Trần Phong cau mày: “Cô đã hứa với tôi, sẽ bảo vệ Mộng Dao.”
“Đúng, tôi đã hứa với anh, nhưng hình như tôi nói là sau khi anh rời khỏi Thương Châu, khi Hạ Mộng Dao gặp phải nguy hiểm không thể chống đỡ được thì tôi mới cứu cô ta một lần.”
“Hơn nữa chỉ có một lần, sau đó Hạ Mộng Dao sống hay chết cũng không liên quan đến tôi.”
Lời nói của Diệp Hải Đường hơi lạnh lùng, nhưng Trần Phong không phản bác được, vì anh lúc đó đúng là nói vậy với Diệp Hải Đường.
“Cảm ơn tin tức của cô.”
Trần Phong mỉm cười, đứng dậy rời đi.
Diệp Hải Đường ở nguyên tại chỗ, vẻ mặt rối rắm.
Gần như là ngay khi Trần Phong vừa bước ra khỏi quán bar thì Hạ Tử Lan cũng nhảy ra theo.
“Trần Phong, cậu ở đây làm gì?” Hạ Tử Lan biết rõ còn hỏi.
“Liên quan gì chị à?” Trần Phong lạnh lùng nhìn Hạ Tử Lan một cái.
“Giọng ghê gớm thế làm gì?” Hạ Tử Lan hơi bất mãn, tiếp có cô ta cười trêu tức: “Không liên quan đến tôi, nhưng có liên quan đến con khốn Hạ Mộng Dao đó.”
Trần Phong trầm giọng: “Chị có ý gì?”
“Không có ý gì, thì vừa này ở quán bar, bất cẩn nhìn thấy một đôi nam nữ chó má uống rượu với nhau, người đàn ông trong đôi nam nữ chó má đó còn hơi giống ai đó thôi.”
Hạ Tử Lan nhìn Trần Phong một cái bâng quơ.
Trần Phong cau mày.
“Trần Phong, thằng chó má đó chắc không phải là cậu đâu nhỉ?” Hạ Tử Lan cưởi mỉa nói.
“Chị muốn làm gì?”
Trần Phong hờ hững hỏi, Hạ Tử Lan chặn anh ở đây, rõ ràng là có ý đồ.
Hạ Tử Lan không trả lời câu hỏi của Trần Phong, mà trêu tức mói: “Trần Phong, nếu Hạ Mộng Dao thấy cậu và một cô gái khác muộn thế này còn uống rượu ở quán bar, thì nó sẽ có vẻ mặt gì nhỉ?”
“Chị uy hiếp tôi?” Giọng Trần Phong lạnh đi.
“Ha ha, uy hiếp? Trần Phong, cậu cũng coi trọng bản thân quá rồi đó, cậu là cái thá gì, đáng để tôi uy hiếp sao?” Hạ Tử Lan cười khinh thường, nói: “Nói thực cho cậu biết, Trần Phong, tôi căn bản chưa từng nghĩ đến việc uy hiếp cậu, vì tôi đã gửi clip cho Hạ Mộng Dao và Lâm Lan lâu rồi.”
“Giờ trong nhà cậu nhất định là vô cùng hỗn loạn.” Hạ Tử Lan hả hê ra mặt, trong giọng tràn ngập vui sướng khi trả thù.
“Hạ Tử Lan, chị làm thế là đang muốn chết đấy!” Trong mắt Trần Phong ánh lên vẻ lạnh lùng, mặc dù anh ngay thẳng, nhưng việc thế này vốn đã khó nói rõ, nếu Hạ Tử Lan thực sự gửi clip đi, Hạ Mộng Dao không biết sẽ có phản ứng gì, nhưng Lâm Lan chắc chắn sẽ tin.
“Sao, đồ vô dụng cậu còn định giết tôi chắc?” Hạ Tử Lan không kiêng nể gì nhếch mày: “Tôi nói cho cậu biết, ở đây có camera, hơn nữa mấy cô bạn thân của tôi đều đang âm thầm quan sát, nếu cậu dám động vào một ngón tay của tôi, thì tôi sẽ cho cậu biết thế nào là lễ độ.”
“Cút!”
Trần Phong chán ghét nhìn Hạ Tử Lan một cái, đẩy luôn Hạ Tử Lan ra.
“Đồ vô dụng cậu, còn có mặt mũi đẩy người ta à?” Hạ Tử Lan thẹn quá hóa giận, chửi như tát nước: “Hạ Mộng Dao còn chưa ngoại tình, mà thằng vô dụng cậu lại ngoại tình trước, ai cho cậu tự tin...”
Trần Phong không để ý việc Hạ Tử Lan mắng chửi, anh về thẳng biệt thự ở núi Ngọc Tuyền.
Đẩy cửa ra, trong biệt thự vẫn tối đen như cũ, Hạ Mộng Dao không ở nhà.
Trần Phong hơi bực bội, lấy điện thoại ra, gọi cho Hạ Mộng Dao.
Tút.
Hạ Mộng Dao cúp máy luôn.
Trần Phong thở dài, hơi bất lực.
Tính cách Hạ Mộng Dao vốn đã nhạy cảm, giờ nhìn thấy clip của Hạ Tử Lan, chắc chắn sẽ nghĩ nhiều.
Lắc đầu, Trần Phong chỉ đành lái xe đến nhà Lâm Lan.
Vừa đẩy cửa ra, đã thấy gương mặt tràn ngập phẫn nộ của Lâm Lan: “Đồ vô dụng cậu còn có mặt mũi về à?”
“Mẹ, Mộng Dao đâu?” Trần Phong trầm giọng hỏi, anh phải đích thân giải thích rõ ràng với Hạ Mộng Dao.
“Cậu hỏi con gái tôi làm gì? Cậu tiếp tục đi uống rượu với con khốn kia đi!” Lâm Lan mắng té tát.
“Mẹ, cô ấy là bạn con, không phải như mẹ nghĩ đâu.” Trần Phong cố kiên nhẫn giải thích.
“Bạn? Bạn gì mà nửa đêm đến quán bar uống rượu với cậu?” Lâm Lan cười khẩy: “Bạn gì mà cậu lại đánh nhau với một đám con nhà giàu vì người ta?”
Lâm Lan nói rồi lấy điện thoại ra, bật mở clip Hạ Tử Lan gửi.
Cảnh trong clip hơi tối, nhưng vẫn có thể nhìn rõ, Trần Phong và Diệp Hải Đường ngồi với nhau uống rượu, hơn nữa lúc Hạ Tử Lan quay còn lợi dụng góc quay, cố ý quay tư thế uống rượu của hai người cực kì mờ ám, trông có vẻ không khác gì người yêu đang trong thời kì cuồng nhiệt.
“Đồ vô dụng, cậu còn mặt mũi nói đây là bạn cậu?” Lâm Lan cười khẩy, không đợi Trần Phong giải thích, bà ta đã lại mở một clip khác.
Nội dung trong clip chính là cảnh Trần Phong đánh Đoàn Siêu và Vương Khôn lúc chiều, bị người khác quay lại.
Sau đó được đặt tên là “Cậu chủ nhà giàu ẩu đả vì người đẹp, đâm liên tục mấy chiếc xe xịn“.
Clip quay rất mờ, nhưng người quen thuộc với Trần Phong đều có thể nhìn cái nhận ra ngay, đây chính là Trần Phong.
Mà Diệp Hải Đường đứng ở chỗ cách đó không xa, rõ ràng là người đẹp trong lcip.
Đương nhiên, cảnh bắt mắt nhất không nghi ngờ gì chính là chiếc Maserati bị đâm nát bét của Đoàn Siêu, dù sao cũng là xe xịn năm, sáu triệu, thế mà giờ lại thành đống sắt vụn, nghĩ thôi cũng biết sẽ gây sốc thế nào.
Sau khi đoạn clip này được đăng lên thì được chia sẻ rộng rãi trong vòng bạn bè và weibo.
Diệp Hải Đường bình thường ít giao du với bên ngoài, người biết thân phận của cô ta đương nhiên không có mấy.
Nhưng thân phận chàng rể vô dụng nhà họ Hạ của Trần Phong thì lại không ít người biết.
Một chàng rể vô dụng, đánh nhau giữa phố với một đám con nhà giàu vì một người con gái.
Nghĩ thôi cũng biết, chủ đề này sẽ thu hút bao nhiêu tương tác.
Nhưng nhà họ Hạ trung tâm của cơn lốc thì lại không vui vẻ thế.
Dù sao giờ Trần Phong cũng đánh nhau với đám con nhà giàu vì một người con gái khác, thậm chí trong mắt người có ý xấu thì Trần Phong đang cắm sừng Hạ Mộng Dao, trả thù hành động ngày trước của nhà họ Hạ với Trần Phong.
“Đồ vô dụng, cậu còn gì để nói không?” Lâm Lan nghiêm giọng hỏi.
Trần Phong im lặng, việc này, anh đúng là không giải thích rõ được, có những clip này, anh có nhảy xuống sống Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Hít sâu một hơi, Trần Phong gằn giọng nói: “Con muốn gặp Mộng Dao.”
“Cút! Mộng Dao giờ không muốn gặp cậu.” Lâm Lan tức giận quát.
“Con muốn nghe chính miệng cô ấy nói.” Trần Phong cau mày, nói xong cũng không quan tâm Lâm Lan có phản ứng gì, đi thẳng vào cửa.
Sau khi vào mới phát hiện, Hạ Mộng Dao đang ngồi ở sofa.
Trên gương mặt xinh đẹp của cô toàn là vẻ lạnh lùng, không thèm nhìn Trần Phong lấy một cái.
“Con gái, ngày trước con có thể không nghe lời mẹ, nhưng lần này, con phải nghe mẹ, li hôn với thằng vô dụng này đi!” Lâm Lan chỉ sợ lửa cháy chưa đủ lớn, nên lại thêm ít củi.
Trần Phong ngập ngừng, hỏi: “Mộng Dao, em tin anh không?”
Hạ Mộng Dao không nói gì.
Lâm Lan vẫn nhây mãi không thôi: “Tin cái gì? Ngoại tình chỉ có không lần và vô số lần, đồ vô dụng này đã có một lần, vậy nó sẽ còn có lần hai, lần ba...”