Thông báo với Tô Diệu xong, Trần Dương mang theo Cổ Vương 4 cánh vội vã rời khỏi bệnh viện.
Vừa ra khỏi bệnh viện thì Cổ Vương 4 cánh trong người anh lại kêu dữ dội hơn.
“Chít chít chít chít”
Trần Dương nhìn quanh bốn phía, không thấy người nào đáng nghi.
Với thực lực của anh bây giờ, trừ phi tu vi của đối phương cực kì cao, nếu không sẽ không giấu được anh.
Lẽ nào đối phương đã đạt tới cảnh giới Quy Chân rồi?
Đúng vậy, chỉ tu sĩ cảnh giới Quy Chân mới có thể khiến cho Cổ Vương 4 cánh sợ hãi đến mức này!
Chết tiệt!
Anh cảm giác như mình đã rơi vào một cái bẫy, mà người bày bố hết tất cả lại là một tu sĩ cảnh giới Quy Chân.
Kẻ địch trong tối, anh ngoài sáng, không thể ở nơi đông người quá lâu được.
Cổ Vương 4 cánh càng kêu lên ghê tợn hơn, Trần Dương bước vào một con hẻm không có người qua lại.
Vừa bước vào trong hẻm chưa bao lâu thì anh đã cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo, lông tơ toàn thân dựng ngược cả lên.
Cổ Vương trong người anh cũng không kêu nữa.
Anh quay phắt đầu lại, một người đàn ông sắc mặt dữ tợn, thân hình cao lớn, mặc đồ đen đứng sau lưng anh.
Sắc mặt ông ta thoạt nhìn xám như tro tàn, không giống với người thường, không nhìn thấy chút dấu hiệu của sự sống nào trên mặt ông ta.
Trong mắt thì tròng trắng mắt chiếm hơn một nửa, hệt như mắt cá.
Phối hợp với da dẻ trắng bệch cắt không ra giọt máu kia thì trông giống như người chết.
“Cuối cùng ông cũng xuất hiện rồi”, Trần Dương nhìn người đàn ông này, tim cứ đập thình thịch.
Đây tuyệt đối là kẻ địch mạnh nhất anh từng gặp từ trước đến nay, khí thế trên người ông ta còn mạnh mẽ hơn cả Long Tại Thiên và Uông Thần Thông nữa.
Chắc chắn ông ta là tu sĩ Quy Chân.
“Cậu cũng cả gan lắm!”, người đàn ông nhìn Trần Dương, giọng nói cực kì lạnh lẽo.
“Có phải chính ông hạ cổ độc trong người bọn trẻ không?”, Trần Dương vừa nói vừa tính toán xem làm cách nào để chạy trốn.
“Thú vị đấy, còn muốn chạy trốn?”, người đàn ông mặc đồ đen cười khẩy một tiếng, sau đó phóng một luồng khí trói chặt Trần Dương lại.
Vù!
Một bóng đen xông thẳng về phía Trần Dương, anh hoàn toàn không kịp trở tay đã bị bóp cổ rồi.
“Cậu nói đi, muốn chết bằng cách nào?”
Mẹ kiếp!
Đây chính là sức mạnh của tu sĩ Quy Chân sao?
Mạnh quá rồi đấy, đến cơ hội đỡ đòn anh cũng không có!
Trần Dương dần dần cảm thấy hít thở khó khăn.
Lẽ nào hôm nay anh phải chết trong con hẻm không ai qua lại này sao?
Không, anh không cam tâm!
Không thể cứ ngồi ôm cây đợi thỏ thế này được, anh phải phản kháng!
Ngay lúc anh định ngưng tụ Thiên Ma Thân thì Cổ Vương 4 cánh trong người anh bỗng kêu lên.
“Chít!”
Nghe thấy tiếng này thì sắc mặt của người đàn ông chợt thay đổi rồi vội buông tay.
“Khụ khụ!”
Trần Dương thoát chết trong gang tấc, hít lấy hít để không khí.
“Sao Cổ Vương 4 cánh lại ở trong tay cậu?”, người đàn ông vẫy tay một cái, con vật kia đã bay từ người anh sang tay ông ta: “Liêu Hóa Long đâu? Hắn chết rồi à? Sao mày lại ở trên tay cậu ta?”
Mỗi câu nói phát ra, khí thế trên người ông ta lại càng mạnh hơn.
“Chít chít chít chít”
Cổ Vương 4 cánh sợ đến run lên bần bật, kêu gào thảm thiết.
“Ồ? Thì ra là vậy!”
Sau khi người đàn ông nghe tiếng kêu thảm thiết của nó thì ánh mắt lộ ra vẻ bất ngờ.
“Chẳng trách mày lại theo cậu ta“.
Ông ta nuôi cổ trùng nhiều năm cho nên chớp mắt đã hiểu được ý mà Cổ Vương 4 cánh muốn biểu đạt.
Ông ta đánh giá Trần Dương từ trên xuống dưới rồi lạnh lùng cười nói: “Suýt chút nữa tôi đã bị cậu lừa rồi. Không ngờ, tuổi trẻ vậy mà đã đạt tới cảnh giới Phản Phác viên mãn rồi. Được lắm, rất giỏi!”
Trần Dương bị ông ta nhìn đến sởn gai ốc, cái tên cá chết này không có sở thích gì quái đản đó chứ?
“Chít chít”
“Được rồi, mày đi đi, nhớ là đừng có hút đến chết đấy“.
Vừa dứt lời, Cổ Vương 4 cánh đã biến thành một tia sáng chui vào tim Trần Dương.
Thịch thịch thịch thịch!
Sau đó tim anh đau đớn kịch liệt.
Mẹ kiếp, mình bị hạ cổ rồi.
Bà nó chứ, thứ này ác thật! Nó lại hút máu anh, thì ra vừa nãy nó diễn kịch.
Thấy Trần Dương đau đớn đến nỗi mặt trắng bệch ra, người đàn ông kia vô cùng hài lòng: “Khá lắm, vật chủ này được lắm“.
“Thằng nhóc, cậu phá hủy kế hoạch của tôi, tôi phải khiến cậu sống không bằng chết!”
Vừa dứt lời, một giọng nói cao vút từ đâu vọng tới: “Diêu Thánh Nguyên, cuối cùng mày cũng xuất hiện rồi, hôm nay chính là ngày chết của mày!”
Ngay sau đó, có ba nam một nữ từ trên trời giáng xuống.
“Bọn mày đúng là âm hồn không tan mà!”
“Hôm nay bọn tao sẽ báo thù cho những thôn dân vô tội bị mày giết chết!”, Chưởng môn phái Nga My - Quách Anh vừa phất tay một cái thì thần kiếm trấn phái Ỷ Thiên Kiếm đã xuất hiện trong tay.
“Lần này bọn tao sẽ không để mày chạy thoát nữa đâu!”
Chưởng môn phái Võ Đang - Trương Vô Cực, Bang chủ Cái Bang - Kiều Thâm, một trong bốn vị đại tăng phái Thiếu Lâm - Hối Ngộ đại sư đều đồng loạt phóng ra thần công của mình.
Trong 4 người này, ngoại trừ Hối Ngộ đại sư là Quy Chân sơ kỳ ra thì ba người còn lại đều là Quy Chân trung kỳ.
Một Quy Chân sơ kỳ và ba Quy Chân trung kỳ dư sức để vây giết một Quy Chân hậu kỳ.
Diêu Thánh Nguyên cười lạnh lùng: “Đám danh môn chính phái bọn mày đúng là thích lấy đông hiếp ít, hôm nay tao không rảnh để chơi đùa với bọn mày đâu!”
Lần trước lúc cướp trẻ con, ông ta đã có dịp giao chiến với Lục Đại Phái rồi.
Hơn nữa lần đó, những người ông ta dẫn tới hầu như đều chết sạch, ông ta cũng bị thương nặng.
Nếu không những ngày qua ông ta cũng không phải trốn trong hang núi trị thương rồi.
Không có khí huyết bổ sung thì vết thương của ông ta sẽ không khỏi được.
Để trị thương, ông ta buộc phải mạo hiểm, sai bảo đám Liêu Hóa Long ra ngoài lần nữa để cướp khí huyết.
Thế nhưng cái thằng ngốc đó vẫn bị người ta phát hiện.
“Không hay rồi, hắn muốn chạy trốn!”
“Chặn hắn lại, đừng để hắn chạy mất!”
Lúc bọn họ nhận ra thì đã muộn rồi.
Diêu Thánh Nguyên cười lớn, cổ trùng bay từ tay áo hắn ta ra che mù trời.
“Đi nhá, lần sau tao quay lại nhất định sẽ tắm máu bọn mày!”, vừa nói, Diêu Thánh Nguyên tóm lấy Trần Dương rồi nhún người bay lên, rời khỏi con hẻm.
3 phút sau, cuối cùng 4 người cũng đã giải quyết xong đám cổ trùng.
Nhìn xác cổ trùng trải đầy mặt đất, Quách Anh giận không kể xiết: “Đáng chết, lại để hắn chạy rồi!”
“Về thôi, thông báo tất cả mọi người, bảo họ cẩn thận Nam Cương!”, nói rồi Kiều Thâm quay người đi luôn.
“Kiều Bang chủ nói đúng, sau 500 năm bặt vô âm tín, Ngũ Độc Giáo ở Nam Cương lại rục rịch ngóc đầu dậy lại rồi!”, Hối Ngộ đại sư thở dài rồi nói: “Trước thì có Thần Long Giáo, Nhật Nguyệt Thần Giáo, sau thì lại Ngũ Độc Giáo, võ lâm nay sắp đại loạn rồi“.
...
Tại bệnh viện Nhân Dân số 1 Tây Xuyên, Tô Diệu đợi mãi mà vẫn chưa thấy Trần Dương trở về nên hơi lo lắng.
Lâu như vậy rồi sao anh vẫn chưa về chứ?
Cô gọi cho Trần Dương nhưng chẳng ai bắt máy.
“Diệu Diệu, chắc là Trần Dương có việc gấp mới không nghe máy, cô đừng lo”, Liễu Viện ở bên cạnh an ủi.
“Ừ”, Tô Diệu nghe vậy thì cũng không nghĩ nhiều nữa.
Ở một chỗ khác, tại một trang viên tư nhân ở Tây Xuyên.
Tư Mã Yến Như cầm điện thoại gọi cho Trần Dương. Trần Dương này cũng thật là, biết là tối nay mình mời anh ta dùng bữa mà anh ta cũng chẳng đi học.
“Không nghe máy sao?”
Cô ấy nhíu mày, chuyện gì vậy? Lại cho mình leo cây chắc?
Tính cả lần này thì Trần Dương đã cho cô ấy leo cây 3 lần rồi. Cô ấy lớn đến nhường này, chưa ai dám cho cô ấy leo cây cả.
Nhưng Trần Dương càng cho cô ấy leo cây thì cô ấy càng muốn thu phục Trần Dương về dưới trướng mình.
Đối với cô ấy, thu thập anh tài tuấn kiệt mới có thể khiến cô ấy tìm được chút niềm vui.
“Trần Dương, anh không thoát khỏi tay tôi đâu!”
Cô ấy đã cảm thấy hơi khó khăn rồi, nếu có thể thành công thu phục được người đàn ông như Trần Dương thì chắc chắn sẽ rất có cảm giác thành tựu.
Nghĩ vậy, khóe môi cô ấy không khỏi khẽ nhếch lên.
...
Cùng lúc đó, ở đại đội cảnh sát hình sự thành phố Tây Xuyên.
Liêu Hóa Long ngồi trên chiếc ghế hùm* lạnh lẽo, bị còng tay và xích chân cố định chặt.
*Ghế hùm: là một loại hình tra tấn rất dã man và đau đớn, người chịu tội sẽ phải ngồi trên một chiếc ghế dài, duỗi thẳng chân, đầu gối bị trói chặt cùng ghế, rồi đệm gạch dưới chân. Gạch sẽ từ từ được đệm vào chân của người chịu phạt. Do bị bó gối, gạch đệm càng cao, nạn nhân sẽ càng thêm đau đớn.
Cổ Vương 4 cánh phản chủ khiến nguyên khí hắn bị tổn thương nặng, tụt dốc không phanh từ cảnh giới Phản Phác xuống Tiên Thiên hậu kỳ, xuống hẳn 2 cảnh giới đó!
Ánh sáng mạnh rọi lên mặt hắn khiến hắn không thể mở mắt ra được.
“Anh tên gì?”
“Tôi tên là Liêu Hóa Long!”
“Bao nhiêu tuổi?”
“43“.
“Người ở đâu?”
“Liêu Gia Trại ở Nam Cương“.
Vu Lan nhìn chứng minh nhân dân soát được từ trên người hắn.
Hắn trả lời khớp với thân phận trên chứng minh, tấm chứng minh thư này đã được xác nhận là thật.
“Thành thật trả lời tôi, sao anh lại hại bọn trẻ?”
“Cảnh sát, oan cho tôi quá! Tôi nào có biết chuyện gì đâu”, Liêu Hóa Long oan ức nói: “Tôi tới bệnh viện là để khám bệnh mà, mấy cô bắt tôi từ bệnh viện tới đây, tôi còn muốn hỏi sao các cô lại bắt tôi đấy?”
“Còn không nói thật đúng không?”, Vu Lan cười lạnh rồi nói: “Yên tâm, chúng tôi không thiếu cách để anh khai thật“.
Nói xong, cô ấy nói với hai cảnh sát đứng bên cạnh: “Chăm sóc cho tốt, tôi ra ngoài hít thở tí“.
Ra khỏi phòng thẩm vấn, Vu Lan đứng bên ngoài nguyên 10 phút, lúc này một cảnh sát ra khỏi phòng thẩm vấn: “Đội trưởng, hắn không chịu khai, kiên quyết nói chuyện này không liên quan đến hắn“.
Cô ấy cau mày lại, không ngờ lại cứng đầu cứng cổ đến vậy.
“Cảnh sát ơi, oan cho tôi lắm, tôi thật sự không biết gì cả mà!”, Liêu Hóa Long van nài: “Làm gì có tội phạm nào tự đâm đầu vào chỗ cảnh sát chứ, chẳng phải tìm đường chết sao?”
Nghe vậy thì những người trong phòng thẩm vấn đều ngơ ra.
“Đội trưởng, hắn nói cũng đúng. Làm gì có tên tội phạm nào xông tới trước mặt cảnh sát chứ, tám mươi phần trăm là chúng ta bắt nhầm người rồi“.
Vu Lan trừng anh ta một cái, buồn bực nói: “Cậu nhiều chuyện quá, hắn nói gì tin đó à? Lẽ nào cậu không biết có rất nhiều tội phạm có ý thức phản trinh sát rất mạnh sao?”
Viên cảnh sát kia không nói nữa, gật đầu lia lịa.
“Hôm nay thẩm vấn tới đây thôi, ngày mai tiếp tục”, nói xong Vu Lan đi ra ngoài.
Trần Dương nói hắn chính là kẻ đứng sau giật dây chuyện này thì chắc chắn là hắn. Nhưng ngặt nỗi, cho dù hắn có thừa nhận cũng khó định tội được hắn.
Đến lúc đó phải viết gì vào ghi chép phạm tội?
Hạ cổ trùng hút máu trẻ em?
Viết điều này lên đó thì ngày hôm sau cô ấy sẽ mất luôn chức đội trưởng đội cảnh sát hình sự này.
Thế này chẳng phải công cốc à, những lý do huyền diệu khó giải thích này không thể thành lập được.
Hạ độc?
Cũng không đúng, bây giờ những đứa trẻ kia đều khỏe mạnh, tới bệnh viện kiểm tra lịch sử khám bệnh cũng không tra ra được gì cả, cho dù tra ra thì cũng chỉ là phát bệnh được điều trị kịp thời thôi.
Lẽ nào mình để mặc loại người này tung hoành trong xã hội?
Nếu hắn tới những thành phố khác thì phải làm sao?
Thế chẳng phải là sẽ có thêm nhiều trẻ em khác bị hắn hại sao?
Cô ấy tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
Suy đi tính lại thì vẫn nên dùng cách của người trong võ lâm giải quyết, cầu cứu sư thúc vậy.
Nghĩ vậy, cô ấy lái xe thẳng tới nhà họ Trần.