Nhà họ Trần, ngoài phòng ba do Tần Tuyết Nhu quản lý và phòng lớn do Trần Trấn Nam quản lý ra, thì mười một phòng khác, hầu hết mọi người đều mong Trần Phong chết!
Sức mạnh của mười một phòng này từ lâu đã lớn đến mức một người thường không thể tưởng tượng nổi, căn bản không phải thứ nhà họ Sở có thể chống lại được.
Dù Sở Trấn Quốc đích thật ra mặt cũng vô dụng.
“Ý của Trần tiên sinh, Thanh Từ đại khái hiểu, nhưng Thanh Từ không cảm thấy, nhà họ Trần sẽ không nể mặt ông nội, nếu ông nội đích thân ra mặt thì không dám nói bảo vệ anh cả đời, nhưng bảo vệ anh ba đến năm năm thì chắc chắn không có vấn đề gì”, Sở Thanh Từ nói, nói có thể bảo vệ Trần Phong ba đến năm năm chứ không phải nhiều hơn là vì lão chiến thần năm nay đã 98 tuổi, cùng lắm là sống được ba đến năm năm nữa.
Lão chiến thần vừa chết thì nhà họ Sở sẽ như cao ốc đổ sụp, mọi vinh quang hôm nay đều không còn như trước.
Lúc ấy, đừng nói là bảo vệ Trần Phong, nhà họ Sở muốn tự bảo vệ mình có lẽ còn khó.
“Trần tiên sinh, ông nội từng nói, anh là một con rồng ngầm, nếu cho anh thời gian ba đến năm năm, thì anh chắc chắn sẽ lao khỏi vực sâu, bay thẳng lên trời, có được thực lực đấu chính diện với nhà họ Trần. Thứ duy nhất anh thiếu đó là thời gian. Mà ông nội tôi chính là một trong số ít người trên đời này có thể cho anh thời gian“.
Sở Thanh Từ hơi không cam lòng tiếp tục khuyên nhủ, cô hiểu rõ, ông nội muốn bảo vệ Trần Phong ngoài việc trả ơn cứu mạng thay cô còn có suy nghĩ riêng của bản thân.
Suy nghĩ này chính là nhà họ Sở.
Nhà họ Sở hiện giờ đã là miệng cọp gan thỏ.
Có lẽ trong mắt người ngoài, nhà họ Sở là gia tộc đứng đầu bốn gia tộc lớn của Trung Hải, dù có so với sáu gia tộc lớn nhất Hoa Hạ thì thực lực cũng không kém cạnh.
Nhưng chỉ có số ít nhà họ Sở biết rõ sự hưng thịnh của nhà họ Sở hiện giờ chỉ là ảo ảnh mà thôi.
Vì danh hiệu lão chiến thần quá vẻ vang, nên mọi con cháu nhà họ Sở đều sống dưới ánh hào quang của lão chiến thần, dưới sự che chở của lão chiến thần, thường xuyên nhắc đến ba chữ lão chiến thần, lấy làm vinh dự khi là con cháu đời sau của lão chiến thần.
Nhưng lại không ai có chí tiến thủ.
Đều muốn ăn bám.
Hậu quả của việc này chính là nhân tài hiện giờ của nhà họ Sở rất hiếm hoi.
So với ba gia tộc lớn khác của Trung Hải thì nhà họ Sở căn bản chẳng có thành tích gì trong cả ba giới quân đội, chính trị, kinh doanh.
Vừa không có lãnh đạo cấp tỉnh, lại chẳng có tướng lĩnh nào nổi lên.
Một khi lão chiến thần quy tiên thì nhà họ Sở sẽ như cao ốc đổ sụp, mọi phồn thịnh quá khứ đều tiêu tan hết.
Vị trí đứng đầu bốn gia tộc lớn Trung Hải sẽ trở thành một câu chuyện cười.
Lão chiến thần nhìn xa trông rộng, đương nhiên đã ý thức được vấn đề này, nên những năm qua vẫn luôn tìm kiếm lối thoát cho nhà họ Sở.
Nhưng vẫn luôn không tìm được người phù hợp.
Đến tận lần này Trần Phong xuất hiện mới khiến lão chiến thần nhìn thấy chút hi vọng.
Thay vì nói lão chiến thần muốn bảo vệ Trần Phong thì nói lão chiến thần muốn đặt cửa Trần Phong thì đúng hơn.
Ông đang đặt cược, cược Trần Phong không phải kẻ tầm thường, cược Trần Phong trong tương lai có thể có sức mạnh đấu chính diện với nhà họ Trần!
Một khi ông cược đúng thì nhà họ Sở cũng sống được.
Ông không tin, Trần Phong sau khi trỗi dậy, có thể không giúp đỡ nhà họ Sở sau khi ông ta chết.
Trần Phong lặng yên chốc lát, Sở Thanh Từ nói rất đúng, giờ thứ anh cần nhất chính là thời gian, chỉ có cho anh thời gian thì anh mới có thể trưởng thành được.
Nhưng lão chiến thần có thể cho anh thời gian ba đến năm năm thật sao?
Nhà họ Trần, thật sự sẽ để lão chiến thần cho anh thời gian ba đến năm năm sao?
Một lúc lâu sau, Trần Phong lắc đầu: “Cô Sở, tôi vẫn nói câu đó, ý tốt của ông cụ tôi xin nhận, nhưng nhà họ Sở, giờ tôi vẫn không thể đi được. Tôi phải đợi thái độ của một người“.
Đợi thái độ của một người?
Mí mắt Sở Thanh Từ giần giật, không hề nghi ngờ, thái độ của người trong miệng Trần Phong là mấu chốt quyết định Trần Phong có đến nhà họ Sở không.
Nhưng mà người này rốt cuộc là ai?
Thái độ của người này chẳng lẽ còn quan trọng hơn thái độ của ông nội?
“Được“.
Sở Thanh Từ gật đầu, ghi nhớ câu này trong lòng, đợi về rồi cô nhất định phải hỏi thử người được Trần Phong nói đến rốt cuộc là ai.
“Uyển Thu? Uyển Thu? Uyển Thu?!“.
“Hả? Sao thế?“.
Trần Phong và Sở Thanh Từ nói chuyện riêng trong phòng hóa trang, Lâm Uyển Thu ở ngoài phòng hóa trang hơi mất tập trung, Tiêu Nhược gọi hai tiếng liên tục cũng không có phản ứng gì, đến tận tiếng thứ ba, Lâm Uyển Thu mới định thần lại.
“Uyển Thu, em đang nghĩ gì mà tập trung vậy?”, Tiêu Nhược không nhịn được hỏi một câu.
“Không... không có gì”, Lâm Uyển Thu hơi chột dạ phủ nhận.
“Không có gì thật sao?”, Tiêu Nhược cười tinh nghịch, chỉ cần là người có mắt thì đều có thể nhận ra thái độ vừa nãy của Lâm Uyển Thu hơi khác thường, ánh mắt cứ liên tục nhìn vào phòng hóa trang.
“Uyển Thu, có phải em đang ghen với Sở Thanh Từ không?“.
“Không... không có”, Lâm Uyển Thu ngày càng hoảng loạn, cô đúng là thích Trần Phong, nhưng cô cũng biết rõ cô căn bản không xứng với Trần Phong.
Những người con gái bên cạnh Trần Phong, người này lại đẹp hơn người kia, đến cả siêu sao như Sở Thanh Từ cũng để ý Trần Phong.
“Còn nói không có, mùi chua trên người em có đứng cách mười dặm cũng ngửi được đó”, Tiêu Nhược trêu chọc.
Gương mặt xinh đẹp của Lâm Uyển Thu đỏ au, bất giác cúi đầu.
“Uyển Thu, thực ra em không cần ghen với Sở Thanh Từ, có thể thấy được anh Phong không có ý đó với Sở Thanh Từ. Còn Sở Thanh Từ có ý đó với anh Phong không... thì chị không chắc, nhưng rất có thể cũng không có, dù sao Sở Thanh Từ cũng là sao nữ nổi nhất hiện giờ trong nước, đàn ông theo đuổi cô ấy có thể xếp hàng đến tận Pháp, có kiểu đàn ông nào mà cô ấy chưa từng gặp? Mặc dù anh Phong ưu tú, nhưng so với những người đàn ông theo đuổi cô ấy có lẽ còn kém nhiều lắm”, Tiêu Nhược phân tích, thân phận của Trần Phong tạm thời cô không rõ, nhưng thân phận của Sở Thanh Từ lại rõ rành rành ra đó.
Khoảng cách giữa hai người, người có mắt đều thấy được.
Lâm Uyển Thu cắn môi, không nói gì, có lẽ trên đời này có nhiều đàn ông xuất sắc hơn Trần Phong, nhưng trong mắt cô, Trần Phong lại là người tốt nhất, không thể thay thế được.
“Đúng rồi, anh Phong rốt cuộc làm gì thế? Chị cảm thấy anh ấy rất kì lạ, rõ ràng là trông như kẻ nghèo kiết xác, nhưng thế mà lại làm bạn được với siêu sao như Sở Thanh Từ. Còn cả lần trước nữa, ông chú đi cùng anh Phong đến cứu em, em biết không? Xe chú đó lái là một chiếc Land Rover chống đạn. Loại xe này, người bình thường trong nước căn bản không lái nổi. Chị cứ cảm thấy anh Phong còn có thân phận khác, Uyển Thu, nếu em thực sự định ở bên anh Phong thì những việc này em phải hỏi rõ đó”, Tiêu Nhược ở bên cạnh tiện miệng nhắc nhở.
Lâm Uyển Thu nhìn Tiêu Nhược với vẻ mặt rối rắm: “Chị Tiêu Nhược, em chưa từng định ở bên anh Trần Phong. Thực ra anh Trần Phong... đã kết hôn rồi“.
“Cái gì?!”, Tiêu Nhược kinh ngạc trợn to mắt: “Em nói anh Phong kết hôn rồi?!“.
“Dạ”, Lâm Uyển Thu gật đầu: “Anh Trần Phong là một người ở rể, vợ anh ấy rất đẹp“.