huyết, đã bước một nửa vào cảnh giới yêu đế. Lẽ nào sức chiến đấu hiện giờ của anh đã đủ vượt cấp để giết yêu đế, hay có lẽ anh đã là cường giả Uẩn Thần?
Anh thấy hơi khó đoán.
Nhưng chắc là không đơn giản như vậy.
Anh không hề biết Uẩn Thần có những thủ đoạn nào, hơn nữa, thủ đoạn tấn công của những yêu thú này cũng rất ít, nếu anh gặp được tu sĩ loài người có cùng đẳng cấp thì sao nhỉ?
Liệu người ta có nhiều con át chủ bài ngầm như anh không?
Nghĩ đến đây, Trần Dương thầm cảnh cáo bản thân, tuyệt đối không được bất cẩn. Đây là đại lục Thần Ma người ăn thịt người, yêu ăn thịt yêu.
Nhất định phải giữ lòng kính sợ, đừng tự cho rằng mình là thiên hạ vô địch.
Tổng kết lại những gì được và mất trong trận chiến lần này, Trần Dương thu hoạch được rất nhiều.
Bây giờ thì đợi Quản Đồ trở về thôi, lần này giết được nhiều dã thú như vậy, chắc hẳn có thể đổi được rất nhiều vật tư nhỉ?
Trước khi đi anh còn muốn đổi lấy công pháp cấp Thần, trong trận chiến lần này, nếu không nhờ thủ đoạn đủ mạnh, thì anh đã bị vây đánh đến chết rồi.
Một khi kẻ địch tiêu hao hết kiếm khí của anh, thì anh chỉ còn nước giơ cổ ra chịu chém mà thôi.
Đương nhiên anh còn có Thần Niệm Chi Đao, nhưng nếu Thần Niệm Chi Đao cũng mất tác dụng thì sao?
Thích Tần dù rất lợi hại, nhưng dù gì cũng chỉ là một món vũ khí.
Vì vậy cho dù không đánh lại được thì anh cũng phải có năng lực bỏ chạy.
Dù sao thời gian một tháng mới chỉ trôi qua một nửa, anh vẫn có đủ thời gian.
Nhưng trong lòng anh vẫn thấy hơi lo lắng, Thiên Yêu kia muốn vượt núi Thập Vạn, núi Phong Yêu chính là một rào cản không thể vượt qua.
Ai mà biết được Thiên Yêu kia có những thủ đoạn bí mật khó lường nào cơ chứ.
Mặc kệ đi, anh cũng đâu phải thánh mẫu, sao quản được nhiều thứ như vậy.
Anh có thể cứu thành Vô Úy một lần chứ không thể cứu cả đời, nếu bọn họ đủ thông minh thì hãy bỏ chỗ này đi thôi.
Hoặc là bỏ ra số tiền lớn, tìm các cường giả có pháp lực cao cường đến trừ yêu.
Sau khi nghĩ thông suốt, Trần Dương vừa đột phá Ngưng Đan, vừa tu luyện Thiên Đao Vạn Quả.
Bây giờ anh đã được nếm quả ngọt khi thần niệm tăng vọt rồi.