“Chào anh, đi chơi một mình sao?” Đúng lúc Trần Phong đang đưa mắt tìm kiếm bóng người kia khắp nơi, thì một giọng nói yểu điệu vang lên bên tai.
Trần Phong vô thức xoay người, lại nhận ra trước mặt có thêm một cô gái trang điểm lòe loẹt.
Cô gái ăn mặc rất gợi cảm, bên trên mặc một chiếc áo ba lỗ hở rốn màu hồng, bên dưới mặc một chiếc quần hot pants bó màu xanh da trời, ngoài quần áo ra thì cả người cô gái không còn mảnh vải nào cả.
Dưới ánh đèn rực rỡ, làn trang trắng như tuyết của cô gái rất chói mắt, cặp chân đẹp vừa thon dài vừa thẳng càng thu hút ánh mắt người ta.
Mặc dù cô gái đột nhiên tiến đến này có thân hình nóng bỏng gợi cảm, nhưng Trần Phong chỉ nhìn một cái rồi mất hứng thú.
Thấy Trần Phong không nói không rằng xoay đầu định đi, cô gái ngay lập tức sốt ruột, cô ta kéo giật Trần Phong lại, nói: “Này anh, có thể làm quen chút không? Tôi là Liễu Huyên. Đêm dài đằng đẵng, một mình anh chơi trên thuyền, chán lắm… chi bằng để Tiểu Huyên ở cùng anh”.
Cô gái vừa dùng giọng nói quyến rũ, vừa dùng cơ thể mảnh khảnh áp sát vào Trần Phong hơn, đến cả hai “quả bưởi” mềm mại cũng bắt đầu như vô tình cọ sát vào cơ thể Trần Phong.
Với việc này, câu trả lời của Trần Phong rất đơn giản, thô lỗ, chỉ có một chữ:
- Cút!
Nói rồi, Trần Phong bèn đẩy cô gái gợi cảm ra.
Sau khi bị Trần Phong đẩy cho loạng choạng, cô gái gợi cảm ngay lập tức vừa phiền muộn vừa tức giận, thấy nhiều ánh mắt xung quanh tập trung vào mình, cô gái gợi cảm cắn chặt răng, ngay lập tức đưa ra quyết định.
Cô ta hét ré lên: “Có ai không, bắt dê xồm!”.
Dê xồm?
Hai chữ này vừa nói ra, đám đông ngay lập tức xôn xao, nhiều người vây lại.
“Người đẹp, sao thế? Cần giúp gì không?”.
Thân hình nóng bỏng của cô gái gợi cảm lúc ấy đã khiến mấy thanh niên nhiệt tình.
“Cần! Giúp tôi bắt gã dê xồm này!“.
Cô gái gợi cảm nghiến răng, chỉ Trần Phong, trong đôi mắt xinh đẹp toàn là tức giận.
Dê xồm?
Mấy thanh niên nhiệt tình nhìn Trần Phong một cái, sau đó không hẹn mà cùng đi đến trước mặt Trần Phong, bao vây Trần Phong ở giữa.
“Tránh ra”, Trần Phong cau mày nhìn mấy người một cái.
“Tránh ra?”, một thanh niên đội mũ Hiphop, đeo khuyên tai cười khẩy một tiếng: “Không giải thích rõ ràng thì hôm nay anh đừng hòng đi đâu hết!“.
“Đúng, không giải thích rõ ràng, thì hôm nay anh đừng hòng đi đâu hết!“.
“Giải thích cái gì?”, Trần Phong hờ hững nhìn thanh niên đeo khuyên tai một cái.
“Cô kia nói anh là dê xồm...“.
“Cô ta nói thì cậu tin à?”, không đợi thanh niên đeo khuyên nói xong, Trần Phong đã lạnh lùng ngắt lời.
Thanh niên đeo khuyên hơi thẹn quá hóa giận: “Cô kia xinh đẹp như vậy, sao cô ấy có thể nói dối được?“.
“Xinh đẹp?”, Trần Phong cười khẩy một tiếng: “Xinh thì sẽ không nói dối sao?“.
“Anh...”, thanh niên đeo khuyên cứng họng.
“Anh chính là dê xồm!“.
Lúc này, cô gái gợi cảm đứng ra, cô ta lạnh lùng nhìn Trần Phong: “Vừa nãy anh nhân lúc tôi không để ý đã sờ mông tôi“.
Trần Phong bình tĩnh nói: “Chứng cứ đâu?“.
“Không có chứng cứ! Việc thế này sao có thể có chứng cứ được?!”, hai mắt Liễu Huyên phun lửa, nghiêm giọng hỏi vặn lại.
Biểu cảm này của cô ta ngay lập tức khiến đám đông hóng chuyện vốn có thái độ trung lập bắt đầu lung lay.
“Cô nhóc này nói đúng mà, việc thế này sao có chứng cứ được? Cô ấy cũng có biết thằng nhóc này là dê xồm đâu“.
“Đúng thế, tôi cũng cảm thấy thằng nhóc này là dê xồm, anh nhìn cách ăn mặc của cậu ta là biết, vừa nhìn đã thấy không phải người đứng đắn gì rồi“.
Tiếng bàn tán của đám đông hóng hớt, Trần Phong đương nhiên là nghe thấy, phải nói là, cô gái gợi cảm này cũng khá thông minh, chiêu trò của cô ta rất đơn giản, chính là lợi dụng áp lực dư luận, đổ tội lên đầu anh.
Hơn nữa, thường thì những lúc này không có chứng cứ lại là chứng cứ hữu hiệu nhất
Thấy nhiều người qua đường đứng về phía mình, Liễu Huyên không kiềm được hơi đắc ý.
Thực ra dự định ban đầu của cô ta không phải thế này.
Dự định ban đầu của cô ta là quyến rũ Trần Phong.
Còn về việc tại sao quyến rũ Trần Phong thì lí do rất đơn giản, Trần Phong đi từ tầng cao nhất của du thuyền xuống.
Vé tầng cao nhất của du thuyền chỉ có mười mấy chiếc, hơn nữa mỗi chiếc đều chỉ bán cho khách hàng cực VIP, giá là từ ba mươi nghìn trở lên!
Người có thể mua được vé cực VIP hơn ba mươi nghìn, chắc chắn là đại gia giàu có.
Đại gia như vậy một mình đi từ tầng cao nhất của du thuyền xuống, sao cô ta có thể không quyến rũ được?
Kế hoạch của cô ta rất tốt, nhưng cô ta không ngờ Trần Phong lại không như người bình thường, đối diện với sự quyến rũ của một người xinh đẹp như cô ta mà Trần Phong lại đẩy ra!
“Giờ tôi cho anh hai lựa chọn. Một là báo cảnh sát. Hai là giải quyết riêng. Anh nói đi chọn cái nào?“.
Liễu Huyên lạnh lùng nhìn Trần Phong, cô ta chắc chắn khả năng cao là Trần Phong sẽ chọn giải quyết riêng, dù sao thì Trần Phong cũng là đại gia ở khoang hạng sang tầng cao nhất, với đại gia như vậy thì thể diện luôn quan trọng hơn tiền cả trăm lần.
Nếu Trần Phong chọn giải quyết riêng, thì cô ta có thể lừa được một khoản kếch xù từ Trần Phong.
Trong trường hợp xấu nhất, dù Trần Phong chọn báo cảnh sát thì cô ta cũng sẽ không có tổn thất gì nghiêm trọng.
“Anh ấy không chọn cái nào hết“.
Khi Liễu Huyên đang nghĩ làm sao để bắt chẹt Trần Phong thì một giọng nói lạnh băng vang lên.
Sở Thanh Từ như nữ hoàng băng gia xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Tất cả mọi người ngay lập tức im lặng.
Mọi người đều trợn to mắt, trong mắt toàn là không thể tin được.
Sở Thanh Từ danh tiếng lẫy lừng thế mà cũng ở trên chiếc du thuyền này!
Không chỉ nhiều du khách ngẩn người mà Liễu Huyên lúc này cũng bị dọa cho ngơ luôn.
Sở Thanh Từ!
Không ngờ lại là nữ thần quốc dân Sở Thanh Từ!
Mình thế mà lại ở trên cùng một chiếc du thuyền với nữ thần quốc dân Sở Thanh Từ.
Liễu Huyên đã không không kịp nghĩ rõ xem tại sao Sở Thanh Từ lại xuất hiện trên du thuyền, lúc này, việc Liễu Huyên cần nghĩ là câu vừa rồi Sở Thanh Từ nói rốt cuộc có ý gì.
“Anh ấy không chọn cái nào hết“.
Anh ấy trong lời Sở Thanh Từ nói là Trần Phong sao?
Chẳng lẽ Sở Thanh Từ quen Trần Phong?
Đúng lúc Liễu Huyên đang nghĩ xem lời của Sở Thanh Từ có ý gì thì Sở Thanh Từ đã đi đến trước mặt Liễu Huyên với gương mặt lạnh tanh, cô lạnh lùng nhìn Liễu Huyên: “Cô nói anh Trần là dê xồm?“.
Anh Trần?!
Nghe thấy xưng hô này, trong lòng Liễu Huyên lại lần nữa kinh ngạc.
Quả nhiên!
Sở Thanh Từ biết Trần Phong, hơn nữa có quan hệ không tầm thường với Trần Phong!
Mặc dù trong lòng đã dậy sóng dữ dội, nhưng lúc này, Liễu Huyên chỉ có thể cứng đầu cứng cổ thừa nhận: “Đúng... anh ta vừa sờ mông tôi“.
Thấy Liễu Huyên thừa nhận, gương mặt xinh đẹp của Sở Thanh Từ không có chút bất ngờ nào, từ lúc mới đầu, cô đã không tin Liễu Huyên.
Đầu tiên, cô không cảm thấy Trần Phong là người như vậy.
Thứ nữa dù Trần Phong có đột nhiên thèm thịt, thì anh cũng sẽ không vừa mắt loại dung chi tục phấn như Liễu Huyên.
“Cô có bằng chứng không?”, mặc dù trong lòng đã khẳng định tới tám, chín phần mười Liễu Huyên đang vu khống Trần Phong, nhưng trên mặt Sở Thanh Từ lại không thể hiện quá rõ ràng.
“Không... không có”, Liễu Huyên lắp bắp lắc đầu, trong lòng bắt đầu bất an vô cớ.
“Cô không có bằng chứng?”, Sở Thanh Từ đột nhiên cười khẩy.