Long Tế Chí Tôn

Chương 695: Chương 695: Tráng sĩ chặt tay*




*(Có tích kể vị tráng sĩ nọ bị rắn độc cắn vào cổ tay nên phải chặt đứt cả bàn tay để không phải chết vì độc lây lan ra toàn thân.)

Ở Vương vực, hết tin cấp báo này tới tin cấp báo khác báo vào Hoàng cung.

“Báo, phản quân ở đại vực Cùng Kỳ bạo loạn, đại tướng thủ thành xin phát binh đàn áp“.

“Báo, đại vực Nam Dương bị một thế lực lạ đột kích, nửa vực đã trở thành tử vực, xin Bệ hạ tra rõ“.

“Báo...”

Xem những cấp báo này mà Vương Lâm vẫn rất bình thản. Ông ta chẳng xem những bạo loạn kia ra gì.

Chuyện nhỏ thôi ấy mà.

Người ở đại vực Nam Dương thì là do phân thân khí vận của ông ta giết.

“Cảm giác này tuyệt thật đấy, giết người trong vô hình, vào các đại vực cứ như vào chốn không người“.

Vương Lâm khẽ nhéch mép: “Cứ thế này có phải sẽ thú vị hơn nhiều không?”

3 ngày sau, Nhậm vực bị một thế lực thần bí tập kích, cả một đại vực bị giết sạch.

5 ngày sau đó nữa, đại vực phụ thuộc dưới ách thống trị của Trương vực bị hủy diệt. Lần này thì càng kinh người hơn, nghe đâu là đến mấy chục đại vực bị hủy diệt.

Nhưng lần này, cuối cùng cũng đã bị Trương vực nắm được sơ hở.

“Bệ hạ, khí tức mà đám người này để lại đã lưu vào trong Bảo Giám khí tức rồi ạ“.

Tốc độ gây án nhanh và thủ đoạn tàn độc thế này thì không thể chỉ là một người làm được.

Ít nhất là bọn họ không dám suy nghĩ theo chiều hướng đó.

“Lập tức lệnh cho Khâm Thiên Giám thôi diễn!”

Trong Bảo Giám khí tức, luồng khí tức tanh máu kia cực kỳ tà ác. Họ thử cảm nhận một chút thôi thì đã như giòi bọ đục khoét trong xương, bám chặt lấy họ để gặm nhấm.

“Tiện thể thông báo các đại vực khác, bảo họ phái người tới đây“.

“Rõ!”

Trương Hoàng nổi giận lôi đình, ở chỗ những thế lực khác thì giết chỉ 1 đại vực hoặc nửa đại vực, tới chỗ ông ta thì lại giết đến mấy chục đại vực.

Nhưng may là người của Trương vực giỏi hơn chỗ khác, chí ít cũng đã lấy về được chút khí tức còn sót lại.

Lúc Khâm Thiên Giám đang thôi diễn xem khí tức kia từ đâu tới thì những đại vực khác đã nhận được thông báo của Trương Hoàng.

“Mau phái Khâm Thiên Giám đi, Trẫm phải lôi bằng được kẻ đứng sau ra!”

Nhậm Hoàng căm phẫn nói.

Hiên Viên Hoàng cũng lập tức hạ lệnh: “Phái đặc sứ đi trước, có tin tức gì phải báo ngay“.

Sau đó Khương vực cũng nhận được tin.

Mấy ngày nay, tâm tư của ông ta nặng trĩu, dường như kính Bình Thiên luôn giám sát đại vực từng giờ từng khắc, thế mà vẫn không có thu hoạch gì.

“Người đâu, đi lấy một đạo khí tức phục chế về đây, Trẫm phải đích thân thôi diễn!”

“Rõ!”

Một bên khác, Vương Lâm cũng đã nhận được tin tức, sắc mặt khó coi.

Phân thân khí vận đã hấp thụ quá nhiều khí giết chóc, lại dần ảnh hưởng đế phân hồn của ông ta, mọi chuyện nằm trong tay giờ lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn.

Tuy khí huyết sát có thể nâng thực lực lên trình độ cực cao, thế nhưng đồng thời cũng ăn mòn hồn phách.

Cái ông ta cần là một phân thân mà ông ta có thể kiểm soát được, chứ không phải một thằng điên chỉ biết giết chóc.

“Dừng lại, buộc phải dừng việc giết chóc lại“.

Vương Lâm lập tức hạ lệnh, sau đó liền cảm nhận được suy nghĩ chống đối của phân thân khí vận.

Muốn tạo phản à?

“Trấn!”

Phân hồn của Vương Lâm vội phát động tấn công, vật vã lắm mới trấn áp được sát khí bạo ngược.

“Ngoan ngoãn cướp khí vận thôi, tàn sát thật sự là chuyện quá tán tận lương tâm“.

Vương Lâm cũng lo lắng trong lòng, nếu mất đi khả năng khống chế phân thân khí vận thì chắc chắn hậu quả sẽ rất khủng khiếp.

Một khi trưởng thành thì kẻ đầu tiên hắn tìm tới chính là ông ta.

Vì phân thân có khuyết điểm, ông ta lại còn hồn phách, chắc chắn hắn sẽ về tìm ông ta.

Suýt chút nữa đào hố tự chôn mình rồi.

“Sát khí quá mạnh nên đã để lại sơ hở!”

Vương Lâm cũng sốt ruột, làm thế nào đây?

Ông ta vừa phái người đến Trương vực, vừa suy nghĩ vấn đề này.

“Có rồi!”

Vương Lâm nghiến răng, tách khí huyết sát trong phân thân ra, tu vi của phân thân giảm xuống một bậc ngay lập tức.

Vốn dĩ đã rất gần với cảnh giới Siêu Thoát rồi, bây giờ mới chỉ bán Siêu Thoát.

Nhưng đây là biện pháp an toàn nhất.

Ông ta lại ngưng tụ một phân thân nữa bằng khí huyết sát, lúc phân thân sắp thành hình thì đưa hắn vào Khương vực.

“Đủ cho chúng mày điều tra rồi“.

Vương Lâm dùng cách tráng sĩ chặt tay, tuy rằng đáng tiếc nhưng ông ta cũng biết rằng hiện tại vây cánh của mình chưa cứng cáp.

Cướp đoạt khí vận tiêu tán ở chiến trường tuy hơi chậm nhưng mà chắc.

Chỉ tiếc là ván cờ này mới đi được một nửa đã buộc phải dừng giữa chừng.

“Nhưng thế cũng đã đủ rồi, ít nhất thì hiềm nghi của Vương vực cũng đã bị loại trừ“.

...

“Có rồi, chúng tôi đã thôi diễn ra rồi, khí tức này đang ở hướng Tây Nam!”

Khâm Thiên Giám của Trương vực, các quan viên hợp lực thôi diễn, cuối cùng cũng có kết quả.

“Mau, báo tin tức cho Bệ hạ“.

Một đám người vội chạy vào Hoàng cung, bẩm báo với Trương Hoàng.

Trương Hoàng nghe xong: “Hướng Tây Nam à? Không thuộc phạm vi thống trị của chúng ta đúng không?”

“Bẩm Bệ hạ, khí tức lúc ẩn lúc hiện, nhưng có thể tính ra được khoảng cách, chắc là nằm trong phạm vi Khương vực“.

Khương vực?

Trương Hoàng nheo mắt: “Sao lại ở Khương vực?”

Ha ha, chuyện càng ngày càng thú vị rồi.

Chết mấy chục đại vực, Trương Hoàng cũng chẳng quan tâm mấy, dù sao cũng chỉ là dân bần tiện thôi mà.

“Truyền tin này cho các đại vực khác, chỉ không báo cho Khương vực. Chẳng phải bọn họ muốn khí tức à? Phục chế một phần cho họ đi“.

“Rõ!”

Quan viên của Khâm Thiên Giám nhìn nhau, không hiểu Trương Hoàng đang chơi trò gì.

Hiên Viên Hoàng nhận được tin thì nhíu mày, khí tức tới từ Khương vực à?

Nhậm Hoàng cũng sửng sốt, gõ ngón tay xuống bàn như đang suy nghĩ gì đó.

Sau khi Vương Lâm nhận được tin thì không kìm được cười lớn, chuyện trở nên thú vị rồi.

Khí tức bị phát hiện ở Khương vực với khí tức tới từ Khương vực, nghe thì có vẻ giống nhau nhưng ý nghĩa khác nhau hoàn toàn.

“Người đâu, lập tức chiếu cáo, Khương vực vô đạo, tàn sát dân thường. Hôm nay, Vương vực ta phải thảo phạt phường vô đạo“.

Thủ đoạn dùng đại nghĩa để đánh bóng tên tuổi mà quân Ma Vương hay dùng, ông ta cũng học bài bản lắm.

Trau chuốt lại tin tức Trương Hoàng đưa tới xong, nội các Vương vực chiếu cáo thiên hạ đạo Thánh Chỉ này.

Trong chốc lát, người trong thiên hạ đều chấn động vì tin này.

Thì ra tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối đều là do Khương vực tự biên tự diễn, vừa ăn cướp vừa la làng, mục đích chính là muốn vu oan hãm hại Vương vực.

Vương vực chấn động, vô số người nháo nhác truyền tai nhau.

“Khương vực vô đạo, cùng thảo phạt!”

Chẳng bao lâu, Vương vực phát ra lệnh thảo phạt thứ 2, Vương Lâm lại truyền lệnh liên minh với những đại vực khác, thỉnh cầu liên minh cùng thảo phạt Khương vực.

Sau khi lệnh thảo phạt này của Vương vực được công bố, thoắt chốc, người trong thiên hạ đều nghiêng về hướng Vương vực, nghiêng về bên bị hại.

Mặc kệ trước đây Vương vực và Khương vực xảy ra xích mích thế nào, nhưng lần này, người trong thiên hạ thật sự căm phẫn.

“Bốp!”

Khương Hoàng tức giận không nguôi, vì kính Bình Thiên của ông ta men theo chỉ dẫn của khí tức kia thì thấy bóng dáng kia đang giết hại dân chúng trong lãnh thổ của mình.

Chiếu cáo và lệnh thảo phạt của Vương vực cũng khiến ông ta nổi giận.

Sau cơn giận thì ông ta thấy hoảng sợ, vì sứ giả của Nhậm Hoàng, Hiên Viên Hoàng, Trương Hoàng đã tới tìm ông ta đòi giải thích.

Bây giờ ông ta ngơ ngác, rõ ràng ông ta là người bị hại, nhưng đến cuối cùng lại thành kẻ ác.

“Cấp tốc phái người tới đại vực Đông Kích, yêu ma đang tác oai tác quái ở đó, tốt nhất là phải bắt sống!”

Ông ta vẫn chưa giận quá mất khôn, chỉ cần có thể bắt được yêu ma thì vẫn còn hi vọng.

Bây giờ Khương vực với Vương vực đang xung đột với nhau, nếu những thế lực như Nhậm vực nhúng tay vào thì Khương vực khó mà yên ổn.

“Rõ, Bệ hạ!”

Ai cũng cảm nhận được chút khác thường, có cảm giác như đại nạn sắp đổ xuống đầu.

Tại Hoàng thành Diêu vực.

Diêu Hoàng không kìm được cười phá lên: “Thú vị, quá là thú vị! Ta cứ tưởng chỉ có mình ta đứng sau thúc đẩy, không ngờ còn có người khác nữa. Chỉ là không biết là nhà nào trong 3 nhà thôi“.

Cho dù Khương vực có phải là hung thủ đứng sau hay không thì lần này bọn họ phải gánh nỗi oan này rồi.

Ảnh hưởng đến 5 đại Đế tộc, lúc chiến tranh bùng nổ chắc sẽ thú vị lắm đây.

Diêu Hoàng cười: “Đi, phát Thánh Chỉ, công khai lên án Khương vực“.

“Rõ, Bệ hạ!”

Một bên khác, người của Khương vực đã đến đại vực Đông Kích.

Nhìn bóng người đỏ thẫm toàn thân kia thì tất cả mọi người đều thấy kinh sợ.

Những nơi hắn đi qua không còn một sự sống nào, đây chính là một huyết ma.

Từ xưa đến nay, thế giới bờ bên kia Hỗn Độn chưa hề xuất hiện huyết ma, cho dù là có thì cũng là xuất hiện trong vũ trụ Hỗn Độn.

Huyết ma rất đáng sợ, hấp thu huyết khí của con người, trên lý thuyết thì hắn có thể tăng cường sức mạnh bản thân vô hạn.

“Liên thủ dùng pháp trận phục ma, phong bế 9 khiếu, tuyệt đối không cho hắn bất kì cơ hội nào“.

Lão tổ cảnh giới Quy Nhất dẫn đầu nói.

Mấy chục triệu tinh binh kết hợp thành pháp trận phục ma, vây chặt huyết ma lại, hình thành một vòng bao vây hoàn mĩ.

Khí huyết sát có thể làm vấy bẩn dương thần, hồn phách, pháp lực của con người, là loại khí diệt ma hàng đầu.

Nhưng bọn họ quên rằng hắn là huyết ma.

Khí huyết sát của mấy chục triệu tinh binh hợp lại mạnh mẽ đến nhường nào? Huyết ma kia cười “khặc khặc”, rồi dung hòa với khí huyết sát của tất cả mọi người.

À, không đúng, nên nói là hắn hấp thu khí huyết sát của bọn họ mới phải.

“Không ổn rồi, khí huyết sát không có tác dụng với huyết ma“.

Lão tổ Quy Nhất cực kỳ hoảng sợ, vội vung cây phất trần trong tay mình ra để trói chặt huyết ma lại.

Sau đó ông ta lại lấy ra một cái chuông lớn màu vàng kim!

“Trấn!”

“Những người khác dùng pháp lực phong bế lại, Bệ hạ muốn bắt sống“.

“Rõ!”

Mọi người đồng loạt gật đầu.

Ngay lúc lão tổ Quy Nhất tưởng rằng huyết ma đã bị trấn áp thì tim chợt thót một cái.

“Khực!”

Phất trần bị khí huyết sát ăn mòn, sau đó đứt đoạn.

“Coong!”

Huyết ảnh đấm một quyền lên chuông vàng, chuông chấn động dữ dội.

“Coong! Coong! Coong!”

Chỉ trong nháy mắt đó mà chiếc chuông đã phải hứng chịu cả chục nghìn cú đấm.

“Lão tổ, chúng ta sắp không gượng được nữa rồi, huyết ma này quá mạnh“.

Pháp lực của mấy chục triệu người mà cũng không phong ấn được.

Trong lòng lão tổ Quy Nhất run lên, vừa định lấy pháp bảo khác ra.

“Ầm!”

Chuông vàng chợt nổ tung.

Vô số người bị phản lực đẩy bật ra.

“Phụt!”

Những người đứng hàng đầu thì phun máu.

“Không ổn rồi!”

Lão tổ Quy Nhất quát lớn, muốn thu lại máu mà bọn họ đã phun ra nhưng đã muộn.

Thân ảnh màu máu kia hệt như cá được về với nước, hút máu trong nháy mắt.

“Khặc khặc khặc khặc!”

“Máu ngon quá!”

Giọng nói sặc mùi giết chóc vang lên khiến người ta không rét mà run.

“Huyết Ẩm Thiên Hạ“.

Giây phút đó, huyết ảnh biến thành vô số phân thân, xuyên qua đám người.

Những sĩ binh bị chúng xuyên qua chẳng một ai may mắn sống sót, toàn bộ đều bị hút thành xác khô.

Giống hệt tình trạng chết của những người trước đây.

Lão tổ Quy Nhất kinh hồn bạt vía, nếu cứ để hắn tiếp tục hút thì ông ta còn có thể khống chế được không?

E là chính ông ta cũng phải bỏ mạng ở đây.

Nghĩ vậy, ông ta vội lấy hình chiếu kính Bình Thiên mà Khương Hoàng đã chuẩn bị cho ông ta ra.

“Định!”

Thần quang vô lượng bắn ra từ trong kính, cố định huyết ảnh, loại thần quang này có tính sát thương rất mạnh đối với huyết ảnh.

Cho dù mày mạnh đến đâu thì trước sức mạnh Siêu Thoát, mày cũng phải chết!

“Mau lui lại!”

Chục triệu tinh binh đã tổn thất mất một nửa chỉ trong mấy giây ngắn ngủi.

Mấy triệu người vừa bò vừa lếch né ra.

Quá đáng sợ!

Lão tổ Quy Nhất vừa dùng kính Bình Thiên để cố định huyết ảnh lại, vừa lấy ngọc Bỉ Ngạn ra, đây là vật liệu cực tốt để phong ấn.

Đang chuẩn bị phong ấn huyết ảnh lại thì huyết ảnh chợt phồng lên.

“Ầm!”

Màn sương máu phủ đầy trời, đến thần quang cũng bị văng ra.

Nói cho cùng thì nó cũng chỉ là hình chiếu của bảo vật, uy lực chưa bằng 1% vật chủ.

“Nghiệt súc, đừng hòng chạy!”

“Hoàn Vũ Thần Phù Trận!”

Từng Phù Trận kéo nhau bay ra khỏi cổ tay áo của ông ta, nháy mắt đã phong ấn phạm vi triệu dặm.

Kính Bình Thiên treo lơ lửng trên đầu ông ta, thần quang vô lượng luôn bao trùm lên màn sương máu.

Chẳng bao lâu sau, màn sương máu thu hồi, hình thành huyết ảnh.

Lần này, khí tức của huyết ảnh suy yếu đi khá nhiều.

Hắn mở đôi mắt đỏ lòm và lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.