“Cậu nói thẳng đi, cậu muốn bao nhiêu tiền mới chịu hẹn Lâm Tông Vĩ giúp chúng tôi?”, Lâm Nguyệt lạnh lùng nhìn Trần Phong, theo bà ta thấy, Trần Phong nhất định là có nhu cầu gì đó, không phải công việc thì chính là tiền.
Trần Phong cười khinh thường, không nói gì.
“Một trăm nghìn?“.
“Hay là hai trăm nghìn?”, Lâm Nguyệt cau mày.
Trần Phong vẫn không nói gì.
Lâm Nguyệt mất hết kiên nhẫn: “Tôi nói này đồ vô dụng cậu không phải muốn nói tám trăm nghìn, vừa hay miễn luôn khoản cậu nợ tôi lúc trước đấy chứ?“.
“Tôi nói cho cậu biết, đừng có mơ, tiền cậu hẹn Lâm Tông Vĩ ra và tiền cậu nợ tôi là hai việc khác nhau“.
“Thế này đi, nếu cậu có thể hẹn Lâm Tông Vĩ ra tôi cho cậu ba trăm nghìn!“.
Trần Phong vẫn không nói gì.
Lâm Nguyệt hơi mất bình tĩnh:
- Ba trăm nghìn là giá cao nhất tôi có thể đưa ra, cậu tốt nhất đừng có được nước lấn tới! Với cậu mà nói, gọi một cú điện thoại có thể kiếm ba trăm nghìn là việc mười đời chưa chắc đã gặp được một lần đâu. Tôi mong cậu nắm cho chắc vào.
“Nói xong chưa?”, Trần Phong nhếch mày: “Nói xong rồi thì bà có thể cút rồi“.
“Đồ vô dụng, cậu có ý gì?!”, sắc mặt Lâm Nguyệt ngay lập tức tím tái.
“Không có ý gì”, Trần Phong lắc đầu, đột nhiên bật cười: “Nói thực cho bà biết, đừng nói ba trăm nghìn, kể cả là ba triệu tôi cũng sẽ không hẹn Lâm Tông Vĩ ra cho bà“.
“Vì bà khiến tôi rất buồn nôn“.
“Đồ vô dụng! Tao giết mày!”, Lâm Nguyệt tức điên, giương nanh múa vuốt lao vào Trần Phong.
Ánh mắt Trần Phong lạnh đi, đang định ra tay thì Lâm Lan và Đường Nhược Tuyết lại giữ chặt Lâm Nguyệt.
“Trần Phong, mau xin lỗi già cậu đi!”, Lâm Lan tức giận nhìn Trần Phong nói, Trần Phong đúng là quá đáng quá, thế mà dám nói Lâm Nguyệt buồn nôn trước mặt bà ta.
“Không đời nào!“.
Trần Phong lạnh lùng nhả ra ba chữ, bảo anh xin lỗi loại người như Lâm Nguyệt, trừ khi là mặt trời mọc đằng Tây.
Thái độ này của Trần Phong, khiến Lâm Lan tức đến mức suýt thì ói máu, bà ta không ngờ Trần Phong bây giờ lại không coi ai ra gì như vậy, hoàn toàn không coi bà ta là mẹ vợ, dù là ở trước mặt người ngoài cũng không nể mặt bà ta
“Lâm Lan, dì cũng là đồ vô dụng, đến cả con rể mình cũng không quản được, đồ mất dạy thế này sao dì không bảo nó cút đi!”, lửa giận khắp người Lâm Nguyệt chưa có chỗ xả, chỉ đành coi Lâm Lan là chỗ trút.
Lâm Lan cười trừ: “Chị Nguyệt, chị đừng giận, là do em không tốt, do em không tốt“.
“Nhưng mà chị cũng đừng có cố phân cao thấp với thằng vô dụng này, so đo với thằng vô dụng này sẽ làm chị mất giá đó“.
Đường Nhược Tuyết cũng ở bên cạnh phụ họa: “Đúng đó, mẹ, một Tổng giám đốc Tập đoàn Trung Thịnh như mẹ sao phải so đo với một thằng ở rể làm nghề giao hàng chứ, giờ anh ta có tài giỏi cỡ nào thì cũng không thay đổi được thân phận ở rể của anh ta, còn mẹ thì khác, dù không hẹn được Lâm Tông Vĩ ra thì mẹ cũng là Tổng giám đốc của Tập đoàn Trung Thịnh“.
Lời này của Đường Nhược Tuyết bỗng chống khiến cơn giận trong lòng Lâm Nguyệt vơi đi rất nhiều.
“Được, Nhược Tuyết, mẹ nghe con, không tức giận với thằng vô dụng này“.
“Đúng đó, vì anh ta mà tức ảnh hưởng sức khỏe thì không đáng”, khóe môi Đường Nhược Tuyết nhếch lên thành nụ cười, sau đó lạnh lùng nhìn Trần Phong một cái: “Trần Phong, anh đừng tưởng Thương Châu chỉ có mình anh quen Lâm Tông Vĩ, nếu Đường Nhược Tuyết tôi muốn thì kiếm đại cũng được mấy chục người có năng lực hẹn Lâm Tông Vĩ ra“.
“Liên quan gì tôi sao?”, Trần Phong khinh thường cười, người quen biết Lâm Tông Vĩ nhiều lắm, nhưng cấp trên của Lâm Tông Vĩ lại chỉ có mình anh!
“Không liên quan gì anh hết”, Đường Nhược Tuyết cười khẩy: “Nhưng tôi sẽ khiến anh thấy dù không có anh tôi cũng có thể hẹn Lâm Tông Vĩ ra, để Công ty Đỉnh Phong và Tập đoàn Trung Thịnh kí kết hợp tác“.
“Ờ”, Trần Phong không mặn không nhạt đáp lời, anh muốn xem thử, không được anh đồng ý thì Đường Nhược Tuyết làm sao khiến Công ty Đỉnh Phong và Tập đoàn Trung Thịnh kí kết hợp tác đây.
“Con gái, con thực sự có cách hẹn Lâm Tông Vĩ ra sao?”, Lâm Nguyệt kéo Đường Nhược Tuyết sang một góc, hơi nghi ngờ hỏi nhỏ, nếu Đường Nhược Tuyết thực sự có cách vậy lúc nãy ở Khách sạn Quân Thịnh sao lại không nói.
Do dự một lát, Đường Nhược Tuyết gật đầu: “Mẹ, thực ra con có một bạn học, giờ đang làm ở Công ty Đỉnh Phong, cậu ta và Lâm Tông Vĩ là đồng nghiệp, hơn nữa địa vị trong công ty cũng không thấp, chắc là sẽ nói đỡ được“.
“Vậy sao con không nói sớm?”, Lâm Nguyệt nhìn Đường Nhược Tuyết với ánh mắt trách cứ, nếu Đường Nhược Tuyết nói sớm thì bà ta đã không cần nể Trần Phong thế rồi.
“Con quên mất”, Đường Nhược Tuyết hơi bất đắc dĩ nói, thực tế, không phải cô ta quên mà là cô ta không muốn có quá nhiều qua lại với người bạn học này, nếu có thể, cô ta căn bản không muốn xin đối phương.
Nhưng bây giờ, bộ mặt tởm lợm của Trần Phong lại hoàn toàn chọc giận cô ta, cô ta buộc phải đưa ra lựa chọn thế này.
Sau khi được Đường Nhược Tuyết đảm bảo, Lâm Nguyệt lại trở nên vênh váo.
Bà ta đi đến trước mặt Lâm Lan, ngạo mạn nói: “Lâm Lan, dì cũng thấy rồi, không phải tôi không cho thằng con rể vô dụng của dì cơ hội, mà tôi cho nó cơ hội rồi nhưng nó không chịu“.
“Nếu đã vậy, thì cũng đừng trách tôi không khách sáo với nó“.
“Tám trăm nghìn nó nợ tôi, trong ba ngày phải trả hết, không được thiếu một xu!“.
“Nếu nó không trả được thì món nợ này sẽ tính cho dì”, Lâm Nguyệt lạnh lùng nhìn Lâm Lan một cái, với Lâm Lan, bà ta vẫn hiểu rất rõ.
Là tính cách sĩ diện hão điển hình, đặc biệt là trước mặt bà ta, Lâm Lan lại càng không muốn bị mất mặt, nên lần này, dù thế nào, có phải đập nồi bán sắt thì Lâm Lan cũng phải gom đủ cho bà ta tám trăm nghìn.
“Chị Nguyệt, chị yên tâm, em sẽ bảo thằng vô dụng này trả tiền chị”, Lâm Lan cười gượng đáp, trong lòng lại mắng Trần Phong gần chết, chỉ cần Trần Phong biết điều chút thôi thì sự việc cũng không đến mức này.
“Vậy thì tốt”, Lâm Nguyệt hừ khẽ một tiếng, vốn định đi luôn, nhưng như là nhớ đến việc gì, bà ta lại chuyển mắt sang Lâm Lan, hỏi: “Lâm Lan, chẳng phải lúc trước dì nói Thẩm Hồng Xương - người giàu nhất Thương Châu các dì tặng dì một căn nhà lớn sao?“.
“Nhà đó ở đâu, cho chị đến xem thử được chứ?“.
Trong giọng Lâm Nguyệt có một chút mỉa mai khó phát hiện, giải quyết được việc hợp tác với Công ty Đỉnh Phong, bà ta mới nhớ ra việc chính phải làm khi đến tìm Lâm Lan lần này.
Xem thử “căn nhà lớn” mà người giàu nhất tặng Lâm Lan trông thế nào.
“Chị Nguyệt, nhà ở núi Ngọc Tuyền, nhưng giờ em không tiện đi, em còn phải chăm sóc mộng Dao”, Lâm Lan căn bản không nghĩ nhiều nên không nhận ra ẩn ý của Lâm Nguyệt.