Hai câu này lọt vào tai Lưu Thiếu Bác suýt nữa thì khiến Lưu Thiếu Bác tức đến ói máu, đánh Lưu Thiếu Bác đó là sao? Mẹ kiếp, Lưu Thiếu Bác tôi trêu chọc anh chắc?
Mặc dù trong lòng phẫn nộ, nhưng cả người Lưu Thiếu Bác lúc này lại bình tĩnh lạ kì, thấy Trần Phong còn định động thủ, Lưu Thiếu Bác vội vàng xua tay, lại lần nữa xin tha: “Người anh em xin dừng tay, có gì từ từ nói, có gì từ từ nói, đừng đánh!“.
“Mày muốn nói gì?”, Trần Phong lạnh lùng nhìn Lưu Thiếu Bác một cái.
Con ngươi Lưu Thiếu Bác chuyển động, sau đó nói: “Người anh em, tôi biết anh là người khác cử đến, anh có thể cho tôi biết người cử anh đến cho anh bao nhiêu tiền để đánh tôi không?“.
Trần Phong nhếch mép khinh bỉ, đồ ngu Lưu Thiếu Bác này thế mà lại tự cho là thông minh, tưởng mình là côn đồ do người khác phái tới.
Thấy Trần Phong không nói gì, Lưu Thiếu Bác hơi hoảng, hắn lau mồ hôi trên trán, giơ hai ngón tay ra rồi lại nói: “Hai lần! Người anh em, dù người cử anh đến trả anh bao nhiêu thì tôi cũng có thể trả anh gấp đôi! Giờ chuyển khoản luôn! Bố tôi là chủ tịch của Tập đoàn Khang Mỹ, giá trị con người ông ấy phải một trăm tỉ, vấn đề tiền bạc anh có thể hoàn toàn yên tâm“.
“Thế à?”, khóe môi Trần Phong nhếch lên tạo thành vẻ mỉa mai, Lưu Thiếu Bác dỗ anh như dỗ đồ ngu à?
“Đúng, đúng, đúng, người anh em, nếu anh không yên tâm thì tôi sẽ bảo bố tôi chuyển tiền cho anh luôn”, ngoài mặt Lưu Thiếu Bác nở nụ cười khiêm tốn, nhưng sự nham hiểm và hằn học sâu trong mắt lại không hề che giấu, chỉ cần ra khỏi thang máy này thì hắn sẽ có cả nghìn, vạn cách giết Trần Phong!
“Vậy mày bảo bố mày chuyển đi”, Trần Phong mỉm cười, nhìn Lưu Thiếu Bác một cái, ra hiệu cho Lưu Thiếu Bác lấy điện thoại ra gọi cho Lưu Nguyên Khánh.
Lưu Thiếu Bác mừng ra mặt, sau khi mắng thầm Trần Phong là đồ ngu mấy câu trong bụng, thì định lấy điện thoại ra khỏi túi, gọi cho Lưu Nguyên Khánh.
Nhưng hắn vừa lấy điện thoại ra thì trước mắt lại có thêm một bóng đen.
“Bốp!“.
Trần Phong lại chẳng nói lí lẽ gì hết mà tát một cái nữa lên mặt Lưu Thiếu Bác.
Cái tát này làm rách cả mép Lưu Thiếu Bác, máu tươi chảy ra.
Cũng khiến Lưu Thiếu Bác chìm trong trạng thái ngơ ngẩn, không phải đã nói là chuyển khoản sao? Sao còn đánh tôi?
Thấy Lưu Thiếu Bác ngơ ngác, Trần Phong không nhịn được mỉa mai: “Đồ ngu, bảo mày chuyển thì mày chuyển, bảo mày ăn cứ* thì có phải mày cũng định ăn không?“.
“Anh... anh có ý gì?”, Lưu Thiếu Bác đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó lại hiểu ra, từ đầu tới cuối Trần Phong đều đang chơi xỏ hắn, anh căn bản không hề có ý định muốn hắn gọi điện thoại.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lưu Thiếu Bác bỗng thay đổi, phẫn nộ, tủi thân, các loại cảm xúc trào dâng trong lòng.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Trần Phong: “Người anh em, rốt cuộc anh có thù oán gì với tôi mà lại muốn sỉ nhục tôi như vậy?!“.
“Sỉ nhục?”, Trần Phong cười khinh thường: “Mày cũng xứng à?“.
“A! Tao liều chết với mày!“.
Bị Trần Phong kích thích mấy lần liên tục, Lưu Thiếu Bác cuối cùng cũng đánh mất chút lí trí cuối cùng, mắt đỏ ngầu lao vào Trần Phong.
Trần Phong cười khẩy, không khách sáo với Lưu Thiếu Bác, túm cổ áo Lưu Thiếu Bác, lên gối vào bụng dưới của Lưu Thiếu Bác.
Đau đớn như cắt da cắt thịt truyền từ bụng dưới lên, cả người Lưu Thiếu Bác bỗng chốc cuộn lại như tôm, cả gương mặt cũng biến thành màu gan lợn.
Không đợi cảm giác đau đớn đó đỡ, Trần Phong lại lên gối, đập vào bụng dưới của Lưu Thiếu Bác.
Cảm giác đau đớn như bị róc xương lại truyền tới, lần này, Lưu Thiếu Bác không chịu được nữa, trợn ngược mắt ngất xỉu luôn.
Mấy giây sau, thang máy cuối cùng cũng đến tầng cao nhất.
Trần Phong kéo Lưu Thiếu Bác ra khỏi thang máy như kéo xác chết, sau đó gọi điện cho Lý Nhạc.
“Lái xe đến hầm để xe, tôi muốn đến một chỗ“.
“Được, anh Phong”, ở bên kia Lý Nhạc không nghĩ ngợi nhiều đã gật đầu đồng ý luôn, cậu ta chưa bao giờ hoài nghi mệnh lệnh của Trần Phong, gần như đã đến mức mù quáng nghe theo.
Mấy phút sau, Lý Nhạc gặp Trần Phong ở hầm để xe.
Thấy “thi thể” không động đậy gì bên cạnh Trần Phong, Lý Nhạc tức khắc hết hồn, lắp bắp chỉ vào Lưu Thiếu Bác hỏi: “Anh... anh Phong, người này chết hay sống?“.
“Sống”, Trần Phong hờ hững nhả khói.
“Sống thì tốt, sống thì tốt”, nghe thấy người nằm trên đất còn sống, Lý Nhạc không kiềm được thở phào, sau đó lại không nhịn được nhìn “thi thể” trên đất một cái, lại ngứa miệng hỏi một câu: “Anh Phong, ai đây?“.
“Lưu Thiếu Bác“.
“Lưu Thiếu...”, Lý Nhạc đầu tiên là sửng sốt, sau đó là giọng nói bỗng the thé: “Lưu Thiếu Bác?! Anh Phong, anh nói anh ta là Lưu Thiếu Bác?!”, Lý Nhạc trợn to mắt không thể tin nổi nhìn Trần Phong, dường như cảm thấy thính lực mình có vấn đề rồi.
“Sao? Có vấn đề gì à?”, Trần Phong nhếch mày.
Lý Nhạc nuốt nước bọt, ánh mắt sợ hãi, nhìn Trần Phong run giọng nói: “Anh Phong, anh biết bố Lưu Thiếu Bác là ai không?“.
“Lưu Nguyên Khánh”, Trần Phong cười khẽ, phản ứng này của Lý Nhạc hoàn toàn trong dự đoán của anh, dù sao Lưu Nguyên Khánh cũng là cổ đông lớn nhất của cả Khang Mỹ, là sếp tổng của hơn trăm nghìn nhân viên của Khang Mỹ.
Giờ con trai sếp tổng bị mình đánh ngất đặt trước mặt Lý Nhạc, Lý Nhạc không bị dọa cho ngất đã coi như là tố chết tâm lí vững vàng rồi.
Nghe thấy Trần Phong thừa nhận, trong lòng Lý Nhạc lại lần nữa run lên, cả gương mặt như khóc tang.
“Anh Phong, anh chọc ai không chọc mà lại chọc loại này làm gì? Bố thứ này là sếp tổng của Khang Mỹ chúng ta, ông ta giậm chân một cái cả Trung Hải cũng phải rung lắc ba lần. Anh Phong, chạy trốn đó, thứ này vẫn chưa tỉnh, mau chạy trốn đi, có lẽ còn có thể giữ được mạng“.
Thái độ của Lý Nhạc rất bi quan, có thế nào cậu ta cũng không ngờ Trần Phong lại làm cậu chủ của Khang Mỹ ngất, người ở Khang Mỹ đều biết Lưu Thiếu Bác là kẻ có thù tất báo.
Dám đắc tội anh ta, nhẹ thì bị đuổi khỏi Khang Mỹ, nặng thì bị đánh gãy tay chân.
Mà nhìn dáng vẻ mặt mũi bầm dập hiện tại của Lưu Thiếu Bác, hiển nhiên đã kết thù với Trần Phong rồi, việc thế này lấy mạng Trần Phong còn là nhẹ.
“Bỏ trốn? Sao tôi phải bỏ trốn?”, Trần Phong thản nhiên cười, hơi khinh thường, anh phế Trần Anh Nhu cũng chẳng bỏ trốn, huống hồ là một Lưu Thiếu Bác cỏn con.
“Không bỏ trốn?”, Lý Nhạc đầu tiên là sửng sốt, sau đó như là nghĩ đến cái gì, cậu ta hít một hơi không khí lạnh, sắc mặt dần thay đổi: “Anh Phong, không phải anh muốn giết Lưu Thiếu Bác để giấu nhẹm chuyện này chứ?“.
Trần Phong mỉm cười, không nói gì, giết Lưu Thiếu Bác thì không đến mức, nhưng dạy cho Lưu Thiếu Bác một bài học cả đời khó quên là việc phải làm, nếu không còn không biết Lưu Thiếu Bác sẽ bám Hạ Mộng Dao thế nào đâu.
Trần Phong không nói gì, Lý Nhạc tự coi như Trần Phong ngầm thừa nhận, cậu ta vội vàng khuyên nhủ: “Anh Phong, anh đừng có suy nghĩ như vậy, giờ quay đầu còn kịp, thế lực nhà họ Lưu gần như là đến mức một tay che trời, nghe nói Lưu Nguyên Khánh có quan hệ không tệ với nhiều lãnh đạo ở Yên Kinh, nếu anh giết Lưu Thiếu Bác thì chắc chắn ông ta sẽ tra được ra anh“.