Long Tế

Chương 264: Chương 264: Độ cao trăm mét




“Không sao, tôi có thể hiểu.” Diệp Hải Đường cũng bình tĩnh lại, giờ Hạ Mộng Dao mất tích, Trần Phong sốt ruột cũng rất bình thường, chỉ có điều không biết tại sao thái độ vừa nãy của Trần Phong khiến lòng cô ta rất khó chịu.

“Anh nghi ngờ người bắt vợ anh là cùng một bọn với đám cướp ở nước ngoài kia?” Diệp Hải Đường hỏi, người bắt cóc Hạ Mộng Dao rõ ràng là một nhóm võ sĩ, hơn nữa theo tin tức cô ta biết, mấy tên cướp ở nước ngoài mà Vương Mạnh Long giao du, căn bản không có liên quan gì đến võ sĩ, Trần Phong thế này rõ ràng là kiểu có bệnh vái tứ phương.

“Có khả năng này.” Trần Phong nói.

“Vị trí của mấy tên cướp ở nước ngoài kia tôi cũng không rõ, tôi chỉ biết chúng muốn ra tay với vợ anh, tin tức là một chủ nợ của Vương Mạnh Long cung cấp, hắn nói lúc hắn đòi nợ Vương Mạnh Long thì Vương Mạnh Long đã nói ẩn ý với hắn có quen biết mấy kẻ cướp ở nước ngoài, định bảo bọn chúng bắt cóc Hạ Mộng Dao.” Diệp Hải Đường bình thản nói, mấy sòng bạc lớn nhất thành phố Thương Châu đều là của nhà họ Diệp mở, nên nhà họ Diệp có khả năng kiểm soát tuyệt đối với tin tức khắp chốn Thương Châu, có đánh chết Vương Mạnh Long thì ông ta cũng không ngờ được, chủ nợ của ông ta lại là người nhà họ Diệp.

“Giờ có thể tìm được Vương Mạnh Long không?” Trần Phong trầm giọng hỏi.

“Không thể, Vương Mạnh Long tắt máy rồi.”

“Được, tôi biết rồi.” Trần Phong cau mày, theo tình hình hiện tại thì Vương Mạnh Long là đáng nghi nhất, mấy tên cướp ở nước ngoài mà ông ta quen rất có thể là võ sĩ.

“Tôi sẽ sai người nhà họ Diệp giúp anh tìm Hạ Mộng Dao.” Diệp Hải Đường thản nhiên nói.

Trần Phong sửng sốt, nói: “Cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn, đây là thù lao cho việc anh uống rượu với tôi hôm qua.” Giọng Diệp Hải Đường vẫn bình tĩnh như trước, cứ như đang nói một việc nhỏ chẳng liên quan gì đến mình.

Trần Phong câm nín.

Gần như là cùng lúc Diệp Hải Đường dập máy thì cả Thương Châu bắt đầu âm thầm khởi động.

Hàng trăm, nghìn người bước ra khỏi địa bàn của mình, lấy trung tâm thành phố làm điểm xuất phát, bắt đầu hướng ra ngoài tìm kiếm từng khu vực.

Cố Đông Thâm, Hàn Long, nhà họ Trương, nhà họ Thẩm, nhà họ Diệp...

Mọi lực lượng có thể điều động trong tay Trần Phong đều bắt đầu hành động.

Một đêm này, cả Thương Châu đều bị lật tung.

Sáng ngày hôm sau.

Trần Trạch Lý đã nhận được tin tức.

“Anh cả, lần này có lẽ chúng ta chọc vào phiền phức thật rồi, người đằng sau con nhóc này đúng là rất không đơn giản...” Trần Trạch Lý nói lại một lượt việc nhiều gia tộc như Cố Đông Thâm, Hàn Long, nhà họ Diệp, nhà họ Thẩm liên hợp tìm kiếm.

Sau khi nghe xong, sắc mặt Trần Trạch Văn trở nên nghiêm trọng.

Hắn đã đánh giá cao hết sức thế lực đứng sau Hạ Mộng Dao, nhưng không ngờ vẫn đánh giá thấp rồi, có thể đồng thời huy động những gia tộc lâu đời như nhà họ Diệp, nhà họ Thẩm, nhà họ Trương và cả trùm xã hội đen như Hàn Long, Cố Đông Thâm.

Đây chắc chắn không phải sức mạnh mà gia tộc hạng một có thể có.

“Anh cả, đối phương sắp tra xét đến chỗ chúng ta rồi, e là chúng ta không thể ở nữa.” Trần Trạch Lý trầm giọng nói, lần này người hắn mang đi đều là lính đánh thuê tinh nhuệ rút lui khỏi chiến trường, có năng lực phản trinh sát cực kì xuất sắc, nhưng dù là vậy, cũng không đỡ được tra xét từng chỗ một của những người nhà họ Diệp, nhà họ Trương.

Trần Trạch Văn cau mày: “Được, bảo người của chú nhanh chóng thu dọn đi, nửa tiếng nữa sẽ xuất phát.”

“Anh cả, con nhóc này thì sao? Chẳng lẽ muốn dẫn theo mãi?” Trần Trạch Lý không nhịn được nhìn Hạ Mộng Dao một cái, Hạ Mộng Dao giờ đúng là một gánh nặng.

“Mang theo trước đi.” Trần Trạch Văn hơi đau đầu, rõ ràng người phía sau Hạ Mộng Dao có lai lịch không nhỏ, nếu hắn dám động vào Hạ Mộng Dao, không bị tra ra còn đỡ, nếu bị tra ra vậy chắc chắn sẽ gặp cảnh không chết không thôi.

“Biết trước thì lúc đầu không bảo chị Kiều bắt cô ta về.” Trần Trạch Lý hơi chán nản nói, lời này của hắn đương nhiên khá là vô ích, lúc Vương Mạnh Long bảo bắt Hạ Mộng Dao, ai cũng không ngờ, phía sau Hạ Mộng Dao lại có thế lực lớn như vậy.

Vì một người mà cả Thương Châu đều chìm trong hỗn loạn.

“Tìm được người rồi, ở khu công nghiệp Bắc Thành.” Diệp Hải Đường gọi điện đến.

“Được, tôi sẽ qua ngay.” Trần Phong lập tức đứng dậy.

“Tốt nhất nhanh lên, đối phương đã biết được có điều bất thường, đang thu dọn rồi, nếu anh đến muộn thì có lẽ sẽ không thấy gì đâu.” Diệp Hải Đường hờ hững nói.

“Ừm.” Trần Phong gật đầu, ra ngoài luôn, đến thảm cỏ trước cửa.

Ở đây có một chiếc trực thăng Apache, là trực thăng tư nhân của Thẩm Hồng Xương, tối qua sau khi nghe nói Hạ Mộng Dao bị người ta bắt cóc, Thẩm Hồng Xương đã tức tốc sai người đưa trực thăng đến ngay trong đêm, để ở chỗ Trần Phong, để chuẩn bị dùng khi cần.

Không ngờ lại dùng đến thật.

Sau khi ngồi vào trực thăng, Trần Phong đi thẳng đến khu công nghiệp ở Bắc Thành.

Lính đánh thuê trong tay Trần Trạch Lý đúng là rất có năng lực, mặc dù Trần Trạch Văn chỉ cho có nửa tiếng, nhưng họ lại chỉ dùng có hai mươi phút đã thu dọn xong tất cả, hơn nữa còn xoá sạch mọi dấu vết sinh hoạt.

Năm chiếc xe van Kim Bôi dừng ở cổng, bốn anh em họ Trần đang chuẩn bị lên xe.

Lúc này, bầu trời trên đỉnh đầu lại vang lên tiếng ầm ầm.

Sắc mặt Trần Trạch Văn thay đổi đầu tiên.

Hắn là người cao nhất trong bốn người, cũng là người có thính giác nhạy bén nhất, nên ngay lập tức nghe thấy tiếng động cơ trực thăng.

“Anh cả, hình như người đến rồi.” Trần Trạch Lý là người thứ hai phát hiện.

Mười giây sau, một chiếc Apache màu đen như chim ưng bay trên đầu mọi người.

Mười mấy lính đánh thuê của Trần Trạch Lý rất có năng lực chiến thuật, họ không hoảng loạn, mà rất bình tĩnh bày trận.

“Trực thăng này cứ dừng bên trên là sao? Sao không hạ cánh?” Trần Trạch Lý không nhịn được nói.

Gần như là ngay sau khi hắn nói xong thì cửa tàu bay mở ra.

Một bóng người mặt mũi lạnh tanh xuất hiện ở cửa, trịch thượng nhìn xuống bốn anh em họ Trần ở dưới đất.

“Thằng này mở cửa lúc này là có ý gì? Chẳng lẽ cậu ta định nhảy xuống từ độ cao trăm mét?” Trần Trạch Lý cười nhạo, hơi không nghiêm túc.

Hắn vừa nghĩ xong thì Trần Phong ở cửa đã nhảy xuống từ độ cao trăm mét!

Không có dụng cụ trợ giúp nào cả!

Tất cả choáng cáng!

Mười mấy lính đánh thuê trong tay Trần Trạch Lý cũng kinh ngạc muốn rớt tròng mắt.

Có đánh chết họ, họ cũng không ngờ được sẽ có người dám nhảy từ độ cao trăm mét xuống.

Không sợ bị ngã nát bét sao?

“Tránh ra, mau tránh ra!”

Có người dùng thứ tiếng Y kém cỏi hoang mang hét to, cái kẻ nhảy từ độ cao trăm mét xuống này muốn chết, nhưng họ thì không.

Biểu cảm của Trần Trạch Lý lúc này cứ phải gọi là đặc sắc, hắn không ngờ mình chỉ nghĩ vớ vẩn tí thôi mà lại có người nhảy thật.

Muốn chết cũng không cần thế chứ?

Trần Trạch Văn luôn bình tĩnh lúc nãy cũng hơi mất hoảng.

Cảnh tượng này tạo cú sốc quá lớn với hắn.

Đó là độ cao cả trăm mét đấy, tương đương với vị trí của tầng ba mươi ba.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.