Long Tế

Chương 271: Chương 271: Ba liên minh của Hoa Hạ




“Kể cả hôm nay ông đây giết bọn nó, thì cũng là vinh dự của bọn nó, chứ đừng nói là chỉ đánh bọn nó bị thương, lại còn đòi ông đây tự chặt một cánh tay, tôi thấy cậu đúng là muốn chết đó!”

Hắn đã rất nể mặt Trần Phong rồi, nhưng Trần Phong lại hết lần này đến lần khác khiêu khích hắn, tưởng Hoàng Phi Hạo hắn là đất nặn chắc?

“Hoàng Phi Hạo, không được vô lễ với cậu Trần!” Trần Trạch Văn tức giận nói, Trần Phong là người đến cả sư phụ họ - Hoàng Lão Tam cũng phải coi là khách quý, thậm chí xét theo vai vế thì Trần Phong còn là sư thúc của tất cả bọn họ.

Hoàng Phi Hạo đánh Chu Tấn Long thì cũng thôi, giờ còn dám sỉ nhục cả Trần Phong, thế không phải là khi sư diệt tổ (1) thì là gì?

“Cậu Trần?” Hoàng Phi Hạo cười khẩy.

“Sư đệ, cậu đúng là ngày càng kém đấy.”

“Làm bạn với mấy thằng nhà quê thì cũng thôi đi.”

“Giờ lại còn làm chó săn cho một người bình thường, hơn nữa còn gọi cái thằng thế này là cậu chủ?”

Hoàng Phi Hạo lắc đầu:

- Mặt mũi của bang người Hoa ta bị cậu làm cho mất sạch rồi!

Trong mắt Hoàng Phi Hạo, Trần Phong chỉ là một người vô cùng bình thường, không có chút tu vi nào hết.

Thứ không tầm thường duy nhất của Trần Phong có lẽ chính là thân phận của anh, là con cái gia tộc lớn nào đó của Thương Châu.

Con nhà giàu hoặc là con nhà quan.

Thân phận thế này có lẽ trong mắt người bình thường là tồn tại cao không thể với tới.

Nhưng trong mắt võ sĩ như họ thì chẳng là gì!

Thời đại bây giờ, chỉ có những gia tộc có võ sĩ đẳng cấp mới có thể lọt vào mắt xanh của Hoàng Phi Hạo hắn.

Nhà họ Hoắc của đảo Cảng, nhà họ Tiêu ở Yên Kinh, nhà họ Diệp ở Trung Hải...

Những gia tộc này đều có đại sư võ học, thậm chí có cả tông sư võ học tọa trấn!

Chỉ có những gia tộc như vậy mới là gia tộc hàng đầu chân chính!

Gia tộc như vậy, dù nhìn rộng ra cả thế giới, thì cũng có sức ảnh hưởng vô cùng lớn.

Một câu nói bừa của họ cũng có thể quyết định xu hướng kinh tế và tình hình chính sách trong nước.

Thậm chí gia tộc có sức ảnh hưởng lớn ở nước ngoài như nhà họ Diệp có thể khiến lãnh đạo của một vài nước nhỏ bé nào đó ở nước ngoài phải mất chức chỉ bằng một câu nói.

Người thừa kế của những gia tộc như vậy mới xứng đáng được gọi là cậu chủ.

Người thanh niên trông vô cùng bình thường này, cậu ta xứng sao?

Chỉ là con ếch ngồi đáy giếng cũng dám nói chuyện trời biển?

Buồn cười!

“Anh muốn chết à?”

Trần Trạch Văn tức giận không thôi, hung hãn ra tay luôn.

Hoàng Phi Hạo cười khẩy, đón bằng nắm đấm cứng như sắt, không hề sợ hãi.

“Bốp!”

Hai người va chạm, kình khí giao nhau.

Trần Trạch Văn lùi lại về sau ba bước mất kiểm soát, mặt dỏ bừng.

Còn Hoàng Phi Hạo thì lại là dáng vẻ nhẹ nhàng, ung dung.

“Sư đệ, cậu chỉ có chút thực lực này thôi hả?” Hoàng Phi Hạo cười khinh bỉ, mỉa mai: “Thảo nào cậu lại làm chó săn cho đồ rác rưởi thế này.”

“Khốn kiếp.”

Trần Trạch Văn cắn chặt răng, hắn là giai đoạn đầu Ám Kình, còn Hoàng Phi Hạo lại là giai đoạn giữa Ám Kình, cách nhau một cảnh giới, hắn đúng là không phải đối thủ của Hoàng Phi Hạo.

“Anh cả, chúng ta cùng lên.”

Lúc này, Trần Trạch Lý, Trần Trạch Hùng và Trần Trạch Kiều cũng tràn ngập phẫn nộ đứng ra.

“Được, bốn đứa vô dụng các cậu cùng lên đi, tôi muốn xem thử, bốn kẻ vô dụng như các cậu có thể đỡ được mấy chiêu của tôi.”

Hoàng Phi Hạo vẫn là vẻ mặt ngông cuồng, võ sĩ đến cảnh giới Ám Kình, sự chênh lệch về sức chiến đấu mà cách biệt một cảnh giới mang đến đúng là long trời lở đất.

Kể cả có thêm cả một nhóm bốn anh em họ Trần nữa hắn cũng có tự tin giành chiến thắng chứ đừng nói là chỉ có bốn anh em họ Trần cùng lên.

Không lâu sau, năm người đã lao vào đánh nhau.

Năm người đều là những người giàu kinh nghiệp sát phát trên chiến trường, nhưng đôi khi, cách biệt về cảnh giới lại là thứ mà kinh nghiệm không thể bù đắp được.

Hoàng Phi Hạo hoàn toàn là dùng sức chèn ép người khác, khiến bốn anh em họ Trần liên tục lùi về sau.

Trần Phong cau mày, anh không phải không thể trực tiếp ra tay, mà anh đã nhìn ra cảnh giới của Trần Trạch Văn vẫn luôn kẹt ở giai đoạn đầu Ám Kình, không thể tiến thêm.

Cần một cơ hội, Trần Trạch Văn mới có thể đột phá.

Hiện tại chính là cơ hội rất tốt.

Cảnh giới của Hoàng Phi Hạo mặc dù cao hơn Trần Trạch Văn nhưng lại không đến mức vượt trội hơn hẳn, hắn có thể mang đến áp lực cho Trần Trạch Văn.

Áp lực nặng nề và sự sống chết chính là liều thuốc tốt nhất để đột phá của võ sĩ.

Hoàng Phi Hạo đạp một phát lên ngực Trần Trạch Lý, khiến Trần Trạch Lý bay ra xa bảy, tám mét, ngã mạnh xuống đất như con diều đứt dây.

“Phụt!”

Trần Trạch Lý nôn ra máu, thoáng cái mất hết sức chiến đấu.

Trần Trạch Lý vừa ngã, chiến tuyến của bốn anh em họ Trần bỗng chốc bị Hoàng Phi Hạo xé rách một lỗ hổng.

Một đấm, một đạp.

Trần Trạch Hùng và Trần Trạch Kiều đồng thời bay ra.

Chỉ còn lại Trần Trạch Văn với đôi mắt đỏ ngầu.

Trần Phong thở dài, chuẩn bị ra tay.

Nhưng đúng lúc này, sau lưng lại vang lên giọng nói thong thả: “Dừng tay.”

Cơ thể Hoàng Phi Hạo cứng đờ, nắm đấm tung ra phải dừng lại ngay chỗ cách mũi Trần Trạch Văn gần mười centimet.

Một ông lão mặc võ phục màu trắng, vẻ mặt lạnh nhạt chắp tay sau lưng đi tới.

Đi cùng ông ta là một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ rộng rãi màu đen.

Thân hình người đàn ông trung niên cao lớn, sống lưng thẳng tắp như kiếm, lúc bước đi mang theo khí thế uy nghiêm tự nhiên.

Hai người nắm tay nhau đi tới, mọi người không nhịn được mà chủ động tránh ra.

Đi đến trước mặt Trần Phong, hai người không nhìn Trần Phong lấy một cái mà chuyển mắt sang Trần Trạch Văn.

“Cậu là ai?” Mắt ông lão mặc võ phục sáng như đuốc, trong ánh mắt nhìn Trần Trạch Văn tràn ngập vẻ dò xét.

“Thưa tiền bối, vãn bối là Trần Trạch Văn.” Trần Trạch Văn hơi khom người, trên trán toàn mồ hôi.

“Trần Trạch Văn?” Ông lão cau mày: “Có đăng kí trong Liên minh võ sĩ không?”

“Thưa tiền bối, vãn bối vừa về Hoa Hạ, vẫn chưa đăng ký với Liên minh võ sĩ.” Trần Trạch Văn lễ phép nói, võ sĩ Hoa Hạ đều phải đăng ký tạo hồ sơ ở Liên minh võ sĩ, để lại thông tin cá nhân của mình.

Đây là quy tắc của Liên minh võ sĩ, tuy rằng ngang ngược, nhưng võ sĩ trong thiên hạ lại không có ai dám không phục.

“Cho cậu thời gian ba ngày, đến Liên minh võ sĩ Giang Bắc, đăng ký tạo hồ sơ.”

“Ba ngày sau, nội bộ Liên minh võ sĩ nếu không có thông tin của cậu thì cậu cút khỏi Hoa Hạ cho tôi!”

Ông lão bình tĩnh nói, giọng điệu cực kì ngang ngược.

“Dạ, tiền bối.” Trần Trạch Văn lễ phép gật đầu, mặc dù bị quát, nhưng hắn lại không dám bất mãn chút nào.

Vì hắn không thể chọc Liên minh võ sĩ Hoa Hạ.

Người dám chọc Liên minh võ sĩ Hoa Hạ đều chết rồi.

Dù là đại sư võ học cũng không ngoại lệ!

Hoa Hạ có ba liên minh.

Liên minh võ sĩ, Liên mình chiến đấu, Liên minh rồng.

Liên minh võ sĩ chủ yếu đối nội, nhiệm vụ là giám sát quản lý tất cả võ sĩ trong Hoa Hạ, duy trì trật tự xã hội, không cho võ sĩ làm ảnh hưởng cuộc sống của người bình thường.

Liên minh chiến đấu chủ yếu đối ngoại, trách nhiệm là chinh chiến ở nước ngoài, chỉ có lúc lợi ích của Hoa Hạ bị xâm phạm thì Liên minh chiến đấu mới xuất chinh.

Còn về Liên minh rồng, cũng là đối nội, nhưng sự tồn tại của Liên minh rồng lại không phải vì người bình thường mà là vì nhóm người đẳng cấp nhất Hoa Hạ, những nhân tài hàng đầu như đầu não chính trị - thương mại, người của viện hàn lâm nghiên cứu khoa học, những gã khổng lồ kinh tế.

Sự tồn tại của Liên minh rồng chính là để bảo vệ nhóm người này không bị hại.

Ba liên minh Hoa Hạ có thể nói là nền tảng bảo vệ đất nước của Hoa Hạ.

Có ba liên minh, thì có Hoa Hạ.

Mất ba liên minh, thì mất Hoa Hạ.

Rõ ràng, ba liên minh đều có tông sư võ học tọa trấn, hơn nữa còn không chỉ một người!

Thử hỏi ai dám chọc ba liên minh?

Chú thích:

(1) Khi sư diệt tổ: Chèn ép sư phụ, phản bội tổ tiên, làm ra việc trái với quy tắc của sư môn và lời dạy của tổ tiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.