Long Tế

Chương 474: Chương 474: Chuyện nào ra chuyện đấy




“Anh Phong, anh đừng giận chị em nhé, chị em nóng tính vậy đó, chị ấy đi ra từ Kiếm Tông, người của Kiếm Tông tính tình đều rất nóng nảy…”.

“Vũ Văn Bác!”, Vũ Văn Thiến tức giận giậm chân, làm ra vẻ định véo tai Vũ Văn Bác, nhưng Vũ Văn Bác ưỡn người một cái, nhẹ nhàng tránh được.

Hai chị em cứ thế bắt đầu đuổi bắt trong sảnh.

Nhìn thấy cảnh này, Trần Phong hơi bất đắc dĩ lắc đầu cười, tình cảm của hai chị em này cũng tốt thật.

Sau khi đuổi bắt một lúc, Vũ Văn Thiến không bắt được.

Sau đó cô ta tức giận đùng đùng đi đến trước mặt Trần Phong: “Trần Phong đúng không? Tôi nói cho anh biết, em trai tôi sợ anh, nhưng tôi không sợ anh. Việc anh đánh nó, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tính sổ với anh”.

“Được, tôi chờ”, Trần Phong thản nhiên cười, Vũ Văn Thiến này hiển nhiên là một tiểu thư được chiều chuộng từ tấm bé, cách đối nhân xử thế mặc dù ngang ngược, nhưng tâm tính không xấu, người như vậy không cần phải lo cô ta sẽ làm việc gì quá giới hạn.

“Đúng rồi, anh Phong, anh đến đây làm gì thế?”, lúc này, Vũ Văn Bác lại cười hì hì đi đến.

“Có một trưởng bối sắp mừng thọ, tôi muốn mua cho ông ấy món quà mừng thọ”, Trần Phong nói.

“Mua được chưa? Anh Phong, nếu chưa mua được thì em có thể tư vấn cho anh, em cực giỏi trong việc chọn quà đấy nhé”, Vũ Văn Bác cười nói.

“Vậy cậu chọn giúp tôi đi”, Trần Phong bất đắc dĩ cười gượng, anh đúng là không giỏi việc chọn quà, đặc biệt là tặng quà cho người già, ngày trước anh căn bản chưa có trải nghiệm thế này.

“Hì, anh Phong, vậy em cung kính không bằng tuân mệnh”, Vũ Văn Bác cười khì khì hỏi: “Anh Phong, trưởng bối mà anh định tặng quà mừng thọ năm nay bao nhiêu tuổi, bình thường có sở thích, kiêng kị gì?”.

“Tôi chỉ biết trưởng bối này mai sẽ mừng thọ 80 tuổi, nhưng về sở thích và kiêng kị của ông ấy, tôi lại chẳng biết gì hết”, Trần Phong cười gượng một tiếng.

“Chẳng biết gì hết?”, Vũ Văn Bác cau mày, lẩm bẩm: “Thế thì hơi khó giải quyết”.

Tặng quà là một việc cần chú ý, không chỉ phải suy nghĩ đến tuổi và tính cách của người nhận quà, mà còn phải suy nghĩ đến sở thích và điều kiêng kị của người nhận quà, Trần Phong hầu như không biết gì về người nhận quà, thế thì đúng là rất khó giải quyết.

“Có thể nói cho em biết quan hệ của anh bà trưởng bối này không?”, Vũ Văn Bác hỏi.

“Ông ấy là ông ngoại của vợ tôi”, Trần Phong nói.

“Vợ? Chẳng phải anh li hôn rồi sao?”, Vũ Văn Thiến cau mày nhìn Trần Phong một cái, thông tin Vũ Văn Thành Anh điều tra được, cô cũng đọc rồi, nên cô đương nhiên biết việc Trần Phong làm người ở rể tại Thương Châu ba năm, đây cũng là chỗ cô thấy khó hiểu nhất, cô không hiểu con cháu nhà họ Trần tại sao lại chạy đến chỗ khỉ ho cò gáy như vậy để ở rể ba năm, việc này đúng là còn ly kỳ hơn cả bánh từ trên trời rơi xuống.

Trần Phong trợn ngược mắt, không để ý Vũ Văn Thiến.

Vũ Văn Bác cũng rất ăn ý làm ngơ Vũ Văn Thiến.

“Anh Phong, nếu trưởng bối đó là ông ngoại của chị dâu, vậy quà anh tặng ông ấy không thể qua quýt được, đẳng cấp của quà chắc chắn không được thấp…”.

“Thế này đi, anh Phong, chỗ em có một bức tranh, em vừa mới mua, nếu anh không chê thì tặng bức tranh này cho trưởng bối đó, người già thường thích tranh chữ, khó xảy ra sơ sót”, Vũ Văn Bác nói rồi bèn lấy một bức tranh cổ được cuộn lại từ trong túi ra, định đưa cho Trần Phong.

Nhưng không ngờ Vũ Văn Thiến lại tức giận đứng ra: “Vũ Văn Bác, em làm gì thế? Bức tranh này là anh mua tặng cho Lý trưởng lão, em tặng anh ta, vậy phía Lý trưởng lão chị tặng gì?”.

Vũ Văn Bác trợn ngược mắt: “Chị, anh Phong vội dùng mà, chỗ Lý trưởng lão lại không vội, hôm nào em chọn cái khác tốt hơn bức này tranh này cho chị”.

Vũ Văn Bác nói rồi bèn rút tranh cổ trong tay Vũ Văn Thiến ra.

“Đây, anh Phong, anh tặng bức tranh cổ này cho ông cụ đó đi, ông ấy chắc chắn sẽ cười tươi roi rói”, Vũ Văn Bác đưa tranh cổ đến trước mặt Trần Phong.

Trần Phong mỉm cười, tiện tay cầm: “Bức tranh này bao nhiêu tiền, lát nữa tôi chuyển cho cậu”.

“Anh Phong, anh làm thế này khách sáo quá, giữa anh với em còn nói tiền nong gì, bức tranh này coi như em tặng anh, nếu anh không chê thì anh cứ nhận đi, tiền thì không cần chuyển đâu”, Vũ Văn Bác nói.

“Không được, chuyện nào ra chuyện đấy”, Trần Phong lắc đầu: “Tiền phải chuyển”.

Với mức độ hào phòng của Vũ Văn Bác thì giá của bức tranh này chắc chắn sẽ không rẻ, ít nhất cũng phải từ triệu đổ lên.

Ngoài ra, vì giúp anh nên Vũ Văn Bác mới bỏ thứ đồ quý giá như vậy ra, nếu anh lấy không thì có khác gì cướp đâu.

Thấy thái độ Trần Phong cứng rắn như vậy, Vũ Văn Bác hơi bất đắc dĩ, con ngươi cậu ta láo liên, rồi nói: “Thế này đi, anh Phong, bức tranh này em mua một trăm ba mươi nghìn, anh chuyển cho em một trăm nghìn là được”.

“Vũ Văn Bác, em điên rồi!”, Vũ Văn Thiến dựng ngược chân mày, nghiến răng: “Bức tranh này rõ ràng là em bỏ hơn ba triệu để mua, một trăm ba ngươi nghìn nào hả? Em muốn lấy lòng gã khốn này cũng không cần phải vậy chứ?”.

“Chị, chị nói linh tinh gì thế? Hơn ba triệu gì, là một trăm ba mươi nghìn!”, bị Vũ Văn Thiến vạch trần, Vũ Văn Bác cũng không xấu hổ, vẫn cứ nói như đúng rồi.

“Anh Phong, anh đừng nghe chị em nói linh tinh, bức tranh này chỉ đáng giá một trăm nghìn, lát nữa anh chuyển cho em một trăm nghìn là được”, Vũ Văn Bác lại chuyển mắt sang Trần Phong, với cậu ta mà nói, bức tranh này là một trăm ba mươi nghìn hay hơn ba triệu cũng không có gì khác biệt lắm, quan trọng là có thể giao hảo với Trần Phong, nếu có thể giao hảo với Trần Phong thì dù bức tranh này hơn mười triệu, thì hôm nay cậu ta cũng tặng.

Trần Phong cười không nói gì, phải nói là Vũ Văn Bác thông minh hơn Vũ Văn Thiến nhiều, chiêu này của cậu ta là dùng cái giá nhỏ nhất để đạt được lợi ích lớn nhất.

Tục ngữ có câu rất hay, dệt hoa trên gấm không bằng đưa than trong ngày tuyết rơi.

Vũ Văn Bác giúp đỡ lúc mình cần, bỏ ra bức tranh này, tác dụng của bức tranh này với mình còn hơn cả căn biệt thự và Lamborghini mà cậu ta tặng mình lúc trước nhiều.

Lần này anh nhận bức tranh này, không những phải xóa bỏ khúc mắc với Vũ Văn Bác trước đó, mà anh còn nợ Vũ Văn Bác một ân tình, sau này nếu Vũ Văn Bác gặp khó khăn gì, có lẽ anh phải ra tay.

“Được, vậy lát nữa tôi chuyển cho cậu một trăm nghìn”, cuối cùng Trần Phong vẫn quyết định nhận bức tranh của Vũ Văn Bác, tục ngữ có câu không giơ tay đánh người đang cười, Vũ Văn Bác đã bày ra thái độ thế này, nếu anh còn không nhận bức tranh này thì hơi không hợp lý.

“Vô sỉ!”.

Nghe thấy Trần Phong chỉ định chuyển một trăm nghìn, trong đôi mắt đẹp của Vũ Văn Thiến phun trào lửa giận, đến cả hàm răng trắng ngà cũng nghiến ken két, Trần Phong đúng là khiến cô ta hiểu siêu cấp vô sỉ là gì.

Con cháu nhà họ Trần, chẳng lẽ đều như vậy sao?

“Anh Phong, lát nữa anh định đi đâu? Có cần em đưa anh đi không?”, Vũ Văn Bác tiếp tục ân cần hỏi han.

Trần Phong lại cười xua tay: “Không cần, tôi tự lái xe đến”.

“Vậy được, anh Phong, anh đi đường chú ý an toàn nhé”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.