Long Tế

Chương 716: Chương 716: Giết anh dễ như trở bàn tay




“Ồ, là vậy à?”.

Sau khi trọng tài giải thích xong, khán giả có mặt bỗng hiểu ra, oán trách trong lòng cũng giảm bớt.

Ngược lại, trong lòng mọi người rất đồng ý với cách làm của Trần Phong, không chỉ là khán giả mà còn có nhiều võ sĩ nữa.

Trần Phong rõ ràng có thể chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng không thể hiện ra, hơn nữa đợi đối phương thi triển hết thực lực, việc này vốn đã nể mặt đối thủ hết mức, so với sự máu me của William, sự sỉ nhục của Arthur với tuyển thủ, cách làm của Trần Phong không khác gì đã khiến lòng mọi người ấm áp.

Đây mới là tác phong của một bậc thầy, mặc dù không có thực lực của tông sư, nhưng lại có phong độ của tông sư.

Nhưng mà, người với người khác nhau, suy nghĩ của mỗi người cũng bất đồng.

“Hừ, làm gì có chuyện đơn giản vậy, có khi anh ta không ra tay là vì sợ bại lộ thực lực chân chính!”.

“Ừm, có lẽ là để chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo!”.

Trên khán đài có một số người âm thầm phân tích việc này.

Mà khi khán giả còn đang phân tích, Ferdido lại lần nữa chắp tay với Trần Phong, sau đó hai người cùng rời khỏi sân đấu.

Trận đấu này, nói về một mặt nào đó, cũng có thể coi là có một không hai, hai người đều cực kì vui vẻ.

Sau khi hai người bước xuống võ đài, cuộc thi kết thúc, phần thi hôm nay cũng đã hạ màn.

Trận đấu hôm nay có thể nói là vô cùng đặc sắc, William dựa vào thủ đoạn đẫm máu dọa nạt đối thủ, khiến tuyển thủ quyết đấu với anh ta vẫn chưa bắt đầu đã chùn chân.

Arthur cũng không tệ, dùng khí thế chèn ép đối thủ, ép cho đối thủ nhận thua, có thể nói trận đấu của 16 người mạnh đều có nét đặc sắc riêng.

Còn về hành vi của Trần Phong đa phần mọi người vẫn khá là đồng tình, cũng có một bộ phận nhỏ so sánh, khịt mũi coi thường.

Lee Chang Hee, Hồng Dịch, Sachi hiển nhiên chính là một trong số ít người đó.

“Hừ, đúng là cái đồ không biết điều, chỉ dựa vào biểu hiện bên ngoài để đánh giá thực lực của Trần Phong, đến lúc đó chắc chắn sẽ hối hận!”.

“Đúng thế, đợi bọn họ thực sự giao thủ với Trần Phong, thì hối hận cũng muộn rồi!”

Khu xem thi đấu, Cơ Uẩn của nhà họ Cơ, Tam Giới của Phật môn lúc này nghe thấy số ít người đó bàn luận về Trần Phong, trong lòng không kiềm được mà mắng thầm một câu.

Thời gian trôi qua từng chút một, ngày hôm sau đến, cuộc thi hôm nay thực tế không khác nhiều lắm với ngày đầu, về mặt thực lực, 16 người mạnh vẫn áp đảo.

Có một trận William đấu với tuyển thủ châu Phi, trận đấu còn chưa bắt đầu tuyển thủ châu Phi kia đã run rẩy không thôi, dù sao thì cảnh tượng đẫm máu hôm qua vẫn còn đó, anh ta đã quyết tâm, vừa bắt đầu đã nhận thua, nhưng William hiển nhiên đã nhìn ra được suy nghĩ của anh ta, trận đấu vừa bắt đầu đã đánh úp đối phương, căn bản không cho đối phương cơ hội mở miệng nhận thua.

Thủ đoạn tàn nhẫn, tanh mùi máu của William lúc này khiến mọi người hoàn toàn bàng hoàng, tuyển thủ còn chưa thi đấu thì nhìn thấy mặt William là nhụt chí.

Xem ra làm đối thủ của William ngoài chết ra thì không có con đường nào khác.

So với sự mạnh mẽ của Arthur, sự máu me của William, thì Madhi vẫn là trạng thái mê võ, mỗi khi đến lượt anh ta lên sàn, thì anh ta sẽ khống chế thực lực đến giống như đối phương, sau đó đánh một trận thỏa thích vui vẻ, có thể nói là đã nghiền.

Sự thể hiện của Cơ Uẩn trong trận đấu hai cực kì dũng mãnh, trận đầu anh ta thua Madhi, trận này vừa bắt đầu đã dùng thế sấm sét đánh đối thủ một trận dã man áp đảo, coi như lấy lại mặt mũi, đồng thời cũng trút tâm trạng bực dọc.

Còn Thiên Ưng thì cực kì vững vàng thắng trận đấu, chỉ có điều trận sau anh ta sẽ quyết đấu với Bakar, tranh suất vào vòng trong của nhóm 5.

Trong 16 nhóm, khán giả nhất chí cho rằng trận đấu của nhóm 15 khá là đặc sắc, hôm qua Hồng Dịch thế mà đã đánh bại người mạnh của nhóm này, trực tiếp thay thế suất của anh ta.

Còn Tam Giới thì đại chiến trăm hiệp với một thiên tài võ học, vừa phân thắng thua, cuối cùng Tam Giới thắng cuộc, nhưng không hề nhẹ nhàng.

Hồng Dịch của nhóm 15 cực kì mạnh mẽ, thường dễ dàng đánh bại đối thủ trong chưa quá mười chiêu.

Tam Giới trải qua một phen chiến đấu cực khổ, đánh bại người mạnh của nhóm này, với việc này khán giả có khá nhiều ý kiến.

“Trời ơi, dù thế nào thì anh ta cũng là một trong 16 người mạnh, thua triệt để quá rồi đó!”.

“Hôm qua Trần Phong Hoa Hạ căn bản không để lộ thực lực, không biết hôm nay sẽ thế nào”, mọi người hơi mong đợi màn thi đấu của Trần Phong.

Các khán giả đầu tiên là oán trách phần không thật của người mạnh, sau đó âm thầm tự phân tích trận đấu của Trần Phong.

“Ngộ nhỡ tôi đánh bại Trần Phong, hoặc là bất cẩn giết anh ta thì Ron, anh có tức giận không?”.

Lee Chang Hee của nhà họ Lee đến từ nước CL, cười nói với Ron ở bên cạnh.

Xem ra Trần Phong phán đoán không sai, quan hệ của gia tộc Lee Chang Hee của CL và gia tộc Chilver rất tốt.

Thực tế Lee Chang Hee và Ron từ nhỏ đã quen nhau, chính vì vậy họ đã hẹn mỗi năm sẽ tiến hành một lần luận bàn võ thuật, cùng nghiên cứu thảo luận về con đường võ học, quan hệ cực tốt.

Chỉ có điều cuộc thi lần này Lee Chang Hee thua hơi nhiều, có lẽ là vì hôm qua anh ta cố ý thua Ron.

“Lee, bạn của tôi, thực lực của anh tôi biết, nếu anh đánh bại anh ta thật, thì cho anh ta một cơ hội sống, để tôi đích thân giết anh ta, khiến anh ta biết từ chối hợp tác với gia tộc Chilver là việc ngu ngốc cỡ nào, tôi muốn khiến anh ta hối hận vô cùng”.

Ron cũng tiêm thuốc gene, anh ta cực kì rõ ràng, thuốc gene có thể khiến thực lực của con người tăng mạnh trong thời gian ngắn, hơn nữa có thể phát huy thực lực vượt mức bình thường.

“Đúng thế, cái đồ tự cao, thế mà dám từ chối hợp tác với gia tộc Chilver, ngu ngốc, to gan!”.

“Anh yên tâm, tôi sẽ không giết anh ta, tôi nhất định sẽ để anh ta cho anh!”, Lee Chang Hee nói đầy tự tin, cứ như Trần Phong đã là bại tướng dưới tay anh ta.

Sau đó Lee Chang Hee rời khỏi ghế xem thi đấu đi về khu vực nghỉ của tuyển thủ.

Lúc này Trần Phong cũng đi về khu vực nghỉ, điều thú vị là anh thế mà lại đụng mặt Hồng Dịch.

“Hừ!”.

Sau khi Hồng Dịch thấy Trần Phong, đầu tiên là sững sờ một lúc, sau đó ánh mắt lạnh như băng, hừ một tiếng, ánh mắt nhìn Trần Phong tràn ngập sát ý.

Có điều Trần Phong không để ý anh ta, ngược lại còn lờ luôn sự tồn tại của anh ta.

Hành động này của Trần Phong khiến sắc mặt Hồng Dịch thay đổi, dứt khoát đi thẳng đến trước mặt Trần Phong, lạnh giọng nói: “Vờ vịt cái gì, tôi mong anh cố gắng đừng chết trong tay người khác, tốt nhất là gặp tôi, tôi sẽ đích thân kết liễu anh!”.

“Ha, ha, ha!”, nghe lời Hồng Dịch nói, Trần Phong không nhịn được bật cười thành tiếng, rồi nói: “Tôi muốn biết loại vô dụng như anh lấy đâu ra tự tin? Chẳng lẽ là vì cái gọi là thuốc gene sao?”.

Trần Phong hơi khó hiểu, nếu Arthur hoặc William nói với anh như vậy anh còn hiểu, chứ loại như như Hồng Dịch và Lee Chang Hee, Sachi, thực sự không biết sự tự tin của họ từ đâu đến.

“Ha, giết anh dễ như trở bàn tay!”.

Hồng Dịch cười khẩy nói, Trần Phong đoán không sai, anh ta và Sachi hay Lee Chang Hee đều tiêm thuốc gene, chính vì như vậy, nên khiến bọn họ ngạo mạn đến mức không để Trần Phong vào mắt.

Nói nhiều với loại người này vô ích, Trần Phong cũng lười tốn nước bọt, dứt khoát đi luôn.

Hồng Dịch thấy Trần Phong đi qua người anh ta, trong lòng giật mình, suy nghĩ một lúc vẫn nhịn không ra tay với Trần Phong, phải biết là ngộ nhỡ anh ta ra tay, anh ta sẽ bị tổ chức võ thuật thế giới phạt trước, chứ chưa nói là có giết được Trần Phong không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.