Long Tế

Chương 719: Chương 719: Đấu với Ron




“Ron!”

Đúng lúc anh ta đang khổ sở nghĩ ngợi, thì có tiếng gọi vọng lại từ cửa.

Ron ý thức lại ngẩng đầu lên nhìn, thấy Soro Chilver đang đứng ở cửa.

“Sư phụ!”

Ron vội vàng đứng dậy, đi ra cửa rồi hành lễ với Soro.

Soro trầm ngâm nhìn Ron một cái rồi nói: “Sao thế? Bị ảnh hưởng bởi trận đấu vừa nãy sao?”

“Vâng thưa sư phụ, tên Trần Phong người Hoa Hạ đó có thể trực tiếp giết chết Lee Chang Hee, hơn nữa trông Lee Chang Hee không hề có chút sức lực phản kháng nào, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của con!”

Ron mặt mày nhăn nhó, mặc dù không muốn thừa nhân, nhưng vẫn thành thật nói ra.

“Ừ, cái đó thầy đã biết rồi!”. Soro thì không có gì ngạc nhiên, cứ như là tất cả đều nằm trong tính toán của ông ta.

“Cái gì ạ?”. Ron ngây người ra.

Ron có vẻ không hiểu, Soro liền giải thích: “Thứ nhất, thực lực của Lee Chang Hee và Trần Phong có một sự chênh lệch nhất định, hơn nữa Lee Chang Hee từ đầu đã khinh địch, không chuẩn bị tốt cho trận đấu, thứ hai là tốc độ của Trần Phong quá nhanh, xuất chiêu bất ngờ khiến địch không kịp đề phòng. Trong tình cảnh đó, giết được Lee Chang Hee chẳng có gì lạ!”

Ron thầm đồng tình, ánh mắt lộ vẻ suy tư những lời nói của sư phụ.

“Nói thế này đi, nếu như từ đầu Lee Chang Hee chuẩn bị kỹ càng, phát huy tiềm năng trong cơ thể, thì Trần Phong truyệt đối không thể nào giết cậu ta dễ dàng như thế được!”

Soro vẫn luôn quan sát biểu cảm của Ron, rồi nói tiếp: “Nếu như con ngay từ đầu nâng cao khí tức trong cơ thể, điều chỉnh trạng thái chiến đấu, thì nhất định con sẽ thắng đối phương!”

“Con biết rồi, thưa sư phụ!”

Lời nói của Soro rất có tác dụng, Ron lúc này đã không còn nỗi ám ảnh về trận thi đấu lúc nãy nữa.

Sau đó Ron quay người rời đi, chuẩn bị tham gia thi đấu, còn Ferdido lúc này vẫn đang chờ đợi.

Ron nhìn đối thủ của mình, nheo hai mắt lại, hôm qua anh ta đã tân mắt nhìn thấy Ferdido nói chuyện vui vẻ với Trần Phong, hơn nữa Trần Phong còn để mặc cho đối phương tùy ý ra tay với mình trên võ đài, xem ra quan hệ của hai người không hề bình thường.

Nghĩ tới đây trong lòng Ron thấy rất khó chịu, đặc biệt là khi nhìn thấy vệt máu còn vương lại trên võ đài, khiến sự bất mãn của anh ta đối với Ferdido càng mãnh liệt hơn.

“Tôi là Ferdido, xin chỉ giáo!”

Ferdido nắm tay chắp trước mặt chào hỏi, thể hiện sự tôn trọng đối với Ron.

“Hừ, chỉ giáo? Anh có tư cách gì?”

Ai ngờ Ron không hề nể tình, ngược lại còn khiêu khích Ferdido.

“…”

Bị Ron cư xử như vậy, Ferdido nhất thời không biết phải nói gì, anh ta nhìn thấy sự ác ý trong ánh mắt của đối phương, nghĩ lại lời của Trần Phong, lúc này cũng có hơi do dự, có nên đầu hàng nhận thua không.

“Trận đấu chính thức bắt đầu!”

Trọng tài vung tay ra hiệu trận đấu bắt đầu, có lẽ trọng tài chủ trì nhiều trận đấu quá, có phần chán, nên không hỏi ý kiến hai người nữa, mà trực tiếp tuyên bố trận đấu bắt đầu luôn.

“Việc này… Tôi chọn…!”

Ferdido nghĩ đến những lời Trần Phong nói, cộng thêm sát ý của Ron, anh ta định lựa chọn nhận thua.

Nhưng mà Ron đâu có cho anh ta cơ hội nhận thua.

“Đi chết đi…”

Ron gào lên một tiếng, nắm đấm vung thẳng về phía Ferdido, thề sẽ lấy mạng anh ta.

Quyền phong thét gào, khí thế ngút trời, nhân ảnh thoắt hiện đến trước mặt Ferdido.

Ferdido kinh ngạc, cảm nhận được nguy hiểm đến tính mạng, câu từ cũng tự nhiên bị chặn ở cổ họng, vội vàng ra tay đối phó.

“Binh!”

Chớp mắt, nắm đấm của Ron đã lao thẳng đến ngực của Ferdido như mũi tên được bắn khỏi cây cung, Ferdido giơ tay ra định đỡ đòn tấn công của đối phương, nhưng thực lực của anh ta và Ron cách xa nhau đến mấy bậc, căn bản không thể đỡ được, nắm đấm trong phút chốc đã đánh vào ngực, trái tim dập nát.

“Hự…”

Trận đấu đã kết thúc, tất cả mọi người đều im lặng, bọn họ không ngờ trận đấu này lại giống hệt trận đấu trước, một chiêu khống chế đối thủ, một chiêu đã kết thúc trận đấu.

“Tại sao? Đến cả cơ hội nhận thua cũng không cho tôi? Tại sao?”

Trái tim của Ferdido đã dập nát, máu tươi chảy từ trong ra ngoài, vào lúc hấp hối đã hỏi câu hỏi trong lòng.

“Hừ, đừng trách tôi, có trách thì anh hãy trách anh quá thân với Trần Phong, bạn tôi Lee Chang Hee đã chết trong tay anh ta, anh hãy xuống đó bầu bạn với anh ấy đi!”

Ron nở một nụ cười khát máu, lùi lại mấy bước.

Ferdido phun mạnh ra máu tươi, loạng choạng lùi về sau, trái tim của anh ta đã bị vỡ, không có trái tim bơm máu, anh ta lảo đảo một lúc, rồi ngã mạnh xuống, không còn hơi thở nào nữa.

“Ron, anh muốn chết à!”

Lúc này khán giả vẫn chưa hoàn hồn, nhưng lại có một tiếng rống phẫn nộ kinh thiên động địa vang lên.

Ở khu vực khán đài, Trần Phong mặt mày tối sầm lại, đứng phắt dậy, gào lên câu vừa nãy.

Nếu như lúc trước Trần Phong chỉ muốn giết anh ta, thì bây giờ Trần Phong hận một nỗi không thể đâm Ron hàng trăm ngàn nhát dao.

Ferdido chết rồi, ngay cả hai tiếng nhận thua cũng không được nói ra đã chết rồi.

Tất cả những việc này chỉ vì Ferdido nói chuyện vài lần với Trần Phong, nên đã khiến Ron khó chịu.

Còn Ron thì chỉ vì thấy Trần Phong không thuận mắt, nên ghét lây cả những người bên cạnh anh, sự ngông cuồng và kiêu ngạo này, khiến Trần Phong thực sự muốn giết anh ta.

Nếu như không phải đây là thi đấu, mà đổi một hoàn cảnh khác, thì Trần Phong sớm đã lao lên giết Ron rồi.

Có một vài chuyện có thể nhịn, nhưng có quá nhiều chuyện không thể nhịn.

Lúc lời của Trần Phong nói ra, trong nháy mắt toàn bộ khán giả có mặt đều nhìn về phía Trần Phong, bọn họ cảm thấy trên người Trần Phong toát ra một sát ý ngút trời.

Trần Phong đứng trên khán đài, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy anh, biểu cảm phẫn nộ đó, như là muốn đâm trăm nghìn nhát dao vào Ron, ngũ mã phanh thây để rửa nỗi hận trong lòng.

“Ồ? Ha ha ha! Được đấy!”

Nghe Trần Phong nói thế, Ron ngẩn ra một lúc rồi bật cười ha ha, sau đó chế giễu nói: “Hừ, tên khỉ Hoa Hạ, đến đây, tôi đợi anh, tôi sẽ không để anh chết nhanh thế đâu, tôi sẽ từ từ giày vò anh, khiến anh sống không bằng chết!”. Vừa nói Ron vừa phủi phủi tay, ra điều rũ bỏ máu thịt trên tay áo, hoàn toàn không coi Trần Phong ra gì.

“Ha ha, vậy sao?”

Nhìn vẻ kiêu ngạo của Ron, cộng với bộ dạng chết thảm của Ferdido trên võ đài, lửa giận của Trần Phong lên tận trời cao, hận không thể đập nát xương của Ron, Trần Phong dứt khoát rời khỏi khán đài, nhảy một cái đã lên võ đài.

“Chuyện gì thế? Cậu ta định làm gì?”

Tất cả mọi người đều ngơ ngác, không biết hành động này của Trần Phong nghĩa là sao.

Đừng nói là khán giả, đến Ron cũng ngẩn ra một lúc rồi mới chế giễu: “Tên khỉ Hoa Hạ, sao thế? Sốt ruột muốn chết vậy sao? Nếu vậy để tôi giúp anh toại nguyện!”

Trần Phong không hề để ý đến anh ta, mà lao vào Ron với tốc độ cực nhanh.

“Trần Phong của Hoa Hạ, dừng tay!”

Người trọng tài trung niên nhìn thấy cảnh đó, cau mày hô lớn.

“Rất xin lỗi, thưa trọng tài, ban nãy tôi có hơi lỗ mãng!”

Trần Phong đột nhiên dừng bước, quay người chắp nắm đấm với trọng tài bên cạnh, sau đó không đợi trọng tài trả lời, nói thẳng với Ron: “Anh đúng là đồ rác rưởi, bắt nạt võ sĩ có cảnh giới thấp hơn mình thì có gì mà bản lĩnh, anh có dám đấu một trận sinh tử với tôi không?”

“Cái gì?”

Âm thanh của Trần Phong như tiếng chuông vang vọng tứ phương, tất cả mọi người đều nghe thấy, đối với hành động này của Trần Phong, ai nấy cũng kinh ngạc.

Ban nãy thấy Trần Phong nhảy một cái vào trong sân đấu, mọi người cũng đã đoán được đại khái, nhưng lúc này Trần Phong trực tiếp tuyên chiến một trận sinh tử với Ron, thực sự khiến không ít người ngỡ ngàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.