Long Tế

Chương 239: Chương 239: Căn nhà đã từng sửa lại




“Nếu cô Lâm vừa ý rồi vậy chúng ta đến phòng kinh doanh làm thủ tục đi, giấy chứng nhận quyền sở hữu các thứ bọn cháu đều chuẩn bị xong rồi.” Chương Hồng cười nói.

“Được, được, được, đi làm thủ tục.” Lâm Lan vui mừng gật đầu, nói thầm lần này đúng là nhặt được món hời khổng lồ.

“Mẹ, nhà này không thể mua.”

Lúc này, một giọng nói không hợp thời vang lên.

Sắc mặt Lâm Lan ngay lập tức lạnh tanh: “Tại sao không thể mua?”

“Nhà này có vấn đề.” Trần Phong thản nhiên nói.

“Có vấn đề? Có vấn đề gì?”

Lâm Lan cau mày, nhìn Trần Phong một cái hơi không vui: “Trần Phong, nhà này tôi và bố cậu đã xem rồi, rõ ràng là rất tốt, có thể có vấn đề gì chứ? Một người giao hàng như cậu không biết gì thì đừng có nói.”

“Nhà này đã được sửa lại.” Trần Phong cau mày nói.

“Không thể nào!”

Gần như là ngay khi Trần Phong nói xong, Chương Hồng đã lên tiếng phản bác, giọng điệu tức tối: “Người anh em Trần Phong, cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nói bừa, tòa nhà này là tòa xây dựng mới nhất của chúng tôi, thời gian hoàn thành chưa đến nửa năm, các anh là người đầu tiên đến xem nhà.”

“Anh chắc chứ?” Trần Phong nhếch mày.

“Chắc chắn!”

Chương Hồng sẵng giọng: “Người anh em Trần Phong, nếu anh không muốn mua nhà thì cứ nói thẳng, sao phải vòng vo bôi nhọ núi Ngọc Tuyền của chúng tôi?”

“Bôi nhọ?”

Trần Phong mỉm cười không thèm ý kiến.

“Giám đốc Chương, cháu đừng nghe thằng vô dụng này nói linh tinh, nhà này rất tốt, không có vấn đề gì hết, hôm nay bọn cô mua luôn.” Lâm Lan cười trừ nói.

Sau khi nói xong, lại chán ghét nhìn Trần Phong một cái, mắng: “Đồ vô dụng, cậu tốt nhất quản chặt cái miệng thối của cậu, đừng có nói bừa.”

Không hiểu còn giả vờ hiểu, chính là nói Trần Phong hiện tại, rõ ràng là một người ngoài nghề, lại cứ tỏ vẻ trước mặt người khác.

Chương Hồng cười mỉa mai: “Người anh em Trần Phong, đều là đàn ông, suy nghĩ của anh tôi hiểu. Anh muốn chứng minh mình không vô dụng trước mặt vợ anh, tôi hiểu chứ, nhưng anh không nên lấy uy tín của núi Ngọc Tuyền chúng tôi ra làm đá lót đường cho anh.”

“May mà hôm nay anh gặp tôi đấy, nếu người tiếp đón các anh là giám đốc kinh doanh khác của núi Ngọc Tuyền chúng tôi, thì chỉ riêng câu anh bảo nhà được sửa lại thôi, thì sau này anh đừng hòng mua được bất kì căn nhà nào ở núi Ngọc Tuyền. Đến cả nhà họ Hạ các anh cũng sẽ bị núi Ngọc Tuyền chúng tôi cho vào danh sách đen.” Chương Hồng vênh mặt, giọng điệu trịch thượng.

Theo hắn thấy, Trần Phong chỉ đang muốn tạo cảm giác tồn tại trước mặt cả nhà Hạ Mộng Dao, dù sao là người nhà họ Hạ, với việc lớn như mua nhà, mà từ đầu đến cuối chẳng xen được miệng vào, trong lòng chắc chắn không thoải mái.

“Cho vào danh sách đen?”

Trần Phong cười khẩy: “Lời này của giám đốc Chương đại diện cho quan điểm của núi Ngọc Tuyền các anh?”

“Sao, có vấn đề gì à?” Chương Hồng vẫn cao ngạo như cũ.

Trần Phong lắc đầu, chế giễu: “Bán nhà đã sửa lại cho khách hàng, còn muốn cho khách hàng vào danh sách đen, núi Ngọc Tuyền làm ăn đúng là... phì phì.”

“Người anh em Trần Phong, quá rồi đấy!” Sắc mặt Chương Hồng lạnh hẳn: “Anh hết lần này đến lần khác nói nhà của núi Ngọc Tuyền chúng tôi đã sửa lại, tưởng núi Ngọc Tuyền chúng tôi dễ bắt nạt đấy à?”

Sắc mặt Lâm Lan hơi thay đổi, Chương Hồng tức giận rồi!

“Giám đốc Chương, cháu đừng giận, não thằng vô dụng này bị úng nước rồi, cháu đừng nghe thằng vô dụng này nói linh tinh, mua hay không nó không quyết được, bọn cô mới có quyền quyết.” Lâm Lan cười trừ xoa dịu, đồng thời trong lòng đã hận Trần Phong không chịu nổi.

“Trần Phong, có phải con nhìn nhầm rồi không? Nhà này bố thấy khá tốt, không giống như làm mới lại.” Lúc này, đến cả Hạ Vệ Quốc cũng không nhịn được đứng ra nói đỡ Chương Hồng, ông ấy vừa nãy luôn theo sau Chương Hồng, căn nhà đúng là không có vấn đề gì, là mới xây xong.

“Bố, con không nhìn nhầm.” Trần Phong lắc đầu nói: “Bố đi theo con.”

“Được.”

Hạ Vệ Quốc đi theo vào phòng bếp.

Lông mày Chương Hồng khẽ cau lại khó phát hiện, chẳng lẽ thằng vô dụng này phát hiện vấn đề gì thật.

“Thằng vô dụng này, nhà tốt thế này có thể có...” Lâm Lan hùng hùng hổ hổ đi vào, sau đó im bặt, lời phía sau bị bà ta nuốt ngược lại vào cổ họng.

Nhà đúng là có vấn đề thật!

Vách tường cạnh bồn nước, có lẽ là do ngấm nước nên bị nứt một đường, để lộ mặt tường ố vàng ban đầu.

Người có mắt đều có thể nhìn ra được, mặt tường trắng phau bên ngoài bây giờ là được sơn lại sau đó.

Giờ Lâm Lan không nói gì nữa.

Chương Hồng cũng mặt mũi khó coi, chết tiệt!

Đám thợ chết tiệt này, thế mà lại ăn bớt ăn xén!

Không dùng vật liệu chống nước!

Mặc dù trong lòng tức giận không thôi, nhưng trên mặt Chương Hồng lại không thể hiện chút nào, ngược lại bình tĩnh nói: “Cô Lâm, cháu quên nói, phòng bếp này đúng là từng có người dùng.”

“Hả?” Lâm Lan sửng sốt, vô thức hỏi: “Ai từng dùng?”

“Công nhân lắp đặt.”

Chương Hồng không đổi sắc mặt.

“Phòng bếp này vì sắp xếp lắp đặt cuối cùng, ban đầu mấy công nhân lắp đặt nhà hầu hết đều làm việc hai tư giờ không ngừng nghỉ, nên việc ăn ở của họ đều ở trong phòng, họ dùng bếp từ tự mang đến nấu cơm, mà lúc đó phòng bếp chưa lắp máy hút mùi, nên trên tường bị hun vàng là việc rất bình thường.”

Chương Hồng mặt mày bình tĩnh, hắn cái khó ló cái khôn nghĩ ra một lí do gần như không có kẽ hở, việc công nhân lắp đặt nấu cơm ở trong nhà rất ít, nhưng không phải không có.

Tuy nhiên, dù Lâm Lan không tin lí do này của hắn, cảm thấy nhà thực sự đã có người từng ở, vậy hắn cũng không sợ.

Vì nhà này với Lâm Lan mà nói không khác gì miếng bánh từ trên trời rơi xuống, Lâm Lan sẽ không vì chút vấn đề nhỏ mà bỏ qua món hời lớn thế này.

Không khác với dự đoán của Chương Hồng.

Lâm Lan đúng là nghi ngờ, trong lòng cũng rất khó chịu, nhưng bà ta lại vẫn chưa từng nghĩ đến việc không muốn căn nhà này.

Vì trên đường đến đây Chương Hồng đã nói, chỉ còn một căn duy nhất này được giảm ba mươi phần trăm.

Những căn nhà khác đều giảm mười phần trăm.

Thiết kế và diện tích thế này, nếu bà ta muốn mua thì phải trả thêm hai mươi phần trăm.

Bà ta căn bản không có nhiều tiền thế, dù có bà ta cũng sẽ không bỏ ra.

Vì vậy dù căn nhà này ban đầu có người ở thật, chỉ cần giấy chứng nhận quyền sở hữu không có vấn đề gì thì bà ta cũng sẽ mua.

Bà ta không chảnh chọe đến thế.

Nói cho cùng, mua nhà ở núi Ngọc Tuyền vì mặt mũi nhiều hơn.

Để sau này ra ngoài có vốn liếng nổ với những chị em và hàng xóm ngày xưa của bà ta.

“Cô Lâm nếu để ý, vậy cháu dẫn cô Lâm đi xem nhà khác.” Chương Hồng mỉm cười nói.

“Không cần, không cần, cô không để ý, lấy căn này đi, căn này tốt lắm.” Lâm Lan vội vàng xua tay, những căn khác không có giảm giá ba mươi phần trăm.

“Vậy được.” Chương Hồng gật đầu, lại chuyển mắt sang Trần Phong, đắc ý nói: “Người anh em Trần Phong thì sao, anh có ý kiến gì không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.