Long Tế

Chương 692: Chương 692: Đến Dupai




Mục tiêu của Trần Phong là thành thánh Ưng Quốc, nhưng chiếc máy bay này phải chuyển tiếp ở Dupai.

Nói đến Dupai, nó là thành phố dân số đông nhất khu vực Are, trung tâm kinh tế và tài chính của Trung Đông, cũng được gọi là thành phố giàu có nhất

Thành phố Dupai có thể nói là trên phạm vi thế giới cũng rất nổi tiếng, mỗi khi mọi người nhắc đến Dupai thì trong đầu đều không tự chủ mà xuất hiện hai chữ “xa xỉ”.

Sau chuyến bay mấy tiếng, chiếc máy bay Trần Phong đi hạ cánh ở Sân bay Dupai, do giữa chừng có bốn tiếng nghỉ ngơi, nên sau khi xuống máy bay, Trần Phong không dừng lại ở sân bay, dù sao thì cũng có bốn tiếng mà, thời gian cũng không ngắn.

Hơn nữa, đã đến Dupai rồi, mặc dù thời gian gấp gáp không thể ra ngoài chơi, nhưng nhìn cái cho biết vẫn được.

Trần Phong ăn chút đồ ăn, ra ngoài sân bay lượn một lúc, thời gian trôi qua từng chút một, khoảng 8 giờ mới kiểm tra an ninh lại rồi vào sân bay.

Đúng lúc này tiếng ồn ào vang lên ở phía trước, có một nhóm đàn ông nghênh ngang đi ra từ lối đặc biệt, nhìn ngoại hình nhóm người này không phải là người Are, mà là người Âu Mỹ.

Người đàn ông dẫn đầu mặc vest, ăn diện không tệ, chỉ có điều sắc mặt anh ta lúc này không tốt lắm, âm u như nước.

Bên cạnh người đàn ông này còn có một người phụ nữ dáng vẻ xinh đẹp, chỉ thấy cô mặc đồ công sở, thân hình cao gầy, ngực tấn công mông phòng thủ, khiến người ta nhìn vào mà mắt sáng bừng, người phụ nữ này không nói chuyện, mà đi sát phía sau người đàn ông kia.

Phía sau hai người họ, còn có bảy, tám người đàn ông cường tráng, nhìn màu da của họ thì không giống như đến từ cùng một nơi, thông qua cách ăn mặc và thần thái của họ, có thể nhìn ra chắc là vệ sĩ.

Một hàng người thanh thế rầm rộ đi tới, người đàn ông dẫn đầu không chỉ tâm trạng không tốt, mà bước chân của anh ta cũng cực nhanh, cứ như có việc gấp gì đang đợi anh ta.

Cô gái phía sau anh ta, suốt quãng đường đều chạy bước nhỏ, thế mà vẫn bị bỏ lại phía sau, cô gái ấy không hề oán trách, vẫn theo bước chân của người đàn ông.

“Mẹ kiếp, lũ khốn kiếp, không giữ chữ tín, việc đã hứa rồi, giờ lại lật lọng, đúng là khốn kiếp!”.

Người đàn ông dẫn đầu, đi một lúc thì không nhịn được mà bắt đầu chửi, có thế thấy là trong lòng phẫn nộ thế nào.

“Cậu chủ Caesar kính mến, anh nói không sai, đám người Are đó đúng là không giữ lời!”.

Cô gái mặc đồ công sở theo bên cạnh lên tiếng phụ họa, cô là trợ thủ của Caesar, Caesar trong miệng cô là trợ lý của Tổng giám đốc điều hành Tập đoàn nào đó của Ưng Quốc, lần này đến Are, chủ yếu là muốn bàn việc hợp tác dầu mỏ.

Trước đó họ đã đến một lần, đây là lần hai, vốn dĩ đã bàn xong rồi, nhưng đối phương đột nhiên lật lọng.

Vốn chuẩn bị kí hợp đồng rồi, nhưng đối phương lại nâng giá của mỗi thùng dầulên 10% trên giá cũ.

Việc này khiến tập đoàn Ưng Quốc tưởng đối phương cố ý, cố ý dùng cách này chơi họ.

“Lũ khốn này, nếu không phải vì tôi vội về tham gia sinh nhật công chúa Anne, thì lần này tôi nhất định sẽ đi tìm bọn họ nói cho ra lẽ!”, Caesar phẫn nộ ra mặt, mặc dù nói anh ta cũng biết dạo này vì nước Mễ nên giá dầu tăng, nhưng cũng không đến mức quá đáng thế này.

“Đúng vậy, lần này bọn họ tự hủy hiệp ước, là bọn họ không giữ chữ tín, bọn họ nhất định sẽ phải trả giá cho hành động ngu ngốc lần này”, cô gái tóc vàng bên cạnh Caesar tức tối ra mặt.

Mặc dù nói lần này đại diện phía Are là thành viên hoàng gia của Các tiểu vương quốc Are thống nhất, nhưng cô gái tóc vàng vẫn cảm thấy đối phương sẽ hối hận.

Caesar trước mặt cô không đơn giản chỉ là trợ lý của Tổng giám đốc điều hành tập đoàn tài chính Ưng Quốc, một thân phận khác của anh ta là chi trưởng của gia tộc Caesar hoàng thất Ưng Quốc, hơn nữa là người có hi vọng kế thừa chức trưởng tộc nhất sau này.

Gia tộc Caesar không chỉ là gia tộc của hoàng gia Ưng Quốc, mà còn là gia tộc có lịch sử lâu đời, dù là thế lực hay của cải thì gia tộc này cũng ở hàng đầu, thậm chí còn cao hơn mấy gia tộc hàng đầu nước CL.

Thậm chí gia tộc Caesar có thể tác động đến phương hướng của cơ quan hành chính, nếu không thì tiệc của công chúa Anne hoàng gia, cũng sẽ không mời anh ta tham gia.

Chủ đề đối phương thảo luận bị Trần Phong nghe thấy hết không sót chữ nào, anh không ngờ những người này đến từ Âu Mỹ, hơn nữa còn là gia tộc của Ưng Quốc, điều khiến anh bất ngờ hơn là đối phương vậy mà cũng nhận được lời mời của công chúa Anne.

“Đồ khỉ da vàng, nhìn cái gì mà nhìn?”.

Caesar lúc này đang tức giận, vô tình thấy Trần Phong vẫn luôn nhìn bọn họ, vốn đã bực mình vì việc Are không giữ chữ tín, lúc này lại nhìn thấy Trần Phong, anh ta trút cơn giận trong lòng mình lên người Trần Phong.

Khi tiếng Caesar vang lên, cô gái tóc vàng xinh đẹp kia và tám vệ sĩ đều đồng loạt nhìn qua.

Họ nhìn thấy Trần Phong, trong đó cô gái tóc vàng sau khi thấy Trần Phong thì chỉ cảm thấy đã thấy đối phương ở đâu, nhưng không nhớ ra ngay được.

Tám người đàn ông kia lúc này lại sừng sổ, hung dữ, tâm trạng bọn họ thay đổi vì lời chủ nhân nói, ai cũng nhìn Trần Phong, làm ra vẻ định xông lên.

Trần Phong vốn không muốn dây vào việc này, chỉ có điều lời đối phương nói khiến anh bực mình, lúc này Trần Phong hơi cau mày.

Vừa nãy nghe đối phương nhắc tới công chúa Anne, Trần Phong hơi tò mò nhìn một cái, nhưng không ngờ cái nhìn này lại khiến đối phương cảm thấy khó chịu, ăn nói sỗ sàng.

“Cậu chủ Caesar, anh bớt giận, không cần phải tức giận vì loại người thấp hèn này, chúng ta còn việc quan trọng phải làm, hơn nữa chẳng phải công chúa Anne đã mời anh sao, chúng ta nhanh chóng về đi!”.

Đúng lúc này cô gái tóc vàng mắt xanh bên cạnh Caesar lên tiếng vỗ về.

Khi Caesar đang định nổi nóng thì cô gái bên cạnh vội vàng giảng hòa, mặc dù cô cảm thấy Trần Phong hơi quen mặt, nhưng không nhớ được ra ngay, nên dứt khoát không nghĩ nữa, hơn nữa tham gia tiệc của công chúa Anne là việc quan trọng, mặc dù Caesar là chi trưởng của gia tộc, nhưng vẫn chưa đến mức dám coi thường công chúa Anne.

“Ừm, Susan cô nói đúng!”.

Caesar lộ vẻ mặt suy tư, nhìn cô gái rồi nói.

Caesar vừa nãy bị tức giận làm mất lý trí, suýt thì quên mất việc của công chúa Anne, vừa nãy Susan nhắc đến nên Caesar bất giác nhớ tới dung mạo xinh đẹp của công chúa Anne, cơn giận trong lòng cũng bớt đi.

Lần này anh ta đại diện gia tộc bàn về dầu mỏ với phía Are, nhưng cuối cùng lại không thành công, việc này khiến Caesar tức giận không thôi, việc này nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, có lẽ người đối địch với anh ta trong gia tộc sẽ nhân cơ hội này làm ra chuyện bất lợi với anh ta.

Có điều dưới sự nhắc nhở của Susan, anh ta đột nhiên hiểu ra, lỡ như tán đổ công chúa Anne, thì dầu mỏ của Are là cái quái gì chứ, lúc này Caesar đứng ở chỗ cũ trong đầu thế mà lại ảo tưởng nghĩ về tương lai với công chúa Anne, trong tình hình này anh ta cũng không có hứng thú so đo với Trần Phong nữa, chẳng thèm nhìn Trần Phong mà dẫn cô gái tóc vàng và tám vệ sĩ xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.