Động tác lưu loát như nước chảy mây trôi của Trần Phong lại lần nữa khiến Hạ Mộng Dao mắt chữ A mồm chữ O, thậm chí còn có suy nghĩ Trần Phong chính là võ lâm cao thủ trong truyền thuyết.
“Vợ chồng hai người nửa đêm ồn...” Từ Phi Dung mặc một bộ đồ ngủ màu hồng, ngái ngủ lẩm bẩm. Nhưng lúc nhìn rõ cảnh tượng trước mắt thì cô ấy im bặt.
“Thế này là sao?!” Đôi mắt xinh đẹp của Từ Phi Dung trợn tròn. Cô ấy chỉ mới ngủ một giấc mà sao trên sàn nhà lại có thêm hai người thế này.
“Bọn chúng đến tìm cô đấy.” Trần Phong nhíu mày. Anh thật không ngờ nhà họ Bạch lại tới trả thù nhanh đến vậy.
“Người Bạch Quảng Nghĩa phái tới à?!”
Mặt Từ Phi Dung biến sắc hỏi.
“Cái gì mà Bạch Quảng Nghĩa? Phi Dung, có phải cậu có chuyện gì giấu mình không?” Hạ Mộng Dao kinh ngạc vô cùng nhìn Từ Phi Dung. Cô ấy còn tưởng rằng hôm qua kẻ nhốt Từ Phi Dung trong phòng riêng chỉ là một thằng du côn cỏn con, bây giờ rõ ràng không phải thế.
Sắc mặt của Từ Phi Dung thay đổi liên tục, cô ấy không hề kể chuyện của Bạch Quảng Nghĩa cho Hạ Mộng Dao nghe, thế lực của nhà họ Bạch quá khủng bố, cô ấy không muốn Hạ Mộng Dao bị kéo vào.
“Mộng Dao, mình...” Từ Phi Dung cắn môi, không biết nên nói thế nào mới phải.
Trần Phong thầm thở dài rồi nói: “Có chuyện gì thì nói thẳng đi, biết đâu tôi và Mộng Dao có thể giúp được cô.”
Từ Phi Dung rõ ràng nhìn ra được anh không phải người thường, cô ấy có thể chọn lựa kéo anh xuống vũng bùn này để anh giúp cô ấy thông qua Hạ Mộng Dao.
Nhưng Từ Phi Dung không làm như vậy, điều này cho thấy cô ấy thật sự xem Hạ Mộng Dao là chị em tốt, chứ không phải loại chị em cây khế.
Lúc này, Trần Phong không ra tay nữa thì hơi nhỏ nhen.
“Ừm.” Từ Phi Dung khẽ gật đầu rồi kể lại từ đầu chí cuối chuyện trong nhà và chuyện nhờ Bạch Quảng Nghĩa giúp đỡ.
Sau khi nghe xong thì Trần Phong chợt hiểu ra, thì ra bố mẹ bị hãm hại thảo nào Từ Phi Dung lại đi tìm Bạch Quảng Nghĩa.
Hạ Mộng Dao thì cau mày, ở Kim Lăng cô ấy có quen vài người bạn học nhưng những người bạn đó đều không có ai có thể xen vào chuyện này được.
“Trần Phong, anh có thể...” Hạ Mộng Dao hơi ngại nhìn Trần Phong. Lúc này cô ấy chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào Trần Phong mà thôi. Trần Phong luôn có thể mang đến những bất ngờ ngoài dự kiến cho cô ấy, nhưng lần nào cũng phiền Trần Phong, cô ấy cảm thấy hơi ngại.
“Mộng Dao, không cần phiền đến Trần Phong đâu, chuyện này mình sẽ tự nghĩ cách.” Từ Phi Dung vội vàng lên tiếng ngăn cản Hạ Mộng Dao. Tuy cô ấy không biết rốt cuộc Trần Phong có thân thế như thế nào nhưng dù gia cảnh thế nào thì việc cứu người đều cần hao tốn tài nguyên và quan hệ, cô ấy không muốn vì mình mà khiến Trần Phong bất mãn với Hạ Mộng Dao.
“Không có gì phiền phức đâu, chuyện này cứ giao cho tôi đi.” Trần Phong nói. Rồi anh sẽ gọi cho Trần Trung hỏi thử ở Kim Lăng có người của nhà họ Trần hay không.
“Nhưng...” Từ Phi Dung muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Không nhưng nhị gì cả.” Trần Phong cắt ngang lời Từ Phi Dung, anh biết cô ấy muốn nói gì nhưng chỉ một nhà họ Bạch cỏn con còn không đủ để anh xem trọng, huống hồ Cố Đông Thâm đã đắc tội nhà họ Bạch rồi.
Cố Đông Thâm!
Trong đầu Trần Phong dường như lóe lên một ý nghĩ, sau đó thì thầm than, xong rồi!
Nếu Bạch Quảng Nghĩa đã cho người tìm đến chỗ Từ Phi Dung thì chắc chắn bên phía Cố Đông Thâm cũng có người tìm đến!
Cố Đông Thâm nguy hiểm rồi!
Trần Phong hơi phiền muộn, chuyện này là anh sơ sót rồi.
Ngay lúc này, Hàn Long gọi tới.
“Cậu Trần, Cố Đông Thâm xảy ra chuyện rồi.”
“Nói!” Trần Phong kiềm chế cơn giận trong lồng ngực.
“Anh em phía dưới mới báo cho tôi biết, hai người áo đen đã tàn sát câu lạc bộ của Cố Đông Thâm, giết mười mấy người, bắt Cố Đông Thâm đi rồi.” Hàn Long trầm giọng nói, ông ta cũng không ngờ được Bạch Quảng Nghĩa lại đến trả thù nhanh đến vậy.
“Cố Đông Thâm còn sống?” Trần Phong thở phào một hơi, nghe thấy Cố Đông Thâm chỉ bị bắt đi, vậy hẳn là vẫn chưa chết.
“Chắc là vẫn còn sống, tôi đoán Bạch Quảng Nghĩa có ý muốn đích thân ra tay với Cố Đông Thâm, lấy Cố Đông Thâm ra để xả giận. Có lẽ bây giờ Cố Đông Thâm đã bị bọn chúng đưa về Kim Lăng rồi.”
“Sắp xếp đi, tôi muốn đi Kim Lăng một chuyến ngay.” Trần Phong trầm giọng nói. Anh còn nợ Cố Đông Thâm một ân tình, nếu thật sự khoanh tay đứng nhìn Cố Đông Thâm bị giết thì anh cũng không còn mặt mũi nào, hơn nữa cũng sẽ khiến lòng những người như Hàn Long nguội lạnh.
“Cậu Trần, khuya thế này rồi, e rằng không còn vé máy bay nữa.” Thương Châu cách Kim Lăng khá xa, đi máy bay cũng phải tốn hai, ba tiếng đồng hồ.
“Thế thì mua vé tàu hỏa.” Trần Phong nói. Anh cũng không kén chọn đến thế, hơn nữa thời gian không đợi người, anh sang đó chậm một chút thì e rằng chỉ có thể nhặt xác Cố Đông Thâm mà thôi.
“Dạ, cậu Trần.” Hàn Long vội vã đồng ý, trong lòng không khỏi cảm khái, Trần Phong khác hẳn với những cậu ấm nhà giàu khác, có vẻ anh không hề máu lạnh, đi theo người thế này thì mãi mãi không cần phải lo lắng có ngày nào đó mình bị bỏ rơi.
Sau khi cúp máy, Trần Phong bất giác nhìn Hạ Mộng Dao rồi cười gượng nói: “Mộng Dao, có thể anh phải đi tới Kim Lăng một chuyến trước, em và Phi Dung cùng tới sau nhé.”
“Cố Đông Thâm xảy ra chuyện rồi sao?” Hạ Mộng Dao cắn môi hỏi. Cố Đông Thâm xảy ra chuyện, Trần Phong cũng sẽ không chỉ lo cho thân mình, có điều tới Kim Lăng lạ nước lạ cái, e rằng Trần Phong cũng sẽ gặp nguy hiểm.
“Ừ.”
“Xin lỗi nhé Trần Phong.” Gương mặt Từ Phi Dung tràn đầy vẻ áy náy. Nói đến cùng thì Cố Đông Thâm vì cô ấy mới đắc tội với Bạch Quảng Nghĩa, nhưng Trần Phong cứu được cô ấy mà lại không cứu được Cố Đông Thâm.
“Không sao.” Trần Phong lắc đầu nói: “Người vẫn còn sống, cùng lắm chỉ chịu khổ về mặt thể xác thôi.”
“Vậy mình anh đi phải cẩn thận đấy.” Hạ Mộng Dao dặn dò.
“Yên tâm đi.” Trần Phong mỉm cười rồi ra khỏi cửa.
Sau khi ra ngoài, Trần Phong gọi cho Hàn Long bảo ông ta phái vài người sang bảo vệ Hạ Mộng Dao và Từ Phi Dung hai tư trên hai tư giờ. Anh lo sau khi mình đi Bạch Quảng Nghĩa lại phái sát thủ tới.
Sau khi tới ga tàu hỏa, Hàn Long đã đứng đó đợi rồi, Trần Phong còn phát hiện A Hào cũng có mặt.
“Cậu Trần, nửa tiếng sau có một chuyến tàu.” Hàn Long cung kính báo.
“Ừm.” Trần Phong gật đầu nhìn A Hào: “Anh cũng muốn đi?”
“Dạ, cậu Trần!”
A Hào vẫn trầm tĩnh kiệm lời như xưa, lúc nãy Hàn Long phái người tới thì anh ta không có ở câu lạc bộ thế nên mới để Cố Đông Thâm bị bọn kia bắt đi. Nếu anh ta ở câu lạc bộ thì e rằng người của Bạch Quảng Nghĩa không dễ dàng bắt được Cố Đông Thâm như vậy.
“Vậy thì cùng đi.” Trần Phong không nói gì. Anh vẫn đánh giá cao A Hào, làm việc lanh lợi hơn nữa trọng nghĩa khí, còn kiệm lời.
“Cậu Trần, có cần mang thêm vài anh em nữa không?” Hàn Long hỏi dò, Trần Phong chỉ dẫn A Hào sang đó, e rằng khó khăn chồng chất.
Trần Phong lắc đầu nói: “Không cần đâu, chất lượng hơn số lượng, dẫn nhiều người sang đó ngược lại ảnh hưởng không tốt.”
“Dạ, cậu Trần.” Hàn Long gật đầu, đúng là với thân thủ của Trần Phong thì dẫn nhiều người theo lại vướng chân vướng tay.
Nửa tiếng sau, Trần Phong và A Hào lên tàu hỏa.