“Thì ra là vậy“.
Bích Tiêu gật đầu, cảm giác khó chịu trong lòng cũng tan biến hết.
“Còn ghen nữa không?”
Trần Dương cười, hỏi đểu.
“Người ta nói là không ghen rồi mà“.
Bích Tiêu cứng miệng.
“Được, không ghen đâu“.
Người đẹp ngồi trong lòng, Trần Dương thấy an tâm lắm. Nhưng trong lòng anh còn có một vấn đề đè nặng, chuyện này có liên quan tới Bích Tiêu.
Sau cuộc chiến Tự Liệt, chắc chắn Trần Dương sẽ về động phủ giới đón người nhà lên đây, đến lúc đó Bích Tiêu biết phải làm thế nào?
Một Vạn Du Du thôi đã khiến cô ấy ghen đến cỡ này, nếu để cô ấy biết anh có nhiều vợ như thế thì chắc chắn sẽ bỏ đi không thương tiếc.
Anh không muốn làm loại chuyện “tiền trảm hậu tấu” nên đắn đo một lát rồi nghiêm túc nói: “Sư tỷ, đệ có một chuyện muốn nói với tỷ“.
Bây giờ Bích Tiêu đang rất vui vẻ: “Đệ nói đi“.
“Sau cuộc chiến Tự Liệt, đệ muốn trở về động phủ giới đón người nhà lên đây“.
Bích Tiêu gật đầu: “Chuyện này không có gì khó, đệ nói với sư phụ một tiếng là được“.
Có rất nhiều tu sĩ ở hạ giới phi thăng lên đây, sau khi công thành danh toại thì đều làm như vậy.
Đương nhiên cũng có người cắt đứt hết mọi liên hệ với quá khứ, Bích Tiêu khinh nhất là loại người đó.
“Ở hạ giới đệ đã thành thân rồi, có... có hơn mười cô vợ, còn có mấy chục đứa con, mấy trăm cháu chắt...”
Trần Dương nói thẳng.
Quả nhiên, nghe đến đây thì sắc mặt Bích Tiêu không còn vui vẻ nữa, mắt ngấn nước.
Chuyện gì thế chứ?
Bây giờ ta còn đang ngồi trên chân đệ, cuối cùng đệ lại nói là đệ thành thân rồi, vợ con một đàn, ý gì đây?
Có phải đệ muốn nói với ta, bảo ta làm vợ bé không?
Nhìn Bích Tiêu nước mắt lã chã, Trần Dương cuống quýt: “Sư tỷ, đệ... chuyện này đệ nên nói trước với tỷ, nếu tỷ không chấp nhận được thì chúng ta làm sư tỷ sư đệ bình thường!”
Nghe vậy thì Bích Tiêu đẩy Trần Dương ra rồi khóc nức nở: “Trần Dương, ta hận đệ đến chết!”
Nói rồi Bích Tiêu trở về viện của mình, Trần Dương muốn đuổi theo nhưng cấm chỉ trong viện đã đẩy anh ra.
Từ trước đến giờ Bích Tiêu không hề đề phòng gì anh, nhưng bây giờ anh thật sự đã làm tổn thương cô ấy rồi.
Trần Dương thở dài, chuyện tình cảm vốn là vậy, anh cũng không thể vì Bích Tiêu mà bỏ mặc vợ con không lo.
Trước đây, lúc anh nói tên thật của mình là Trần Dương cho Bích Tiêu nghe thì cô ấy đã không vui rồi. Tuy tên cũng chỉ là một cách để xưng hô của tu sĩ mà thôi, nhưng lừa dối chính là lừa dối.
“Thôi bỏ đi, vậy cũng tốt“.
Trần Dương lắc đầu, sau này từ từ tìm cơ hội giải thích vậy, không trở thành người nhà được thì làm tỷ đệ cũng được.
Trở về viện của mình, Bích Tiêu khóc sướt mướt: “Trần Dương đáng chết, Trần Dương thối tha! Đệ nói với ta những chuyện này làm gì, đệ muốn ta làm vợ bé, làm mẹ hờ, bà nội hờ của con cháu đệ hay gì?”
Cô ấy chưa từng lấy chồng, sống nhiều năm như vậy nhưng chưa có mảnh tình vắt vai nào, khó khăn lắm mới gặp được Trần Dương nhưng kết quả lại như thế này đây.
Cô ấy khó lòng chấp nhận.
Khóc một thôi một hồi, Bích Tiêu ngẩng đầu: “Đồ thối tha, cũng không an ủi mình, ta hận đệ chết đi được, từ hôm nay trở đi ta sẽ không thèm ngó ngàng tới đệ nữa!”
Cô ấy vừa tức vừa giận, chỉ muốn chạy sang viện của Trần Dương hỏi xem sao anh không dỗ dành cô ấy.
Nhưng cô ấy đã nhịn được.
Viện của Trần Dương không thiết lập phòng ngự với cô ấy, cô ấy quét thần niệm thì thấy Trần Dương lại bế quan rồi.
“Thế mà còn nói nhớ mình, rõ ràng là không xem trọng mình gì cả mà!”
Nằm trên giường, Bích Tiêu tức anh ách, cầm bảo kiếm rồi nhún người rời khỏi Lan Đình Tiên Cung.
...
Tháng năm vội vã, mới chớp mắt mà đã qua mười năm. Trong mười năm này, Trần Dương cũng không vội vàng tu luyện mà chỉ chỉnh lý vũ trụ trong cơ thể.
Trước đây, trong khái niệm của Trần Dương thì vũ trụ âm dương ngũ hành là một nhà kho lớn, nơi cung cấp chất dinh dưỡng cho tất cả vũ trụ trong cơ thể.
Trong đó chỉ có khí âm dương ngũ hành nồng đậm.
Trần Dương dứt khoát định luôn 7 vũ trụ lớn là vũ trụ Vô Hạn tối cao.
Cộng thêm thế giới tổ tâm khiếu thì có 8 vũ trụ Vô Hạn tối cao.
Trong cơ thể của Trần Dương có 60 nghìn tỷ tế bào, trong những năm qua cũng tiến triển thành 60 nghìn tỷ vũ trụ thứ cấp, có sức mạnh khổng lồ khiến người ta khiếp sợ. Anh cũng đang nghĩ rốt cuộc có nên thúc sinh ra sao trời hay không, một khi thúc sinh ra sao trời thì chắc chắn sẽ có sinh mệnh ra đời.
129600 vũ trụ Vô Hạn đã trở thành một gánh nặng cực lớn, nếu cộng thêm 60 nghìn tỷ vũ trụ mới nữa, Trần Dương cảm thấy chắc cả đời mình cũng không thể hoàn thành được sự nghiệp vĩ đại này mất.
Nhưng con đường anh đi chính là sinh linh vũ trụ luân chuyển vạn đạo, to thì đến vô cùng, nhỏ thì đến Siêu Huyền, thế nên đại đạo sẽ thể hiện trên người anh.
Thậm chí vì sức mạnh quá lớn, bây giờ anh còn chưa thể hoàn toàn khống chế.
Dương thần, pháp lực, thân xác, trước khi khai thông thế giới thân xác thì Trần Dương vẫn có thể hoàn toàn phát huy, nhưng bây giờ thì không được.
Nếu tính đến cùng thì đó chính là vì cảnh giới không theo kịp.
Ngoại giới mười năm thì trong kết giới Thời Quang đã 20 triệu năm rồi, Trần Dương vẫn luôn hấp thu nhiều loại đại đạo, gia tăng thể ngộ cảnh giới.
Hiệu quả rất tốt, pháp tắc cấp 10 nâng cấp thành pháp tắc cấp 11, còn cách hai cấp nữa là tới pháp tắc chí tôn.
Cuối cùng Trần Dương cũng đã hiểu rõ, vũ trụ thứ cấp hay vũ trụ chủ, thậm chí cả vũ trụ chủ tối cao, anh đều có thể gánh vác được.
Trần Dương quyết định khai thông thế giới thân xác, kiểm soát bằng thiên đạo Siêu Huyền để cung cấp chất dinh dưỡng cho mình.
Ý niệm của anh dao động, gỡ bỏ hạn chế, vô số sấm chớp vang rền trong vũ trụ thân xác, vô số sinh linh bắt đầu dần dần sinh ra.
Dù ở bất kỳ thời điểm nào thì việc khai thông trời đất, sáng tạo vạn vật đều sẽ mang lại cảm ngộ và thể ngộ cực lớn.
Cảnh giới của Trần Dương không thay đổi nhưng thực lực lại tăng lên rất nhiều.
Đúng lúc này, Tiền Nhuận dẫn một đám người đứng trước cửa viện của Trần Dương: “Thủ lĩnh, cuộc chiến Tự Liệt sắp bắt đầu rồi“.
Trần Dương mở mắt, bước ra khỏi kết giới Thời Quang.
Anh ẩn giấu thần quang trong mắt mình rồi mới mở cửa đi ra ngoài.
Lúc anh xuất hiện trước mặt tất cả mọi người, bọn họ đều thất thần trong nháy mắt.
Dường như chỉ giơ tay nhấc chân thôi cũng đã có một luồng sức mạnh cực lớn luân chuyển, khiến người ta khiếp sợ.
“Lần này sáu đại viện sẽ có bao nhiêu người tham gia?”
“Thưa thủ lĩnh, cung chúng ta tầm hơn hai trăm người. Gần như tất cả đệ tử thân truyền đều sẽ tham gia vào cuộc chiến Tự Liệt lần này. Tổng đệ tử thân truyền của cả Lan Đình Tiên Cung có tầm bốn, năm mươi nghìn người“.
“Có nhìn thấy sư tỷ của ta không?”
Trần Dương hỏi.
“Không ạ“.
Trần Dương gật đầu, anh đứng trước cửa viện của Bích Tiêu rồi gõ cửa, trên cửa vẫn còn cấm chế: “Sư tỷ, thi đấu bắt đầu rồi“.
Đứng một lúc mà không có bất kỳ câu trả lời nào.
Trần Dương cười khổ: “Thôi bỏ đi, chúng ta đi“.
Tới Hình Phạt Viện, mọi người đều đã tới đủ, Chiến Kiếm Phi đang đứng răn dạy chín tên dở hơi.
Bên cạnh còn có một người, ngoài Bích Tiêu ra thì còn có thể là ai nữa.
Chẳng trách không có ai thèm để ý anh, thì ra đã đến từ sớm rồi.
“Sư tỷ!”
Trần Dương bước lên chào.
Bích Tiêu lạnh lùng: “Ta không có sư đệ“.
Trần Dương sờ mũi, cô gái này giận lâu thật, xem ra chỉ đành tìm cơ hội xin lỗi cô ấy sau cuộc chiến thôi.
Anh không nói thêm gì, bước tới mặt Chiến Kiếm Phi, chắp tay hành lễ: “Sư phụ!”
“Ừ, xuất quan rồi à?”
Chiến Kiếm Phi nhìn Trần Dương: “Ừ, đã đột phá được Đạo Hoàng rồi à? Ơ khoan đã!”
Ông ấy đột nhiên trợn to mắt: “Sao con lên được Đạo Hoàng?”
“Con cứ luyện mãi, luyện mãi nên đột phá được ạ“.
Trần Dương nói.
Chiến Kiếm Phi kinh ngạc, ông ấy rõ mồn một cảnh giới lúc trước của Trần Dương, giữa Siêu Thoát với Đạo Hoàng còn cả cảnh giới Đạo Vương đấy!
Lẽ nào trong vòng một trăm năm này mà đã anh đột phá cả Đạo Vương lẫn Đạo Hoàng sao?
“Tốt, giỏi lắm! Xem ra có chút hy vọng trong cuộc chiến Tự Liệt lần này rồi“.
Chiến Kiếm Phi cười khà khà vỗ vai Trần Dương: “Con phải cố gắng vào, đến lúc chiến đấu đánh bại hết đám người kia“.
“Vâng, đệ tử nhất định sẽ cố gắng“.
“Đúng rồi, tu luyện Tuế Nguyệt Pháp thế nào rồi?”
“Đã học hết rồi ạ”
“Tốt!”
Chiến Kiếm Phi vô cùng hài lòng, ông ấy gật đầu rồi nhìn đám người Ngưu Đại: “Các ngươi nhìn sư đệ của mình đi, vào muộn nhất mà đã đột phá Đạo Hoàng rồi. Các ngươi thì hay rồi, còn đến một nửa vẫn còn lẩn quẩn ở bán Đạo Hoàng“.
Không chỉ nói không, ông ấy còn rút roi ra quất.
“Sư phụ, bọn con đang tu luyện cách chiến đấu, tốn thời gian lắm ạ. Tuy bọn con vẫn chưa đột phá Đạo Hoàng nhưng sức chiến đấu của bọn con mạnh hơn trước rất nhiều“.
Ngưu Lục hét lên.
“Sư phụ, đừng đánh nữa mà!”
Dạy dỗ bọn họ một trận đã đời, Chiến Kiếm Phi mới hả giận: “Được rồi, đi theo ta“.
Một đám người tới ngọn núi chính Lan Đình, bên này đã tụ tập đông đúc từ sớm.
Điều thú vị là Trần Dương thấy nhiều người cầm theo máy truyền ảnh đứng ở đó thuyết trình: “Xin chào mọi người, ta là tu sĩ A Tân, đây là hiện trường trực tiếp cuộc chiến Tự Liệt của Lan Đình Tiên Cung, các đạo hữu yêu thích thì nhớ tặng một đợt đại bảo kiếm và bình luận đẩy bài lên giúp ta nhé“.
“Cảm ơn tài khoản tên “Ta là ông nội của A Tân” đã tặng một trăm thanh đại bảo kiếm!”
Bên khác cũng có một cô gái xinh đẹp đang phát trực tiếp: “Chào bà con, ta là nữ tu Hắc Khiết, hoan nghênh mọi người đến với kênh phát sóng trực tiếp của ta!”
Nhưng bình luận trên kênh của cô ta toàn là: “Đừng thế này nữa mà, ta ngợp chết mất!”
“Từ lúc xem phát sóng của tiểu muội muội, ta thấy hao thể lực quá, dinh dưỡng không kịp cấp!”