Long Tế

Chương 194: Chương 194: Không đợi được nữa




Nhìn Diệp Minh Mân không ngừng kêu rên trên đất, Khang Hải Ba và Vương Hải Sơn bất giác rùng mình, bọn họ cảm thấy mình đã đủ thê thảm rồi, nhưng so với Diệp Minh Mân, họ thảm quái gì!

“Tha mạng, tha mạng.” Diệp Minh Mân kêu thảm thiết cầu xin, nhưng hai người kia lại làm thinh, vẫn không nể tình đổ rượu vào mồm Diệp Minh Mân.

“Cô Hạ, cứu tôi, tôi bằng lòng giao những công trình kia ra...” Diệp Minh Mân lại bắt đầu ầm ĩ cầu xin Hạ Mộng Dao.

Mặt Hạ Mộng Dao lạnh nhạt, những công trình đó dùng Diệp Minh Mân có giao ra hay không thì Trần Phong cũng có cách lấy được.

Vì đó vốn là thứ thuộc về Trần Phong.

Mấy phút sau, Diệp Minh Mân mất tiếng.

Khang Hải Ba và Vương Hải Sơn cũng gục trên đất.

Sự sống chết của ba người, Trần Phong không hề quan tâm, dặn dò Cố Đông Thâm mấy câu rồi dẫn Hạ Mộng Dao rời khỏi sơn trang.

Chuẩn bị giao hợp đồng cho Hạ Vân Thịnh.

Cùng lúc đó, Hạ Hạo cũng đến văn phòng của Hạ Vân Thịnh.

“Ông nội.” Thấy Hạ Vân Thịnh, biểu cảm của Hạ Hạo trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều.

Nhưng Hạ Vân Thịnh lại hừ một tiếng, không cho Hạ Hạo vẻ mặt dễ chịu gì.

Hạ Hạo cũng không giận, tự pha một chén trà, sau đó bưng trà, phịch một tiếng, quỳ xuống trước mặt Hạ Vân Thịnh.

“Ông nội, việc trước đây là cháu làm sai, cháu bị ma quỷ che mắt, mắc lừa Diệp Minh Mân, mong ông nội trách phạt.” Thái độ nhận sai của Hạ Hạo rất chân thành.

“Trách phạt?” Hạ Vân Thịnh lạnh lùng nhìn Hạ Hạo một cái, nói: “Trách phạt cháu có tác dụng không? Trách phạt cháu thì những công trình kia có đòi được về không?”

“Không được.” Hạ Hạo xấu hổ cúi đầu.

Một lúc sau, Hạ Vân Thịnh hạ hỏa kha khá, bèn lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Đứng dậy đi.”

“Cảm ơn ông nội.” Hạ Hạo lộ vẻ vui mừng, vội vàng bưng chén trà đến trước mặt Hạ Vân Thịnh.

Sau khi nhận chén trà Hạ Vân Thịnh cũng không nghi ngờ gì, mà nhấp luôn một ngụm.

“Hạo, ông nói chứ, cháu lớn chừng này rồi cũng phải biết nặng nhẹ. Ngày trước, cháu làm xằng làm bậy, ông nội có thể tha thứ cho cháu, vì cháu còn trẻ. Nhưng vây giờ, cháu đã hai sáu, hai bảy tuổi rồi, làm việc vẫn không biết nặng nhẹ thế, cháu thế này, sau này ông làm sao giao nhà họ Hạ cho cháu được!” Hạ Vân Thịnh thở dài, rồi nói, mặc dù Hạ Hạo đã làm ra việc quá giới hạn như vậy, nhưng ông ta vẫn không thể nhẫn tâm đuổi Hạ Hạo ra khỏi nhà họ Hạ.

Hôm qua ông ta tuyên bố miễn chức phó chủ tịch của Hạ Hạo trước mặt mọi người cũng chỉ là cho người nhà họ Hạ một lời giải thích thôi.

Nghe thấy Hạ Vân Thịnh nói vậy, trong mắt Hạ Hạo chợt xẹt qua vẻ không nỡ, anh ta không ngờ, lúc trước anh ta đã cãi Hạ Vân Thịnh như vậy, Hạ Vân Thịnh vẫn muốn giao nhà họ Hạ cho anh ta.

Nhưng sự không nỡ đó cũng không vương lại trong mắt Hạ Hạo lâu, đã bị sự kiên định thay thế.

“Hạo, nếu lần này Trần Phong đòi lại được những công trình của núi Ngọc Tuyền, thì để Tử Lan tạm thời làm người phụ trách dự án núi Ngọc Tuyền một thời gian đi, cháu vẫn phải đợi ít hôm.” Hạ Vân Thịnh nói, đến tận giờ ông ta vẫn không biết rõ về Trần Phong, nhưng ông ta lại có cảm giác tín nhiệm khó hiểu với Trần Phong, cảm thấy Trần Phong có bản lĩnh lấy lại những công trình kia trong tay nhà họ Diệp.

“Ông nội, cháu không đợi được nữa.” Hạ Hạo lắc đầu, nói.

“Không đợi được?” Sắc mặt Hạ Vân Thịnh lạnh đi.

“Ừm.” Hạ Hạo gật đầu, sau đó nói: “Ông nội, cháu không muốn đợi sau này, cháu muốn bây giờ ngồi vào vị trí người phụ trách dự án núi Ngọc Tuyền luôn.”

“Hỗn xược! Có cần ông cho cháu cái ghế chủ tịch của ông luôn không hả?” Hạ Vân Thịnh nạt nộ, ông ta đã nói đến thế rồi mà Hạ Hạo vẫn không bỏ cuộc, còn muốn làm người phụ trách dự án núi Ngọc Tuyền, ông ta làm sao chặn cái miệng rảnh rỗi của người nhà họ Hạ chứ.

Hạ Hạo nhìn Hạ Vân Thịnh thương hại, nói: “Ông nội, cái chức chủ tịch của ông không cần ông cho cháu, cháu tự ngồi lên được.”

“Thằng mất dạy, mày có ý gì?” Sắc mặt Hạ Vân Thịnh thay đổi hẳn.

“Cháu không có ý gì hết.” Hạ Hạo lắc đầu nói: “Cháu chỉ muốn ông nghỉ ngơi sớm thôi.”

“Nghỉ ngơi?” Hạ Vân Thịnh vô cùng khó hiểu, còn đang nghĩ Hạ Hạo nói vậy rốt cuộc là có ý gì, nhưng đúng lúc này, não ông ta lại truyền đến cảm giác choáng váng mãnh liệt.

“Mày...” Hạ Vân Thịnh run rẩy giơ ngón tay ra, không thể tin nổi nhìn Hạ Hạo cả giận nói: “Thằng mất dạy, mày bỏ thuốc trong trà?”

“Ừm.” Hạ Hạo mỉm cười nói: “Cháu cho chút đồ vào trà, thứ có thể khiến nửa đời sau của ông có thể nghỉ ngơi trên giường, ông nội có phải nên cảm ơn cháu không?”

“Mất dạy!” Hạ Vân Thịnh đau đớn vô cùng, định đứng dậy khỏi ghế làm việc, nhưng lại nhận ra mình không thể dùng sức.

Hạ Hạo thở dài, bước đến phía sau Hạ Vân Thịnh, đỡ ghế của Hạ Vân Thịnh, nói: “Ông nội, cháu cũng không muốn thế đâu, nhưng ông nội à, ông ngồi trên cái ghế này lâu quá rồi.”

“Cháu thực sự không muốn đợi ông nội chết rồi mới ngồi vào cái ghế này.”

“Nên cháu chỉ đành tự ra tay thôi.”

“Ông nội, ông sẽ không trách cháu chứ?” Hạ Hạo cúi đầu, khẽ hỏi.

Môi Hạ Vân Thịnh run rẩy, muốn nói gì đó, nhưng ông ta lúc này đã không nói được gì nữa rồi.

“Ông nội, ông thương cháu thế chắc là sẽ không đâu.” Hạ Hạo lẩm bẩm, sau đó lấy một bản di chúc đã chuẩn bị sẵn dưới gầm bàn ra, nắm lấy tay Hạ Vân Thịnh, ép Hạ Vân Thịnh ấn dấu tay lên di chúc.

Trong đôi mắt đục ngầu của Hạ Vân Thịnh là phẫn nộ và hối hận, có chết ông ta cũng không ngờ, Hạ Hạo lại điên rồ thế này.

Sau khi ấn dấu tay, Hạ Vân Thịnh cuối cùng cũng nhắm mắt, hô hấp trở nên yếu ớt.

Hạ Hạo thì thở phào, trên mặt lộ nụ cười thỏa mãn.

Có bản di chúc này, dù mọi người nhà họ Hạ phản đối thế nào, thì sau này anh ta vẫn là chủ tịch của công ty.

Nhà họ Hạ, sẽ do anh ta quản lý!

“Cốc, cốc, cốc!”

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Hạ Hạo không nén nổi kinh ngạc, là ai?

Mặc dù sợ hãi nhưng Hạ Hạo vẫn không hoảng, trước khi vào anh ta đã nghĩ xong đường lui.

Nhẹ nhàng mở cửa sổ, Hạ Hạo mang theo di chúc nhảy ra từ cửa sổ.

Người đứng ngoài cửa đương nhiên là Trần Phong.

Sau khi gõ thêm mấy lần, bên trong vẫn không có động tĩnh gì, Trần Phong cũng không nghĩ nhiều, cứ thế đẩy cửa vào.

Sau khi vào, Trần Phong mới phát hiện Hạ Vân Thịnh nằm trên ghế làm việc.

“Ông nội?” Trần Phong cau mày, Hạ Vân Thịnh ngủ à?

“Ông nội?” Trần Phong lại gọi mấy tiếng, Hạ Vân Thịnh lại vẫn chưa mở mắt.

Trần Phong không nhịn được đi đến trước mặt Hạ Vân Thịnh, định gọi Hạ Vân Thịnh dậy.

Nhưng khi tay anh chạm vào người Hạ Vân Thịnh thì Trần Phong bất giác nheo mắt lại.

Trạng thái của Hạ Vân Thịnh không đúng!

Là võ sĩ, Trần Phong gần như ngay lập tức cảm nhận được trạng thái của Hạ Vân Thịnh lúc này đã nửa sống nửa chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.