Nhiều bác sĩ chủ nhiệm đều mắt chữ A mồm chữ O, mười mấy năm theo nghề của họ chưa từng gặp tình trạng này, nhiệt độ đỉnh đầu bệnh nhân rất cao, sắp đến mức hóa sương mù rồi, nhưng nhiệt độ cơ thể lại thấp đến mức có thể ảnh hưởng nhiệt độ trong phòng.
Tôn Thanh Phong cũng là vẻ mặt không thể tin nổi, cảnh trước mặt hoàn toàn vượt khỏi nhận thức của ông ta.
“Phụt“.
Đúng lúc này, Hoàng Lão Tam ói ra một ngụm máu lẫn vệt đen, máu tươi này còn bốc một mùi thum thủm, mọi người không kìm được bịt mũi.
Nhưng Tôn Thanh Phong lại không hề ghét bỏ, tiến lên trước một bước định bắt mạch cho Hoàng Lão Tam.
Nhưng lúc này việc càng kì lạ hơn xảy ra.
Trên người Hoàng Lão Tam thế mà bắt đầu kết băng!
Bắt đầu từ nửa người dưới sau đó dần lan lên nửa người trên cuối cùng là đầu.
Không đến ba mươi giây, cả người Hoàng Lão Tam đã bị bao trùm hoàn toàn bởi băng, cứ như một người băng vậy!
“Sư phụ!“.
Cảnh này dọa cho bốn anh em họ Trần hết hồn.
“Đan... đan sen đá này rốt cuộc được chế bằng gì?”, đến cả Tôn Thanh Phong cũng tỏ vẻ kinh ngạc, cứ như nhìn thấy một việc cực kì đáng sợ.
Trong số những người có mặt chỉ có Trần Phong vẫn bình tĩnh thậm chí còn hơi thở phào.
Mặc dù Hoàng Lão Tam bị băng bao bọc nhưng anh lại cảm nhận được kình khí trong cơ thể Hoàng Lão Tam có hiện tượng hoạt động lại...
Việc này chứng tỏ hỏa độc đã bị loại hết ra ngoài cơ thể rồi.
“Anh còn dám nói đan sen đá có tác dụng không? Ông Hoàng đã biến thành thế này rồi đó”, đôi mắt đẹp của Khương Ngọc Đình trợn tròn, tức giận không thôi nhìn Trần Phong.
“Thế này?“.
Trần Phong lắc đầu, đi đến trước mặt Hoàng Lão Tam, giơ tay ra gõ nhẹ, kình khí trong người bỗng chốc tuôn ra, tách, tách, tách, miếng băng bên ngoài cơ thể Hoàng Lão Tam bị làm có nứt vỡ, để lộ làn da hồng hào của Hoàng Lão Tam.
“Giờ thì sao, bác sĩ Khương?”, Trần Phong mỉm cười quay đầu nhìn Khương Ngọc Đình một cái lại thấy Khương Ngọc Đình đã mắt chữ A mồm chữ O.
Đồ khốn này... sao lại làm được?
Lúc này, Tôn Thanh Phong tiến đến trước mặt Hoàng Lão Tam, cũng không quan tâm Hoàng Lão Tam có bằng lòng không đã đặt tay lên cổ tay Hoàng Lão Tam, bắt đầu xem mạch cho Hoàng Lão Tam.
“Thình thịch“.
“Thình thịch“.
Mạch đập không ngừng, quy luật mà đầy sức sống!
Con ngươi Tôn Thanh Phong co lại, mạch này hoàn toàn là của người bình thường, hơn nữa trong cơ thể cũng không có chút hiện tượng nào của hỏa độc!
Việc... việc này sao có thể?
Không đến ba phút, hỏa độc của Hoàng Lão Tam đã biến mất hoàn toàn!
Trần Phong làm sao làm được?!
Không, phải nói là viên đan sen đá kia của Trần Phong sao có thể làm được?
“Ông Tôn sao rồi?”, Khương Ngọc Đình không nhịn được hỏi.
“Khỏi... khỏi rồi”, Tôn Thanh Phong hít sâu một hơi, cố kiềm chế cảm xúc quá khích lại.
“Cái gì? Khỏi rồi?”, giọng Khương Ngọc Đình bỗng chốc cao lên, trong giọng nói tràn ngập không thể tin.
“Ừ, hỏa độc trong người ông cụ này đã loại bỏ hoàn toàn rồi”, Tôn Thanh Phong gật đầu, mặc dù không muốn tin nhưng sự thực bày ra đó ông ta không tin không được.
Sau khi lại nhận được khẳng định của Tôn Thanh Phong, cả phòng bệnh chìm trong trạng thái tĩnh lặng.
Các bác sĩ chủ nhiệm đều là biểu cảm khó tin.
Không đến ba phút thế mà chỉ dựa vào một viên đan dược đen sì sì đã loại bỏ được hỏa độc mà Quốc Y cũng phải bó tay?
Thanh niên này rốt cuộc có lai lịch gì?
“Khụ, khụ, tôi đã bảo đan sen đá của nhóc con có ích rồi các ông còn không tin”, lúc này, Hoàng Lão Tam đã bước xuống giường bệnh, bắt đầu hoạt động gân cốt.
Dáng vẻ khỏe mạnh này của ông ta khiến mọi người lại lần nữa câm nín.
“Trung Đình, xin lỗi cậu bạn nhỏ này đi, lần này đúng là lão già này kém cỏi rồi”, Tôn Thanh Phong thở dài, nhìn Khương Trung Đình một cái rồi nói, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng lần này Trần Phong đúng là đã cho ông ta một bài học để ông ta hiểu đạo lý vỏ quýt dày có móc tay nhọn.
“Cậu bạn nhỏ, xin lỗi, vừa nãy tôi không nên...”, Khương Trung Đình hơi khom người định xin lỗi thì lại bị Trần Phong cười ha ha ngăn lại.
“Chú Khương quá lời rồi, tâm trạng của chú vừa nãy cháu rất hiểu, lão Hoàng là bệnh nhân của bệnh viện chú, chú làm như vậy không có vấn đề gì hết“.
Trần Phong cũng lại nhìn Tôn Thanh Phong: “Còn cả ông Tôn, ông không biết đan sen đá cũng không phải vấn đề tầm nhìn mà là dược liệu chế đan sen đá là vật quý của trời đất - sen đá, trong sách y căn bản không có ghi chép, cháu cũng tình cờ gặp, mới nghe sư phụ nói một lần, nếu không có sư phụ thì cháu căn bản không biết sen đá...“.
Lời nói khiêm tốn này của Trần Phong bỗng chốc nhận được hảo cảm của nhiều người có mặt.
Sắc mặt của Tôn Thanh Phong cũng dịu đi, nhưng đồng thời trong lòng ông ta cũng thở dài, vốn còn định tìm Trần Phong nghe ngóng phương thuốc của sen đá, nhưng bây giờ Trần Phong nói vậy thì không cần nữa.
Vì là vật quý của đất trời, trăm năm khó gặp, căn bản không có tính phổ biến.
Không lâu sau, Tôn Thanh Phong đã dẫn một hàng người rời đi, nhưng trước khi đi Khương Ngọc Đình lại hằn học trừng Trần Phong một cái, hiển nhiên là đã thù Trần Phong rồi.
Với việc này Trần Phong chỉ lắc đầu, không biết phải nói gì.
Vì bệnh của Hoàng Lão Tam khỏi rồi, nên sau đó cũng làm thủ tục xuất viện.
Sau khi ra viện, Hoàng Lão Tam không nhịn được nheo mắt, dường như hơi không quen với ánh mặt trời chói chang.
“Nhóc con có thuốc không, cho điếu đi“. Hoàng Lão Tam giơ hai ngón tay ra, kẹp một lúc.
“Không có”, Trần Phong lắc đầu, từ sau khi ở rể nhà họ Hạ anh đã cai thuốc, cai rượu.
Ba năm qua anh không hút điếu thuốc nào.
“Đến cả thuốc lá cũng không có?”, Hoàng Lão Tam bĩu môi, nhìn Trần Phong hơi khinh thường: “Không phải cô vợ kia của cậu không cho cậu hút đấy chứ?“.
Trần Phong sững sờ, không nói gì.
Giờ Hạ Mộng Dao đã không còn là vợ anh nữa.
“Sư phụ, con có, con có, Hoàng Hạc Lâu thượng hạng”, lúc này Trần Trạch Lý cười hì hì lấy một hộp thuốc trong túi ra, lễ phép châm cho Hoàng Lão Tam.
“Cho nhóc con một điếu”, Hoàng Lão Tam hút thuốc, dặn dò chẳng rõ tiếng.
“Được“.
“Trần sư thúc, nào, người hút đi”, Trần Trạch Lý lại đưa thuốc đến trước mặt Trần Phong bằng hai tay.
Trần Phong mỉm cười, ngậm thuốc trong miệng, rít mạnh một hơi, cảm giác kích thích lâu rồi không thấy bỗng tràn ngập trong ngực.
“Bao giờ về?”, Trần Phong thản nhiên hỏi, sau khi uống đan sen đá, Hoàng Lão Tam không những loại trừ được hỏa độc mà thực lực còn tiến thêm một bước, đột phá đến Hóa Kình chỉ là việc ngày một ngày hai.
“Vội cái gì? Ông đây mới đến mấy ngày cậu đã muốn đuổi ông đi?”, Hoàng Lão Tam trợn mắt với Trần Phong.
Trần Phong mỉm cười: “Không phải em đuổi anh đi, em sợ anh về muộn chút nữa là thành viên bang của Bang Người Hoa của các anh chắc sẽ bị Bang Đại Mã, Thánh Hỏa Giáo giết không còn ai“.
Nghe thấy Bang Đại Mã, Thánh Hỏa Giáo, sắc mặt Hoàng Lão Tam bỗng chốc u ám.
“Mẹ nó chứ, cậu không nói tôi còn không nhớ ra việc này, hai con chó Lỗ Đông Hùng và Kagoon đúng là làm được việc đuổi tận giết tuyệt.”